Mục lục
Chất Tử Điện Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang lúc Tử Ly cho rằng chỉ cần thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm là mọi sự có thể thuận buồm xuôi gió thì đột nhiên, từ phía trên truyền đến tiếng quát mắng lãnh khốc muốn nát cả băng “Chết đến nơi mà còn dám lạp đông xả tây với trẫm? Ngươi thật sự là chán sống ! Người đâu ! Đem Bắc Linh An Cẩn Du lôi ra ngoài, trượng hình năm mươi, giam vào thiên lao canh giữ nghiêm ngặt.”

Tử Ly vừa nghe lập tức cả người chấn kinh.

Vài tên thị vệ ngay sau đó đẩy cửa vào, một trái một phải mà kéo cậu đi chuẩn bị hành hình. Tử Ly vội vàng hoảng sợ , kêu lên: “Từ từ, cho dù muốn phạt cũng phải nói cho ta biết đến tột cùng phạm vào tội gì chứ? Khi không ép một cái nhân tình chỉ vì hành động không thuận theo khuông mẫu mà luận tội, ta không phục! !”

Hoành Húc hừ lạnh một tiếng, nói: “Khá lắm, theo pháp luận tội! Lẫm Đức?”

“Có nô tài.” Nội thị tổng quản thần sắc dữ tợn lập tức khom người tiến lên.

“Ngươi liền hảo hảo giải thích cho Bắc Linh tam hoàng tử , hắn đến tột cùng phạm vào tội gì, làm cho hắn tâm phục khẩu phục.”

“Tuân chỉ!” Lẫm công công xoay người, vẻ mặt chanh chua khoái ý mà nhìn Tử Ly “Bắc Linh tam hoàng tử An Cẩn Du sai sát thủ ám sát vương chúng ta, chứng cớ vô cùng xác thực, luận tội liền trảm, nhưng niệm tình thân phận đặc thù, trước bắt giam thiên lao để sau xử trí.”

“Ta? Sai khiến sát thủ? Ám sát?” Tử Ly khó có thể tin mà ngẩn người, tiếp theo tức giận bất bình mà kêu lên, “Chẳng biết tại sao! Không có khả năng! Ta nhiều lắm chỉ là nói năng lỗ mãng mà thôi, ta khi nào thì biến thành kẻ giật dây phía sau việc ám sát ? Ta ngay cả tên thích khách kia là nam hay là nữ, cao hay thấp, béo hay gầy cũng không biết. Ta làm sao có thể sai khiến ám sát, các ngươi quả thực là ngậm máu phun người! Chứng cớ gì vô cùng xác thực, ta xem chính là ngụy biện chứng cứ giết người vô tội*!”

“Lớn mật!” Hoàng đế còn không kịp lên tiếng, Lẫm công công đứng một bên đã lớn mồm tỏ vẻ tức giận đến nói năng lộn xộn, gằng gằng cổ họng, hắn lại xào xào màn cũ mà nói “Trước mặt bệ hạ sao có thể để cho một con tin tầm thường như ngươi lớn tiếng chống đối ? Người đâu, vả miệng!”

“Còn nói không phải vì thù hằn cá nhân? Hình bất công, phạt không đáng, ta nói chuyện lớn tiếng liền bị vả miệng. Vậy cái gọi là tội danh khiến người ám sát nói vậy cũng là các ngươi tự vẽ tự tạo nên.”

“Làm càn!” Hoành Húc vỗ án thư , lạnh lùng quát.

“Nô tài đáng chết, thỉnh bệ hạ bớt giận!” Lẫm công công cùng bọn thị vệ đều sợ hãi, lập tức quỳ rạp xuống đất. Chỉ có Tử Ly tức giận thở hồng hộc đứng như cây chày giã cối ở giữa phòng, vẻ mặt quật cường biểu tình. Tính cậu chỉ ăn mềm không ăn cứng, một khi bị người chọc nổi giận thì tuyệt đối sẽ với tên đó đấu tới cùng. Hừ, ta mặc kệ ngươi là thiên hoàng hay là lão tử mà!

Tử Ly đứng thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu quật ngạo mà đón nhận tầm mắt băng hàn của Hoành Húc. Cả hai người không tiếng động giằng co trong chốc lát, sau ánh mắt Hoành Húc chợt nhíu lại, hắn mở miệng: “Tam hoàng tử muốn nhìn chứng cớ, kia dễ dàng. Người tới, đem tối hôm qua thích khách dẫn tới.”

“Tuân mệnh!”

Mấy tên thị vệ lui ra, một lúc sau liền ném một thân người đang hấp hối xuống đất. Nhìn lướt một lượt thì thấy xiêm y người nọ lam lũ , giấu không được làn da đầy vết roi đánh rỉ máu , cháy đen, tứ chi suy sụp vặn vẹo , trên mặt cũng đầy huyết đến nỗi không nhìn rõ gương mặt. Xem ra tối hôm qua đã chịu không ít khổ hình! Thậm chí cả miệng cũng chảy huyết không ngừng, dọc đường bị tha vào cũng kéo lôi theo mấy vệt máu.

Chưa bao giờ phải chứng kiến tình cảnh thảm khốc như thế, Tử Ly bất giác lui về phía sau vài bước.

“Này — này thì có năng lực thuyết minh cái gì? Huống hồ ta cũng không biết hắn!”

“Hừ, ngươi không nhận biết hắn, nhưng hắn thì nhận ra ngươi.”

“Nói bậy!” Mùi tanh tưởi của huyết cứ xông vào mũi làm Tử Ly vô cùng khó chịu.

Một cái thị vệ nắm giật ngược tóc tên sát thủ ra sau khiến cho hắn mặt đối mặt với Tử Ly. Khi nhìn thấy rõ người trước mặt là ai, ánh mắt tro tàn ảm đạm bỗng nhiên chớp động, lóe lên tia khát khao sống.

“Điện…điện hạ, cứu —- cứu mạng! Cứu cứu— ta ; “

Tử Ly trong lòng không khỏi một trận bối rối sợ hãi. Sai khiến sát thủ ám sát hoàng đế, tội danh như thế ở cổ đại tuyệt đối là khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa, chết theo kiểu này thì đúng là … thảm thiết. Nhìn tên thích khách, bộ dạng xem ra giống như biết chủ nhân của thân thể này … chẳng lẽ thật là do An Cẩn Du làm? Nhưng khả năng không lớn a, theo như Minh Nguyệt cũng mấy cung thị khác nhận xét thì dù đần đến mấy cậu cũng đại khái biết được Bắc Linh tam hoàng tử đến tột cùng là loại người thế nào! Hắn đủ bản lĩnh làm vậy sao? Lá gan hắn to thế sao?

Nhưng là mặc kệ sự tình đến tột cùng là ai làm, tối quan trọng là cậu đã bị lôi vào cái án tử này! Cậu không muốn dâng đầu của mình đi thế mạng cho tên An Cẩn Du đó đâu !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK