“. . . . . . Ân, điện hạ như thế nào không để ý người ta?” Mỹ nữ trưng một đôi nhu đề tuyết trắng từ trong ngực rắn chắc của nam tử một đường trêu chọc xuống phía dưới, lướt xuống đến mảnh đất tùng lâm ở khố gian, chạm lên hai túi lớn nhu lộng có kỹ xảo.
“Ân!” An Cẩn Lạc thoải mái mà hừ ngâm một tiếng, tiếp theo mở ra hai mắt tà khí nhìn mỹ nữ dâm mị trước mặt nói: “Ngươi là muốn chỗ nào của ta để ý ngươi? Ân? Nếu là cái phía dưới kia, vậy phải dùng đến cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của ngươi đánh thức hắn!”
“Điện hạ hảo xấu!” Mỹ nữ mị nhãn như tơ liếc mắt hắn một cái gắt giọng, tiếp theo dùng tư thế liêu nhân cúi xuống thân mình, nâng dậy hùng tính (giống đực) đang ngủ say, vươn đầu lưỡi đỏ au khẽ liếm lộng linh khẩu cực đại, sau đó giương hai cánh môi như đóa hoa ngậm lấy đỉnh hắn, đầu lưỡi vừa linh hoạt đánh chuyển vừa chậm rãi đem cả căn hùng trụ nhét vào trong miệng bắt đầu phun ra nuốt vào.
An Cẩn Lạc lại nhắm hai mắt, thả lỏng thân thể hưởng thụ khoái cảm thích ý phân thân ở trong cái miệng nhỏ nóng cháy tiến tiến xuất xuất. Mỹ nữ chung quanh cũng không cam lòng bị vắng vẻ, đều yêu mị vặn vẹo vòng eo thủy xà đem bộ ngực sữa của mình dán trên cánh tay hắn cao thấp ma sát, môi và tay cùng sử dụng khiêu khích dục vọng nguyên thủy của hắn.
Mỹ nữ ở hạ khố đang ra sức lấy lòng, kỹ xảo nhuần nhuyễn làm cho phân thân trong miệng lại trướng lớn một vòng. Cơ thể thả lỏng của An Cẩn Lạc cũng không khỏi dần dần căng thẳng, cuối cùng rốt cục nhịn không được động thân một cái túm lấy tóc mỹ nữ, động tác cuồng bạo ở trong miệng nàng trước sau bắt đầu trừu sáp.
“. . . . . . Ngô ngô. . . . . . Ân. . . . . .” Mỗi một lần đều thẳng đến yết hầu, theo tần suất càng lúc càng nhanh, mỹ nữ biết hắn sắp đi ra !Quả nhiên chỉ chốc lát sau, theo một tiếng gầm nhẹ, một cỗ nhiệt dịch tanh nồng liền thẳng tắp phun vào khoang miệng.
Đang lúc trở lại dư vị khoái cảm khi bắn tinh, ngoài cửa truyền đến tiếng gia phó bẩm báo: “Điện hạ, Thừa tướng đại nhân cầu kiến!”
An Cẩn Lạc thập phần không vui trầm giọng nói: “Trước hết để cho hắn đến thư phòng chờ!”
“Dạ!” Gia phó vội vàng đáp.
Lại cùng cơ thiếp tư hỗn phát tiết một trận, An Cẩn Lạc đi lên để cho thị nữ mặc xuyên y thúc phát (mặc áo buộc tóc). Đợi đến khi hắn đi đến thư phòng, Triệu thừa tướng đã ở đó đợi đủ một bữa cơm.
Nhìn thấy An Cẩn Lạc không nhanh không chậm đi vào, Triệu thừa tướng chịu đựng nộ khí muốn phẩy tay áo bỏ đi từ trên ghế đứng lên mở miệng nói: “Lạc nhi, hiện nay thế cục khẩn trương, ngươi nếu còn giao tâm tư đặt ở trên chuyện dâm dật đó không bằng thu chút tâm thần hảo hảo đối phó lời buộc tội của Ngụy tướng quân đi!”
An Cẩn Lạc đi đến sau án thư ngồi xuống, nhìn Triệu thừa tướng chậm rãi nói: “Một tên thảo mãng chi đồ (tên dã phu) có thể đấu với bản điện hạ như thế nào? Thế lực của phụ vương tại triều đình đã hầu như bị chúng ta tước mất quyền lực, cho dù hắn buộc tội bản điện hạ, có năng lực trị tội gì?”
