Thân thể khó chịu coi như xong, nhưng hiện tại ngay cả quyền lợi hưởng thụ thức ăn cũng bị cướp đoạt, Tử Li nghẹn một bụng khí ở trong phòng kín mít không một kẽ hở đi tới đi lui!
“Bảo bối nhi lại làm sao vậy, vì sao không dùng tảo thiện?” Hoành Húc mới vừa tảo triều xong đi tới, thấy Tử Li vẻ mặt đầy căm giận, giọng điệu sủng nịch hỏi.
Tử Li liếc mắt nhìn hắn một cái, cái lưng cách lớp quần áo vì ngứa mà cọ cọ, khi muốn hướng lên trên mặt gãi, Hoành Húc mắt mau lẹ một phen cầm trụ tiểu móng vuốt của y dỗ dành: “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi không ăn liền không ăn, ăn chút điểm tâm đỡ đói cũng có thể, bảo bối nhi, đừng loạn trảo!”
Tử Li khó chịu muốn chết, trên mặt lại một bộ xấu đến run rẩy, “Ta muốn gương đồng!”
“Bảo bối nhi, chờ ngươi tốt lắm lại nhìn!”
“Không được, ta sẽ hiện tại xem! Ta muốn gương đồng!”
Hoành Húc nhìn làn da từ dưới cổ lan đến trên mặt Tử Li nổi rất nhiều hạt đậu đỏ nhỏ, vội vàng quay đầu.
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tử Li chỉ vào hắn mặt mũi đỏ hồng nói, “Ngươi cư nhiên cười ta? Ngươi cười ta, a ——”
“Không có, không có, bảo bối nhi, ta không cười!”
“Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi a? Ta vừa rồi rõ ràng thấy ngươi nghẹn cười! A, mặc kệ , tử nhân Hoành Húc, ngươi là tên gia hỏa không có tâm đồng tình, xem ta như vậy, ngươi cư nhiên còn cười?”
“Tốt lắm tốt lắm, bảo bối nhi, là ta không đúng, đừng tức giận , nếu không ngươi đánh ta!”
“Cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Cút ——” Tử Li tức giận đến đá hai chân hắn, sau đó đẩy hắn ra phía ngoài cửa, phanh một tiếng đóng sập cửa.
Những người khác nhìn thấy bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ cư nhiên kêu chủ tử ra mở cửa, không khỏi che miệng cười trộm.
Hoành Húc khụ một tiếng, mục quang lợi hại quét quanh, thị nữ phía sau lập tức cấm thanh!
Tử Li nghẹn một cỗ hỏa trong bụng không có chỗ tiết, chỉ có thể cào cấu cái gối mãnh liệt đập xuống giường. Mới vừa nâng lên, thắt lưng từ phía sau liền bị một người gắt gao ôm lấy!
“Ngươi lại tiến vào làm gì?” Tử Li tránh thoát gông cùm của hắn tức giận nói.
“Bảo bối nhi, là ta không đúng, ngươi đừng tức giận, giận phá hư thân mình ta sẽ đau lòng!” Hoành Húc lấy đi gối đầu trong tay Tử Li nói.
“Đều là ngươi làm hại, nếu không phải ngươi keo kiệt rời khỏi, ta như thế nào lại sinh bệnh?”
“Hảo hảo, đều là ta không phải!” Hoành Húc hôn lên cái miệng của y an ủi.
Tử Li vội vàng ngửa ra sau hỏi: “Hoành Húc, nổi thủy đậu ở chỗ của ta thật ra là bệnh thực dễ dàng chữa khỏi, nhưng cổ đại không phải coi nó là ôn dịch lây bệnh chết người sao? Vì cái gì bộ dáng các ngươi giống như tuyệt không sợ hãi?”
Hoành Húc nhíu mày, “Có nghiêm trọng như thế sao? Đối với triều đại của ta mà nói, bệnh thuỷ đậu đã không phải là nghi nan tạp chứng gì, tự nhiên sẽ không sợ !”
“Xem ra thời không này cùng cổ đại mà ta biết vẫn là có chênh lệch rất lớn!”
“Ân?”
“Đừng ôm ta, như vậy ta càng khó chịu!”
Hoành Húc nghe lời buông ra!
“Bảo bối nhi đói bụng không?”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tử Li vẫn là đáng thương hề hề gật đầu.
