Vào cửa điện, ngăn cản thông báo của Lẫm Đức, để thị tòng đi theo ở lại ngoài cửa một mình đi vào nội viện, trên mộc kiều (cầu gỗ) điêu lan xây trên nước, xen lẫn vào tầng tầng lá sen, ở giữa ao được dựng lên một gian các tử (nhà nhỏ) bằng gỗ bốn phía chạm rỗng. Đây là nơi Hoành Húc yêu thích dặn riêng công tượng (thợ xây) kiến tạo, trước khi Tử Li chuyển đến Hạ Hà cung, nơi này vẫn là nơi Hoành Húc thường tới nhất. Mỗi khi làm việc hao tổn tinh thần đều sẽ tới nơi này ngồi một chút, hoặc cho người dâng trà cụ phẩm trà, hoặc là nằm ở trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.
Từ sau khi Tử Li được đưa đến, nơi này lại thành nơi hắn thích ở lại nhất, mỗi lần ngồi xuống chính là cả ngày, tuy là mùa hạ nhưng nơi này thủy lương phong đại (gió lạnh nước mát), Minh Nguyệt sợ y nhiễm hàn khí nên đặt riêng bên trong một sàng tháp (= nhuyễn tháp), cái này ngược lại dễ dàng hơn cho Tử Li, có khi hắn thậm chí ở nơi này qua đêm.
Tuy rằng thành nơi sở hữu chuyên quyền của Tử Li, nhưng số lần Hoành Húc tới có tăng không giảm, chẳng qua hiện tại mục đích tới có chút bất đồng thôi!
Rất xa liền nhìn thấy mạt bóng dáng màu trắng kia, lẳng lặng đứng ở trước lan can các tử, mái tóc đen mềm mại tán phất ở sau đầu, hai bên những sợi tóc rơi lạc vì gió thổi mà khẽ tung bay, cực kỳ giống hàng liễu thướt tha bên hồ sen, làm cho người ta nhịn không được muốn tìm cách đưa tới tay nhẹ nhàng vuốt chải. Một bộ nhũ sắc trường bào bao lấy thân mình suy nhược, y vật buộc vòng quanh thắt lưng nhỏ nhắn khẽ phất về phía sau cùng hai cái chân thon dài thẳng tắp. Giữa ngọc liên bích diệp vây quanh mà đứng lẳng lặng, xuất trần giống như là hoa tiên hóa thân thành người.
Hoành Húc rất muốn lập tức phi thân tiến lên, đem tinh linh trú phàm kia ôm vào trong ngực, không mang theo tình dục, hắn chỉ là đơn thuần muốn nghe tiếng tim đập phập phồng và ngửi ngửi cỗ hương vị làm cho người ta thư thái của y. Mà trên thực tế thì hắn đã hành động như vậy!
Hắn từ phía sau gắt gao đem Tử Li bao vây vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng cọ lên tóc lên má của y.
“Như thế nào đi ra cũng không mặc thêm xiêm y? Gió lớn, cảm lạnh cũng không hảo!”
“Buông ra!” Tử Li không quá hợp tác lắc người tránh nghĩ muốn thoát khỏi gông xiềng của hắn, nhưng sức mạnh cách xa mà thân thể càng cách xa như thế nào là đối thủ Hoành Húc? Chống lại một trận vẫn là giãy không được vòng tay như thiết đồng của đối phương, đành phải ngoan ngoãn mặc Hoành Húc mi khai nhãn tiếu (mặt mày hớn hở) nửa ôm nửa dìu trở lại bên trong.
“Nơi này mặc dù hảo nhưng không nên ở lâu, lầu các này vốn dùng làm nơi hóng mát, sao có thể lấy làm như phòng ngủ?” Hoành Húc đem Tử Li phóng tới tháp quý phi ngồi ổn định, lại tự mình khoác cho y thêm một kiện ngoại sáo (áo khoác) .
Ánh mắt Tử Li đen láy yên lặng trừng mắt hắn, trong mắt mờ mờ ảo ảo lộ ra chút tức giận giấu không được, y nắm chặt bàn tay siết lòng ngồi trên nhuyễn tháp, mím môi nhìn nam nhân trên mặt lộ vẻ tiếu ý sủng nịch trước mặt , chẳng qua cái cười này dừng ở trong mắt của y lại trở thành cái cười rất đắc ý dào dạt hoặc là nói cái cười nắm chắc phần thắng.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Hôm nay nghe nói ngươi thực nghe lời uống thuốc!” Hoành Húc đưa tay dò xét trán của y.
“Ba” Tử Li rốt cuộc nhịn không được một phen đẩy ra tay hắn đứng lên, nộ khí đùng đùng trừng mắt Hoành Húc thần sắc đã biến đổi.