“Lạc nhi, ngươi khi nào thì trở nên khinh suất lỗ mãng như thế!” Triệu thừa tướng một bộ biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không nói trước ngươi chưa cùng ta thương lượng liền tự tiện đem Hoàng Thượng giam lỏng trong tẩm cung, thời cơ chưa chín liền xé rách mặt nạ, ngươi sẽ không sợ bị người buộc lên tội danh đại nghịch bất đạo khiến tất cả tâm huyết như nước chảy về biển đông? Huống hồ giữa vua và dân vẫn có bộ phận quan viên trung lập chưa từng tỏ thái độ, giữa một đám người này còn có Đình úy cùng Hộ bộ thượng thư. Hiện giờ, tuy nói Hoàng Thượng đã mất thực quyền, nhưng sau lưng hắn vẫn có một tướng quân tay cầm binh quyền chống đỡ. . . . . .”
“Bằng mấy tên binh lính canh giữ ở biên giới đó?” An Cẩn Lạc khinh hừ một tiếng ngắt lời nói, “Không phải bản điện hạ khinh thường bọn họ, thật sự là bọn họ nhận thức không rõ sự thật! Kinh đô đã ở trong tay bản điện hạ, quan viên địa phương tự nhiên cũng nghe lệnh từ trung ương, ngôi vị hoàng đế của bản điện hạ sớm đã là vật dễ như chơi, sở dĩ không lấy hoàn toàn là e ngại bức vua thoái vị phụ truyền tử kế nhi (cha truyền ngôi con) không phải là danh chính ngôn thuận. Huống hồ binh lực trong tay của hắn đều là dựa vào chúng ta nuôi, nếu bản điện hạ chặt đứt lương thảo của bọn họ, lại cắt cung ứng binh giáp của bọn họ, xem bọn hắn còn có năng lực gì ở đàng kia kêu gào!” (não thằng này làm bằng bột hồ)
Đang nói, bỗng nhiên một thị vệ khom người tiến vào, “Hồi bẩm điện hạ, có cấp trình thư tín!”
An Cẩn Lạc tiếp nhận, vừa mở thư ra nhìn, thần sắc thoáng chốc dữ tợn, “Phế vật, tất cả đều là phế vật!”
“Lạc nhi! Ngươi chẳng lẽ lại phái người đi ám sát An Cẩn Du ? Ta nói rồi, trước mắt khẩn yếu nhất không phải diệt trừ hắn, mà là trước ổn định vị trí của mình. . . . . .”
” Chuyện bản điện hạ cần làm ngươi không có tư cách để ý tới!” An Cẩn Lạc âm ngoan nhìn y cắn răng nói.
Triệu thừa tướng trợn tròn mắt, rất ngoài ý muốn nhìn hắn.
An Cẩn Lạc bỗng nhiên lạnh lùng cười, “Ngươi không cần kinh ngạc như vậy, đối với phụ vương bản điện hạ còn dám giam lỏng, huống chi, ngươi chẳng qua là cữu cữu thôi!”
——— ————–
Mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông, nắng sớm vạn trượng, ngày trên thảo nguyên luôn đặc biệt sớm! Bất quá khi ‘Thánh dược thủ’ vén lều trại đi ra thì phát hiện có một nam nhân so với chúng nó còn sớm hơn.
Người ta khi mặt trời đỏ cùng ngươi đối mặt còn có thể đưa lên nắng sớm vạn trượng, nhưng cùng người nam nhân này đối mặt thu được nhất định là hai chữ “Cứu y”!
Một trăm lẻ một lần không nhìn nam nhân đang ôm thiếu niên, ‘Thánh dược thủ ’ cầm đào quán (lọ) hướng hồ nước đi đến.
Nam nhân nhắm mắt theo đuôi theo sát lên, “Cứu y!”
Lại là một câu này!
Tiếp tục không nhìn!
‘ Thánh dược thủ ’ đang cầm đào quán múc nước hồ thanh lượng (trong trẻo) xoay người, nam nhân lại như con cua chắn ngang trước mặt.
Không nhìn hắn, bước qua trái.
Nam nhân mím môi cũng ngăn đón qua trái.
“Cứu y!”
Đảo đôi mắt trắng dã xem thường! Bước qua phải!
Nam nhân lại như cái vía vô địch dính lại đây.
‘Thánh dược thủ ’ dừng tại chỗ, tầm mắt xuyên qua hắc sa rơi xuống trên mặt hắn.
Trong chốc lát, nam nhân ngoan ngoãn lui qua một bên.