Hoành Húc buồn cười nhìn bộ dáng không được tự nhiên của y, vỗ vỗ tay, bọn thị nữ lập tức tiến vào mang lên mấy thứ điểm tâm đơn giản. Hoành Húc lôi kéo y ngồi xuống, gắp khối mã đề cao (bánh lá mã đề) đưa đến bên miệng y nói: “Trong khoảng thời gian này, bảo bối nhi chỉ có thể ăn những thứ nhẹ, đợi hết bệnh rồi lại bổ về đi!”
Tử Li một hơi như châu chấu quá cảnh gom lại ăn như lang thôn hổ yết, ánh mắt hắc lộc lộc nhìn Hoành Húc liếc mắt một cái, phát hiện hắn một chút cũng không có bộ dáng thúc đẩy, ánh mắt sủng nịch nhìn mình làm cho hai má y nóng lên, ngay cả đậu đỏ vốn đã sinh cơ bừng bừng nay lại càng thêm sinh cơ bừng bừng! (= =)
Sau mười ngày dày vò, bệnh thuỷ đậu trên mặt rốt cục đã lặn xuống, kết lại thành vảy, khi một khối vảy cuối cùng rơi xuống lộ ra da thịt không hề có chút tỳ vết, cũng tuyên cáo rằng những ngày cách ly rốt cục đã xong!
Tử Li ở trong phòng nghẹn hơn mười ngày một khắc ở bước ra cửa phòng, nhảy nhót đến giống như là chim nhỏ ra khỏi lồng, kêu lên vui mừng một tiếng chạy tới, nhào vào đám lá cây tùng rụng thật dày đánh vài cái run! Sau đó cười tủm tỉm nhìn một hàng chim nhạn bay về phía nam nói: “Tự do, cảm giác thật tốt!” (chưa uống thuốc chắc luôn = =)
Hoành Húc theo sát sau đó đã thay đổi một thân thường phục, “Bảo bối nhi, ta dẫn ngươi đi xem một thứ!”
“Là cái gì?” Tử Li hưng trí bừng bừng hỏi.
“Đi theo ta liền biết!” Hoành Húc lại cười nói.
“Hảo!” Tử Li vỗ vỗ mông đứng lên đi theo Hoành Húc thần bí hề hề ra khỏi Hạ Hà cung!
Nơi trước mặt là một bào mã tràng (khu nuôi ngựa quý) hợp với rừng cây cùng triền núi!
“Hảo a kỵ mã! Ta cũng đã lâu chưa thống khoái cưỡi qua một lần!” Tử Li xoa tay nói.
Hoành Húc chỉ cười không nói, thị vệ mã phu (người chăn ngựa) nhìn thấy Hoành Húc cùng Tử Li, lập tức quỳ xuống đất nói: “Tham kiến bệ hạ, Bắc Linh tam hoàng tử!”
“Miễn! Con ngựa kia ở nơi nào?”
“Hồi bẩm bệ hạ, ở mã cứu (trong chuồng). Con ngựa kia thật sự ngoan cố, vài mã phu của chúng ta cũng trấn an không được còn suýt chút bị nó đá bị thương!” Một thị vệ trả lời.
“Cùng chủ nhân giống nhau là một tiểu tử quật cường, mang trẫm đi nhìn một cái!”
“Dạ!”
Đoàn người còn chưa đi đến chuồng, liền nghe thấy tiếng ngựa hí mang mười phần uy hiếp cùng tiếng hô vội “Ngăn lại nó, ngăn lại nó” của mã phu.
“Bệ hạ, điện hạ cẩn thận!” Bỗng nhiên một hắc mã hùng hổ lao ra chuồng hướng bọn họ chạy tới, thị vệ ở một bên khẩn trương hoảng sợ hô!
Nhưng Hoành Húc lại khí định thần nhàn bất vi sở động, Tử Li thì lại trợn to mắt nhìn chằm chằm con hắc mã đang càng ngày càng gần! Chợt quát to một tiếng, chỉ vào nó hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Khúc, Khúc Tử! ! Nguyên lai ngươi còn chưa bị làm thịt a! Còn cường tráng lên không ít, thật tốt quá!”
Tựa hồ thấy hắc mã lảo đảo một chút, tiếp theo từ tốc độ tiến lên cao nhất lập tức chậm rãi giảm tốc độ, cách Tử Li cùng Hoành Húc còn có hai thước thì gấp rút ngừng lại!
Tử Li hưng phấn chạy lên trước, vươn cánh tay muốn tính toán có một cái ôm nhiệt tình, lại bị Khúc Tử phát ra tiếng phì phì trong mũi một cái làm duy trì tư thế ngừng lại tại chỗ! Tử Li từ từ nhắm hai mắt mím môi, nước mũi của Khúc Tử ở trên mặt tí tách rớt xuống thực ghê tởm!
