Mình bị trói? !
Tứ chi xụi lơ không thể giãn ra lui thành một đoàn, dùng lực lắc lắc cái đầu vẫn đang có chút vựng huyễn, Tử Li khó chịu nghĩ.
Là ai bắt cóc mình? Có mục đích gì? Chẳng lẽ là vơ vét tài sản? Sẽ không cần giết con tin đi?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy thùng dần dần hoãn xuống tốc độ, ẩn ẩn còn nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Dừng xe! Các ngươi, chuyển nhiều hòm rương như vậy để làm gì?”
“Vị quan sai đại ca này, chúng ta là du thương (thương nhân lưu động), hòm rương này đều là chút hàng hóa vụn vặt không bắt mắt!”
“Có phải hàng hóa hay không, nhìn qua mới biết được! Đem rương mở ra!”
Thanh âm mở rương “Loảng xoảng ” từ xa đến gần, Tử Li cảm thấy đỉnh đầu của mình một trận ầm ỹ, ánh sáng khi mở ra trong dự kiến vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lật giở chút vải vóc trong rương phát hiện cũng không có gì khác thường, thành vệ “Đông” khép lại rương, không kiên nhẫn vung tay lên nói: “Qua đi qua đi, đừng ở chỗ này chiếm đường!”
“Dạ, dạ, đa tạ sai đại ca!”
Tử Li không thể mở miệng nói chuyện, cả người không dựng dậy nổi một tia khí lực chỉ có thể theo xe ngựa một lần nữa xuất phát lộc cộc đi xa.
Cũng không biết được đã đi bao lâu, khi Tử Li cảm thấy được mình cũng sắp bị buồn chết, thùng xe rốt cục ngừng lại. Tiếp theo trên đỉnh đầu truyền đến một trận liên thanh, tay xốc lên tầng tầng vải, không khí mát lành đã lâu cùng ánh trăng nhu hòa lập tức tiến vào, bệnh trạng choáng váng đầu buồn nôn thoáng chốc bị xua tan không ít.
Người trên đỉnh đầu ánh mắt trêu tức đánh giá Tử Li giống như tiểu miêu cuộn mình ở đáy hòm, giọng điệu lỗ mãng nói: “Hắc, vật nhỏ bộ dáng rất khó chịu, cần hỗ trợ không? Ca ca ôm ngươi đi ra được không?”
Tử Li cuộn người nâng lên mí mắt phẫn hận bực tức liếc người nọ một cái, chẳng qua cái trừng mắt không hề có khí lực này ở suy nghĩ của đối phương xem ra chẳng qua là miễn cưỡng thoáng nhìn, điều này làm cho y thoạt nhìn ngược lại càng giống một con tiểu miêu biếng nhác!
“A, vật nhỏ thật sự là đáng yêu!” Người nọ cười đến vẻ mặt sắc lang ở trên mặt Tử Li sờ soạng hai cái, sau đó vươn tay đem Tử Li nhấc ra.
Bọn họ nguyên lai đang ở dã ngoại, chung quanh một hàng người được gọi là thương nhân đã động tác nhanh nhẹn dựng lên vài cái lều trại giản dị. Người nọ mang theo Tử Li đi đến một đống lửa trại ngồi xuống, từ vạt áo lấy ra cái bình nhỏ ở dưới mũi y hươ hươ. Khí thể mang tính kích thích làm cho Tử Li liên tục đánh vài cái nhảy mũi, rồi sau đó phát hiện tứ chi mềm yếu dần dần có chút khí lực!
“Các ngươi. . . . . . là ai?” Ra sức tránh xa cái người cười đến giống hồ ly này, Tử Li thở phì phò mở miệng hỏi.
“Người trói ngươi nha!” Người nọ vẻ mặt vô tội nói.
“Vì cái gì phải trói ta?” Tử Li tức giận đến cắn răng, oán hận nhìn hắn.
“Này a. . . . . . ” hắn cố ý vuốt cằm khó xử nói, “Chúng ta cũng là được người nhờ vã! Ai, chúng ta liều chết hợp lại bắt sống được bất quá là vì mấy lượng bạc kia, nhưng lại phải nhận lấy người ghét, thật sự là không dễ dàng nga!” Nói xong còn vờ làm bộ dạng khổ não lắc đầu.
“Là ai muốn các ngươi trói ta?” Bỏ qua y vô nghĩa, Tử Li lấy chút cường điệu hỏi.
