“Yêu, các ngươi nghe xem, đại gia ta còn chưa mở miệng tiểu tử này đã gào thét!” Tên lưu manh cầm đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói. Những người khác cũng cười vang lên châm chọc, chậm rãi đem vòng vây thu hẹp.
Kỳ thật trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng Tử Li lại không thể không làm ra một bộ biểu tình trấn định tự nhiên. Khóa giáo dục an toàn không phải đã dạy sao? Khi gặp được kẻ bắt cóc phải bảo trì trấn định, không thể bại lộ nhược điểm của mình, tìm được khoảng cách lập tức phá vây hoặc cầu cứu!
“Hắc hắc, ngươi cho là mình thoát được sao?” Bọn lưu manh tà ác cười nói, “Thức thời một chút đem tiền tài trên người toàn bộ giao ra đây, nếu không sẽ ch ngươi nếm mùi đau khổ!”
Đem tay nải siết trên ngực thẳng thắn nhảy loạn, ánh mắt phiêu phiêu chung quanh, tất cả đường lui đã bị bọn họ vây chặn, phá vây là không có khả năng. Nơi này cảnh hắc đăng hạt hỏa (tối lửa tắt đèn) cũng không có người qua đường, lớn tiếng cầu cứu không biết có hữu hiệu hay không, bất quá kêu cũng tốt hơn so với không kêu!
Nghĩ như vậy Tử Li lập tức dắt cổ họng kêu to lên: “A, cứu mạng a, đánh cướp a, giết người rồi..” thanh âm tại ban đêm im lặng thật ra truyền rất xa, chẳng qua đáp lại cũng là vài tiếng cẩu sủa “Uông uông uông”.
Bọn lưu manh nghe hắn vừa kêu, bật người kiềm trụ cổ tay phải của Tử Li túm hắn đi về phía trước, sau đó che cái miệng của hắn hung tợn ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tiểu tử ngươi khôn ngoan một chút cho lão tử, cẩn thận ta bóp gãy cái cổ của ngươi. Đem hắn kéo dài tới trong ngõ hẻm đi.”
Cổ tay sưng đỏ bị một trảo như vậy, đau nhức lan toàn thân lập tức làm cho Tử Li da đầu một trận run lên.”Đông” sau gáy bị đánh lên làm cho hai mắt Tử Li một trận mê mang.
Dùng sức kéo Tử Li vây vào trong ngực, bọn lưu manh còn chưa hết giận nhấc chân đá lên bụng Tử Li nói: “Vốn muốn lấy tiền coi như xong, ai ngờ tiểu tử ngươi cương ngạnh muốn bị đánh, nếu là như thế này, hắc hắc, vậy các đại gia chúng ta hôm nay sẽ hảo hảo luyện quyền!”
“Ngô ——” Tử Li hai tay ôm lấy đầu thống khổ cuộn người. Bụng đã bị một cái làm cho hắn toàn bộ đều co rút ! Những đòn nghiêm trọng không ngừng đá vào người khiến cho hắn không có nửa điểm khe hở có thể đứng lên phản kháng. Đang lúc Tử Li cảm thấy được bản thân mình sẽ bị ẩu đả chí tử thì chợt nghe chung quanh truyền đến tiếng tru lên thê lương của đám ngạt đồ (bắt cóc).
Kỳ quái ngẩng đầu, phát hiện đám ngạt đồ một giây trước còn hung hăng ngang ngược lúc này lại co trên mặt đất giống như gặp phải luyện ngục thống khổ không chịu nổi. Một người thân hình cao to, đầu đội hắc sa mạo không chút sứt mẻ đứng ở một bên.
Nơm nớp lo sợ nhìn người nọ đi từng bước một hướng về mình, Tử Li ho nhẹ huyết bọt nhanh rúc vào chân tường nói: “Đừng, đừng giết ta, ta không phải người xấu!”
Người nọ đứng ở trước mặt Tử Li, từ trên cao nhìn xuống hắn, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống ấn động mạch cổ Tử Li nói: “Ngươi bị thương!”
“Vô..vô nghĩa.. khụ khụ, ngươi để cho bọn họ đá như vậy…xem ngươi có thể bị thương hay không!” Biết người này đối với mình không có ác ý, Tử Li đảo đôi mắt trắng dã hữu khí vô lực nói.
“Xem ra sẽ chạm tới tâm mạch !” Người nọ còn nói một câu mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), “Một ngày gặp ngươi hai lần, chúng ta coi như là hữu duyên, dược hoàn này cho ngươi, ăn vào còn có thể bảo trụ tâm mạch.”
Tử Li không rõ ý nhìn lọ bạch ngọc trong tay, vừa nhấc đầu lên trước mặt đâu còn bóng dáng người nọ?
“Khụ khụ.” Tựa vào tường đứng lên, tập tễnh đi đến bên đám ngạt đồ vẫn đang tru lên không ngừng nhặt lên tay nải của mình, mới vừa đi ra ngõ nhỏ liền thấy một đám quan binh rầm rộ hướng bên này đi tới, người cưỡi ngựa ở trên đúng là Mạc Thương Cảnh.
Chỉ thấy hắn rất nhanh nhảy xuống ngựa, chạy tới một phen tiếp được Tử Li yếu đuối ở phía trước, thần tình đau lòng nói: “Thực xin lỗi, Tử Li, thực xin lỗi!”
Tử Li hai mắt mê mang nhìn Mạc Thương Cảnh sắc mặt tái nhợt trước mặt, tiếp theo hôn mê bất tỉnh…