Khúc Tử nhe răng, ánh mắt hữu thần tựa hồ đắc ý mà cong cong!
Hoành Húc lấy khăn tay lau sạch ô vật trên mặt Tử Li, sau đó ném một ánh mắt sắc bén qua, làm cho Khúc Tử luôn luôn thần khí ngạo mạn sợ hãi lui hai bước!
“Hảo ác tâm, Khúc Tử ngươi cư nhiên đối với ta như vậy!” Tử Li thoáng thay đổi sắc mặt ra vẻ thương tâm nói, tiếp theo lại phóng lên ôm cổ con ngựa cọ cọ không ngừng! Khúc Tử tuy rằng không vui bị y chà đạp như vậy, nhưng nam nhân mang khí thế bức người kia ở bên cạnh làm cho nó không dám bỏ lại Tử Li mà chạy trốn, chỉ có thể đứng yên tại chỗ mặc cho Tử Li nhéo lổ tai của mình niết qua niết lại!
“Hoành Húc, ngươi làm sao biết nó mà tìm được?”
“Chỉ cần là bảo bối nhi muốn, ta đều có biện pháp tìm được!” Hoành Húc tránh nặng tìm nhẹ trả lời. Đương nhiên không thể gợi cho bảo bối nhi biết, thời điểm y ra cung chính mình ít nhất điều hai nhóm người âm thầm bảo hộ giám thị y, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất hành (mỗi tiếng nói bước đi), chỉ sợ mình so với bản nhân y còn rõ ràng hơn, cho nên, con thất Hà Khúc mã này tự nhiên mà rành rẽ!
Ngoạn một hồi, Tử Li lập tức nhảy lên lưng ngựa nói: “Hoành Húc ngươi cũng chọn một con ngựa, chúng ta so một hồi thế nào?”
“Ha hả!” Hoành Húc khẽ cười một tiếng, tiếp theo thoải mái nhảy lên, cư nhiên cũng ngồi xuống phía sau Tử Li, vòng qua thắt lưng y nắm lấy dây cương nói: “Hôm nay ta không muốn đua ngựa, ta chỉ muốn cùng bảo bối nhi cưỡi ngựa đi dạo!”
Tử Li sắc mặt ửng đỏ, tên Hoành Húc này! Nhiều người nhìn như vậy, cư nhiên làm ra hành động vô cùng thân thiết như thế!
“Các ngươi không cần đi theo!” Hoành Húc phân phó thị vệ phía sau, tiếp theo run run dây cương ruổi ngựa hướng tới phong lâm bên kia bước vào!
Mùa thu phong diệp (lá phong) hồng tựa như hỏa, một lớp một lớp liên miên che giấu màn trời. Dưới đất như được trải một tầng thảm thật dày, giữa không trung thản nhiên phất phới lá đỏ tô điểm ở giữa, làm cho nơi này thoạt nhìn như là một bức họa ưu mĩ!
“Bảo bối nhi, xinh đẹp không?” Hoành Húc cọ đến bên tai Tử Li nhẹ giọng hỏi, nhiệt khí phun ra làm cho Tử Li phát ngứa rụt cổ!
“Xinh, xinh đẹp!”
Khúc Tử chở bọn họ chậm rãi bước đi thong thả, hai người hành tẩu ở trong phong lâm thoạt nhìn càng giống như tiên trong họa! Một tên anh tuấn phi phàm, một người thanh linh xuất trần!
“Bảo bối nhi, chúng ta đến bên kia ngồi một lát đi!” Hoành Húc chỉ vào một cái đình ở giữa phong lâm nói.
“Hảo nha!” Tử Li nghĩ muốn nhảy xuống ngựa, Hoành Húc lại từ chỗ cuối ôm lấy thân mình y nhảy lên, dùng khinh công bay đến trước đình.
Giữa đình có một chiếc bàn đá vuông và một thạch đắng (ghế đá), bất quá làm cho Tử Li kinh ngạc chính là trên bàn cư nhiên bày đầy thức ăn mỹ vị!
A, nguyên lai đã sớm dự mưu tốt! Quay đầu lại nhìn Hoành Húc, quả nhiên thấy hắn trưng ra một bộ dáng “Bất ngờ hay không”!
Nhăn nhăn cái mũi, từ trên tay hắn nhảy xuống, đằng đằng đằng đi lên thềm đá!