“Ha hả, vật nhỏ muốn biết?” Hắn bỗng nhiên để sát vào mặt mình cười tủm tỉm nói, “Không bằng như vậy đi, mua bán phải có lời! Hôn ta một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Tử Li căm tức đưa tay chụp tới, còn chưa ai đến mặt đã bị hắn nắm lấy, “Vật nhỏ sinh khí, bất quá bộ dáng tức giận cũng thật hảo ngoạn!”
“Cút xa một chút!”
“Chậc chậc, không nên tức giận, sinh khí sẽ biến dạng a!”
. . . . . .
Mấy ngày kế tiếp, Tử Li không bao giờ bị nhốt ở đáy hòm nữa, bất quá so với phương thức hiện tại, Tử Li vẫn là tình nguyện lựa chọn cái trước đó. Nguyên nhân rất đơn giản, ngẫm lại một đại nam nhân bị biến thành bộ dáng một tiểu nữ nhân, còn phải tựa trước ngực tiểu điểu y nhân nam hồ ly kia, điều này làm cho hành vi nóng tính đánh người của y lại bởi vì chính mình không thể động không thể nói mà trở nên càng khiến người căm tức. Đặc biệt người phía sau còn nhân cơ hội ăn đậu hủ.
“Vật nhỏ lại sinh khí? Đến, nói cho ta biết là ai chọc giận ngươi không vui, ta giúp ngươi hảo hảo giáo huấn hắn!”
Vậy ngươi ngay ở trên người mình chọc vài cái lỗ thủng đi!
“Ô, dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn ta, chẳng lẽ yêu ta rồi?”
Yêu cái đầu mẹ ngươi, có một ngày ta phải đem cái mặt tự nhận là rất tuấn tú của ngươi đánh thành đầu heo!
“Chậc chậc, thật sự là song mâu xinh đẹp, chỉ cần vừa nhìn thấy liền khiến cho người nhịn không được làm ra chút chuyện xấu gì đó!”
Không nhìn hắn. Tử sắc lang, đem cái tay đang sờ ở trên lưng ra!
Bọn họ động thân biến thành phú gia công tử tân hôn xuất môn cùng tùy tùng thông qua từng trạm kiểm soát.
“Các ngươi đến tột cùng. . . . . . muốn đưa ta đến chỗ nào?”
“Vật nhỏ đừng nóng vội, rất nhanh sẽ biết!”
Từ lúc bị trói đến nay ước chừng qua năm sáu ngày, bọn cướp này rốt cục ở trước một tòa núi mây mù lượn lờ ngừng lại!
“Tốt lắm, vật nhỏ, rốt cục đặt mục đích tới nơi! Thời gian phân ly của chúng ta cũng tới rồi! Ô ô, thật sự là luyến tiếc nha, vật nhỏ cũng là thực luyến tiếc ta đúng hay không? Vậy trước khi phân ly liền hôn một cái đi!”
Nhìn cái miệng của hắn càng tiến càng gần, Tử Li rất có xúc động tung một quyền qua, bất đắc dĩ vì tay chân thật sự nhuyễn nên không động vào một sợi tóc của hắn được.
“Thỉnh đem người giao cho chúng ta!” Một phen thanh âm công thức hoá cứng nhắc đúng lúc vang lên.
Tử Li kích động nhìn hai đại hán mặt không chút thay đổi phía trước, cảm thấy được bọn họ thật sự là đáng yêu tới cực điểm!
Hồ ly nam nhân không thể không nghe oán thán một tiếng, thu hồi một bộ biểu tình điếu nhi lang đương (cà lơ phất phơ =]), đem Tử Li ôm xuống xe ngựa đi đến trước mặt hai người kia, khi buông tay đặt xuống bỗng nhiên tiến đến bên tai Tử Li nhẹ giọng nói: “Vật nhỏ, ta gọi là Thành, nhớ kỹ! Sau này còn gặp lại!”
Tử Li bất an nhìn theo đoàn người đánh mã rời đi, tuy rằng bọn họ là bọn cướp, nhưng so với hai người thi lệnh hoàn toàn không biết gì cả phía sau, Tử Li cảm thấy được dừng ở trong tay bọn họ vẫn là an toàn nhiều hơn!