‘ Thánh dược thủ ’ nhấc chân tiếp tục đi trở về.
Nam nhân cũng bật người đuổi kịp.
Tộc trưởng nhìn hai người xa xa bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng cứu y?”Nam nhân nhìn ‘ Thánh dược thủ ’ đang ngồi ở đối diện nấu cháo sữa dê mở miệng nói một câu dài nhất ba ngày nay. Tuy rằng, nội dung nói vẫn là không rời hai chữ “Cứu y”!
‘ Thánh dược thủ ’ liếc mắt nhìn hắn, rốt cục như chấp nhận sự hiện hữu của hắn tiếp lời nói, “Có phải nếu ta không cứu, ngươi sẽ vẫn tiếp tục quấn như vậy hay không?”
“Sẽ không!” Nam nhân nghiêm túc nói, “Ta sẽ chờ sau khi y chết, lại giết ngươi chôn cùng!” (chuẩn không cần chỉnh)
“Ngươi là đang uy hiếp ta sao?”
“Không phải, ta là đang nói sự thật!”
“. . . . . .”
“Da mặt ngươi rất dày ngươi biết không? Cả ngày đúng giờ ôm y xuất hiện ở cửa của ta như vậy, không bằng ở bên cạnh ta dựng cái lều trại canh đi!”
“Thập tứ!”
“Có, chủ nhân có gì phân phó?”
“Dựng lều trại, ở cách vách!”
“Dạ”
“. . . . . .”
“Ngươi đến tột cùng có chịu để ta yên hay không?” ‘ Thánh dược thủ ’ có chút luống cuống phát điên nói.
Nam nhân bình tĩnh vô ba (không gợn sóng) nhìn hắn, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Ta chỉ là muốn ngươi cứu y, chỉ cần giúp y giải độc, ta liền không hề quấn ngươi, lại còn hảo hảo đáp tạ ngươi!”
‘ Thánh dược thủ ’ ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân lôi thôi lếch thếch, râu dính đầy cằm, “Vì cái gì phải chấp nhất muốn cứu y như vậy? Y có lẽ cũng không đáng giá cho ngươi đối tốt với y!”
“Không, y đáng giá!”Nam nhân bỗng nhiên cúi đầu nói, “Bởi vì ta yêu y, cho nên y đáng giá!”
Nghe vậy, thân mình ‘ Thánh dược thủ ’ thoáng hơi cứng đờ, tiếp theo ngửa đầu cười ha hả: “Ha ha ha. . . . . . Đây là lý do buồn cười nhất mà ta nghe được, ha ha ha ha. . . . . . Thật sự là buồn cười quá! Yêu? Trên đời này thứ không đáng tin nhất chính là yêu , mà ngươi lại còn nói yêu y? Cũng bởi vì yêu mà chấp nhất?”
“Thực buồn cười sao? Kỳ thật, cách đây không lâu ta cũng mới hiểu được tình yêu !”Nam nhân nói , ánh mắt thương tiếc cúi đầu nhìn về phía thiếu niên trong khuỷu tay đang hai mắt nhắm nghiền, trong suốt đến tựa hồ vừa không để ý sẽ trôi đi, “Bất quá, muộn rồi! Y cũng không hiểu được ta yêu y!”
Huyết khê (dòng máu) uốn lượn từ khóe mắt, cái mũi, bên miệng xuất ra, nam nhân chết lặng nâng tay áo lau đi vết máu trên mặt thiếu niên.
“Nếu y chết, tâm của ta liền chết theo! Sau đó tình yêu của ta cũng bị hủy đi!”
Lau, lại chảy ra !Nam nhân một lần một lần lau, gương mặt trắng đến trong suốt bị hắn vẽ loạn đến đỏ sẫm một mảnh.
“Bảo bối nhi đừng lưu nữa! Ngươi xem, ta đem mặt ngươi làm dơ !”Nam nhân một bên lau mặt thiếu niên vừa nói.
“Ngươi vì sao luôn cùng với ta đối nghịch? Ân?”Nam nhân ôm sát thiếu niên trong lồng ngực cắn răng nói, “Ngươi cho dù muốn chết cũng còn cùng ta đối nghịch? A?”
Nam nhân nâng lên mặt thiếu niên quát: “Ngươi thật sự hận ta như vậy? A?”
“Đủ rồi!” ‘ Thánh dược thủ ’ cũng nhìn không được nữa quát lớn, “Nếu không muốn y chết thì mau đem y cho ta!”