Bỗng nhiên, trước đại môn tẩm cung rộng mở, dương quang chói lọi không kiêng nể gì soi đến chăn đệm nằm dưới đất, đem đại sảnh nguyên bản quá mức u ám chiếu đến sáng sủa chói mắt.
Bắc Linh vương tựa hồ đối với người tới rõ ràng làm càn không hề sở giác, hắn vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn một điểm trên không trung, chẳng qua ánh mắt đã là một mảnh mờ mịt không còn thanh minh như mới vừa rồi.
An Cẩn Lạc chậm rãi đi đến bên giường nhìn xuống Bắc Linh vương tuổi già sức yếu.
“Phụ vương, long thể an khang!” Hắn nghiêm trang làm cái thỉnh an, nhưng bên miệng lại lộ ra một mạt cười âm hiểm đắc ý.
Đối với lão quân vương ngoảnh mặt làm ngơ, An Cẩn Lạc không chút nào để ý sờ sờ cằm, tiếp theo ngồi ở bên giường nhìn Bắc Linh vương tựa hồ đối với ngoại giới đã không biết chút gì nói: “Bệnh của Phụ vương vẫn làm cho cuộc sống hàng ngày của nhi thần khó thư thái! Hôm nay nhìn thấy khí sắc phụ vương cũng không phải tệ, xem ra ngự y này cũng không phải chỉ có hư danh!”
“A, đúng rồi, phụ vương luôn luôn ở tẩm cung nói vậy cũng sẽ không thu được tin tức xấu Tam Hoàng đệ mệnh vận bất hạnh đã bỏ mình đi! Ai, thật đúng là chất tử đáng thương nha! Vừa ra đời mẫu phi liền khó sinh mà chết, năm tuổi lại bị đưa đến biệt quốc làm chất tử, bây giờ còn bị cường đạo hỏa thiêu đến ngay cả tro cũng chưa lưu lại! Ai, Cẩn Du hoàng đệ hắn tráng niên mất sớm, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc nha!” An Cẩn Lạc vẻ mặt giả mù sa mưa nói.
“Nếu hắn ngoan ngoãn đứng ở trong hoàng cung Sở Kinh, tuy rằng kia cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng ít nhất có thể đợi cho phụ vương chuyên phái sử hòa đoàn đi cứu nha! Phụ vương ngài nói là có đúng không? Ai nha, khả hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, Tam Hoàng đệ không còn, như vậy còn lại cũng chỉ có đại hoàng tử ta đây có thể kế thừa giang sơn An Thị của phụ vương, phụ vương xin yên tâm, sau khi ngài đi về cõi tiên, nhi thần nhất định sẽ hảo hảo quản lý tốt giang sơn Bắc Linh, sẽ không để cho ngài thất vọng!”
Bắc Linh vương sắc mặt một trận trắng bệch, các cơ trên mặt khó có thể khống chế mà run rẩy, hắn cứng ngắc mà đem đầu chuyển ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm nghịch tử đang đắc ý vô cùng ở trước mặt.
“Phụ vương vì sao phải dùng loại ánh mắt này nhìn nhi thần, hay là nhi thần nói sai rồi sao?”
“Phốc” Bắc Linh vương rốt cục nhịn không được phun ra một búng máu.
An Cẩn Lạc lạnh lùng nhìn Bắc Linh vương trên giường bắt đầu tay chân run rẩy.
“Đại.. Đại điện hạ, Hoàng Thượng hộc máu , nô tài ..nô tài có thể thỉnh ngự ..ngự y đến hay không?” Lão thái giám đã ở bên người Bắc Linh vương hầu hạ hơn ba mươi năm nằm úp sấp quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ khẩn cầu.
An Cẩn Lạc âm ngoan liếc lão một cái, một cước đạp ở trên lưng của lão nghiền động nói: “Thật là một tiện nô tài đủ tận trung! Muốn mời ngự y? Vậy từ nơi này bò đến ngự y quán thỉnh đi! Ha ha ha ha ——” tùy chân đá một cước, hắn ngang ngược cười lớn phất tay áo đi ra ngoài.
Đợi hắn đi rồi, lão thái giám mới vội vàng đi đến bên long sàng nâng dậy Bắc Linh vương đã xanh cả mặt: “Hoàng Thượng, ngài ráng gượng, lão nô cái đi thỉnh ngự y..”
Mục quang Bắc Linh vương một mảnh đỏ đậm nắm trụ lấy tay lão nói: “Không, không nên thỉnh , đám người đó đã bị ác đồ kia thu mua, đến xem cũng là vô dụng, ngươi phải bằng mọi cách ra cung, đến Ngụy Thần tướng quân phủ thông tri Đại công tử của hắn, nói trẫm bị ác đồ kia cầm tù trong Lăng Phi cung, nhượng Ngụy Thần tướng quân cấp tốc quay về kinh!”
“Dạ, dạ, Hoàng Thượng, lão nô nhất định không nhục sứ mệnh!”