Hai đại hán khiêng Tử Li thi triển khinh công theo sơn lộ, rất nhanh tới giữa sườn núi, đang lúc Tử Li cho là bọn họ còn có thể vòng qua bên đường đi tới, đã thấy bọn họ nhấc chân một cái, thẳng tắp nhảy lên bên trái một đạo nham bích bán cao bất ải (nửa cao không lùn), bên dưới mây mù lượn lờ, vực sâu không lường được khiến Tử Li da đầu một trận run lên! Đang lúc y nghi hoặc hai người này nhảy lên Huyền Nhai muốn làm cái gì, bỗng nhiên phát giác đại hán khiêng mình đã trở nên nhẹ nhàng, hơn nữa đang thẳng tắp rơi xuống.
A, ngươi làm gì phải nhảy xuống vực a! Cho dù muốn nhảy thì tự ngươi nhảy được rồi, vì cái gì phải nhấc theo ta a? Sắp chết, ta sắp chết! Hoành Húc, ta sắp chết!
Tử Li nhắm mắt lại đợi nháy mắt mình tan xương nát thịt, nhưng đau nhức đoán trước vẫn chưa xuất hiện. Hồ nghi hé ra mí mắt, lập tức mắt choáng váng!
Này, đây cũng quá thần kỳ đi, bọn họ đã vững vàng dừng ở trên mặt đất, hơn nữa xuất hiện ở trước mặt là một gian mộc ốc (nhà gỗ) nhã tĩnh rất khác biệt!
Tình tiết tiểu thuyết Kim Dung! Trời ạ, mộc ốc giấu ở đáy vực! Không, không đúng, rõ ràng là ở Huyền nhai, như thế nào lại nhanh như vậy đã đi ra? Tử Li gian nan ngẩng đầu, vừa nhìn không khỏi sợ tới mức nhảy dựng, đúng là Huyền nhai! Ở phía sau bọn họ là một vực sâu tối đen thật là hảo giống quái vật mồm to sâu không lường được, mà nơi bọn họ đặt chân cũng là một tầng nham thạch xuất hiện ở tòa sơn khác! Thật sự là đủ tuyệt đủ xảo quyệt! Nếu không hiểu được loại địa hình này vậy cũng thật sự là thẳng tắp rơi xuống vực sâu, đặc biệt khi hắn rơi đến một nửa, bỗng nhiên thấy trước mặt cư nhiên có một ngôi cao, nhưng sau cùng lại đứng trong căn phòng, tâm tình kia thật đúng là phấn khích!
Đẩy ra cánh cửa mộc ốc, gia cụ bài trí giống như không thiếu, hơn nữa một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, thoạt nhìn là có người xử lý! Đại hán đem Tử Li phóng tới trên tháp, tiếp theo cư nhiên rời đi!
Uy, không cần đi a, các ngươi chẳng biết tại sao đem ta bắt đến, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ rơi ta rồi đi! Uy uy, chớ đi a, đừng bỏ lại ta một mình, nơi này thật là khủng khiếp a!
Đang vẻ mặt cầu xin, bỗng nhiên thấy một nữ tử mi thanh mục tú đi đến, nàng mặt không chút thay đổi hướng Tử Li cúi người nói: “Nô tỳ An Khỉ ra mắt công tử! Về sau nô tỳ sẽ tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày của công tử!”
Nói xong, đi đến trước mặt Tử Li xuất ra một cái lọ như của hồ ly nam hươ hươ dưới cái mũi!
“. . . . . . Ngươi có thể nói cho ta biết đến tột cùng là sao lại thế này không?” Tử Li chịu đựng dục vọng muốn phát tác nhẹ giọng hỏi.
An Khỉ không nói được một lời nhìn Tử Li, rõ ràng chính là một bộ biểu tình “Không thể nói cho ngươi biết”!
Tử Li cuộn tay thành quyền, lại xem thường hỏi: “. . . . . . ta đây có thể biết được là ai bắt ta tới nơi này không?”
“. . . . . . công tử chỉ cần biết, chủ tử đã ở trên đường tới!” Tử Li bất khuất thẳng ngoắc ngoắc nhìn chăm chú một trận, An Khỉ không thể không hồi đáp.
“Hảo, tốt lắm!” Tử Li nghiến răng nghiến lợi nói, nếu là đến đây, y tuyệt đối sẽ đem người nọ bóp chết!
“Công tử xem ra cũng đói bụng! Nô tỳ chuẩn bị chút thức ăn trình lên cho công tử!”
Tử Li hí mắt nhìn nàng lục tục mang lên một bàn đồ ăn, bảo ta ăn? Ai biết có độc hay không?
“Công tử yên tâm! Đồ ăn không có độc!” An Khỉ mắt cũng không nâng đã nói.
Oa, vu bà a ngươi, như vậy cũng biết ta đang suy nghĩ gì!