Oa, thật sự là phong phú!
“Làm cho bảo bối nhi chịu khổ hơn mười ngày, lần này hẳn phải hảo hảo bổ lại!” Hoành Húc theo sát sau đó ngồi xuống, nhìn Tử Li đã gắp lên một khối chân gà hầm đặt ở bên miệng nói.
“Ân ân!” Tử Li hai mắt sáng quắc điểm đầu, nhai một miệng đầy thức ăn hàm hồ nói, “Ngươi có biết cảm giác nửa tháng chưa ăn qua thịt không? Cảm giác đó thật đúng là đói a! Đói bụng đến mức toản đầu óc đều muốn thịt!”
“Ha hả, bảo bối nhi đừng gấp, ăn từ từ!”
“Khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Hoành Húc mới vừa nói xong, Tử Li liền vỗ lồng ngực của mình muốn uống nước! Nhìn thấy bên cạnh có một ngọc hồ, vội vàng bắt lấy hướng tới miệng ừng ực uống xuống.
“Hô ——” rốt cục thuận khí, chậc chậc lưỡi, “Đây là trà gì? Như thế nào có cảm giác là lạ!”
“Bảo bối nhi, đây không phải là trà, là rượu! Đây mới là trà!” Hoành Húc đem cái chén cầm trong tay giơ lên trước mặt Tử Li. Vừa mới thấy y nghẹn liền chạy nhanh châm trà, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tử Li đã giơ bầu rượu từng ngụm từng ngụm uống! Rượu kia là Thu hoa nhưỡng, vào miệng thì hương thuần, không có vị cay bình thường của rượu, nhưng lại tác dụng chậm mười phần! Ngay cả hắn cũng không dám uống nhiều! Tên tiểu bổn đản (ngu ngốc) này hay rồi, cả bình đều uống xong!
Tử Li đánh một cái ợ, trên mặt cũng thoáng chốc nổi lên một cỗ hồng phấn nộn nộn! Đôi mắt trong suốt cũng nổi lên tầng thủy ý mị nhân! Hoành Húc trầm mê nhìn theo! Tử Li bỗng nhiên hướng hắn cười hắc hắc! Tiếp theo lay lay lắc lắc dò xét trên người, hai tay ôm lấy mặt Hoành Húc nói: “Hoành, Hoành Húc, ngươi thật là đẹp mắt!”
Hoành Húc chỉ cười không nói!
Tử Li lại thất tha thất thểu đứng dậy, đi đến trên bàn, cái miệng hướng tới miệng Hoành Húc ‘ba’ vang vang một hơi.
Ha hả, vật nhỏ khả ái, chỉ có lúc uống rượu mới có thể to gan như vậy!
Tử Li mắt say lờ đờ mông lung kéo xiêm y Hoành Húc, rớt ra cổ áo, cúi đầu hướng vào trong mà ngắm! Hoành Húc vẫn không nhúc nhích mặc tiểu sắc quỷ đùa nghịch!
“Không, không có ngực! Vì cái gì, ngươi không có ngực?” Tử Li ngẩng đầu, ngây ngô bĩu môi nói.
“Bởi vì ta không phải nữ nhân!” Hoành Húc liếm liếm đôi môi anh đào mê người kia nói.
“Cách!Vậy, vì, vì cái gì ngươi không phải nữ nhân?”
“Bảo bối nhi, này không phải do ta đến quyết định!”
Tử Li oai đầu rất là buồn rầu suy nghĩ một trận, “Vậy tại sao ta là nữ nhân?”
“Ha hả, bảo bối nhi say! Ngươi không phải nữ nhân, ngươi cũng là nam nhân!”
“Ta, cũng là nam nhân?” Tử Li lắc lắc đầu, “Ta đây vì cái gì phải, phải giống nữ nhân như vậy, nằm, nằm, nằm ở dưới thân ngươi, bị ngươi lộng?”
Hoành Húc đột nhiên ngẩn ra, nhìn Tử Li đáng yêu oai đầu đợi chờ mình trả lời, bỗng nhiên cười khổ một tiếng đưa y ôm thật chặt vào trong lồng ngực nói: “Bảo bối nhi, ta chưa từng đem ngươi thành nữ nhân. . . . . .”
Trầm mặc thật lâu sau, khi cúi đầu lần nữa, phát hiện Tử Li đã nặng nề ngủ!
“Ai!” Than nhẹ một tiếng, ôm y phi thân rời đi, chỉ còn lại hồng phong mãn lâm.