“Chúng khanh gia bình thân!” Thanh âm không lớn, nhưng đại điện được thiết kế đặc thù lại có thể làm cho thanh âm quanh quẩn ở bên tai mỗi một vị đại thần.
“Chúng khanh có chuyện gì khải tấu?” Ánh mắt uy nghi đảo qua, Hoành Húc mở miệng nói.
“Thần, có việc thỉnh tấu!” Binh bộ thượng thư bước ra khỏi hàng.
“Chuẩn!”
“Hôm qua thần thu được tin từ biên cảnh báo lại, quân đội Ngô Khởi quốc đang chờ xuất phát, chuẩn bị hướng Đông Châu quốc tiến quân! Không biết bệ hạ có muốn lên tiếng ngăn cản hay không?”
Hoành Húc lạnh lùng cười thầm: Mâu thuẫn giữa bọn họ là do trẫm phái người khơi mào, hiện giờ phải khai tranh đương nhiên là nằm ở bên trong kế hoạch của trẫm, tốt nhất là Ngô Khởi thâu tóm Đông Châu, đến lúc đó, trẫm lại lấy danh nghĩa thay Đông Châu lấy lại công đạo xuất binh thảo phạt đem Ngô Khởi dâng dưới trướng!
“Không cần, Đông Châu tuy là liên bang của ta, nhưng Ngô Khởi quốc hảo tâm cùng hòa thân, đưa tới công chúa lại bị vài tên quý tộc Đông Châu chà đạp chí tử! Sự nhục nhã này Ngô Khởi tự nhiên muốn lấy lại công đạo, trẫm chỉ giúp lý không giúp thân, Đông Châu đuối lý trước, trẫm làm sao tiện ra tay? Ngươi hạ lệnh quân đội biên cảnh canh giữ, dặn bọn họ cẩn thận hộ thành, đừng làm cho chiến sự hai nước kia nhiễu đến sinh kế của dân chúng biên thành là được!”
“Vâng, thần lĩnh chỉ!”
“Thần, cũng có một chuyện thỉnh tấu!”
“Chuẩn!”
Hôm nay lâm triều tựa hồ phá lệ hơi lâu, Hoành Húc nghe đại thần thỉnh tấu không dấu vết liếc mắt nhìn ngoài điện thái dương đã lên cao , không khỏi ở trong lòng thầm nghĩ: lúc này bảo bối nhi hẳn là tỉnh đi! (= =)
Đợi đại thần nói xong, Hoành Húc cực chuẩn đúng lúc lấy lại tinh thần, bình tĩnh ra lệnh.
“Hữu sự khải tấu vô sự bãi triều!” Lại quả quyết một trận, thấy không còn người nào bước ra khỏi hàng nên Hoành Húc mở miệng nói. Phía dưới đều đã thỉnh tấu xong nên rơi vào trầm mặc.
“Vậy lui. . . . . . ”
“Bệ hạ, cựu thần có một chuyện thỉnh tấu!” Bỗng nhiên một thanh âm có chút run run giữa lúc trầm mặc vang lên, lời vừa nói ra, tiếng nói nhỏ ong ong ong ong thoáng chốc vang lên.
Hoành Húc nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm vị lão thái phó già nua mang theo chức quan nhàn tản vô chức khả tố (chức vị không có gì để tấu) tại triều đường , trong lòng bỗng nhiên có loại dự cảm bất hảo!
Quả nhiên chỉ thấy lão thái phó chắp tay, giọng điệu cường ngạnh nói: “Cựu thần thỉnh bệ hạ trị tội Bắc Linh tam hoàng tử An Cẩn Du!”
Trong đại điện chợt im lặng, Hoành Húc ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm lão thái phó hỏi: “Bắc Linh tam hoàng tử có tội gì? Cư nhiên làm cho thái phó luôn luôn không hỏi thế sự tự mình thỉnh trẫm trị tội?”
“An Cẩn Du mang thân phận là con tin lại du lễ đạp quy (trái quy tắc) vào ở hành cung quý phi, đây là tội thứ nhất. An Cẩn Du gọi thẳng tục danh bệ hạ dĩ hạ phạm thượng, này là tội thứ hai. An Cẩn Du hồ hoặc mị chúa làm cho các phi tần khác không được quân trạch vũ lộ (hưởng ân trạch mưa móc của vua), này là tội thứ ba. Cựu thần từng là thái phó của thái học viện, tuy rằng hiện tại chỉ mang hư chức, nhưng cựu thần lấy lương hoàng gia một ngày thì còn có trách nhiệm thay bệ hạ phân ưu một ngày, An Cẩn Du không phải người của nước ta, kỳ tâm tất dị (có dị tâm), hi vọng bệ hạ nhìn thấu chân diện mục này, tiến nhi viễn chi (tận lực tránh xa)!” Lão thái phó không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng Hoành Húc đối diện, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng.
Hoành Húc sắc mặt âm trầm, tầm mắt như hàn băng làm cho các đại thần cho dù không phải là người khơi mào chuyện này cũng kinh hồn táng đảm.
“A, không có trẫm cho phép người nào dám vào ở cung quý phi? Không có trẫm cho phép làm sao có người dám gọi thẳng tục danh của trẫm? Về hậu cung phi tần người nào được lâm hạnh thì quyền quyết định nằm ở trẫm, thái phó, ngươi liệt tam tội đều là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?” Hoành Húc cười lạnh một tiếng, “chân diện mục của y có phải hồ hoặc mị chúa hay không , trẫm rất rõ ràng, về phần ngươi, thái phó, chân diện mục của ngươi có thể nói là chính xác hay không!”
Lão thái phó nghe vậy trong lòng quýnh lên, trên mặt không khỏi đỏ hồng một mảnh, lão run rẩu thân mình tiến lên chắp tay nói: “Bệ hạ, cựu thần. . . . . . ”
Hoành Húc phất tay đánh gãy lạnh lùng trào phúng nói: “Thái phó, chẳng lẽ ngươi hôm nay sở tác sở vi không phải vì nữ nhân Lan quý phi của ngươi sao?”
Lão thái phó vừa nghe, sắc đỏ trên mặt càng sâu. Thời thiếu niên lão xuất thân từ Trạng Nguyên , tài trí hơn người, làm quan thanh liêm, tiên đế xưng lão là “Bát đấu tiên sinh” . Làm người đọc sách, trong xương cốt tự nhiên có một cỗ ngạo khí. Hiện giờ Hoành Húc nói một câu, không thể nghi ngờ là làm trò trước mặt mọi người hung hăng tát lão một bạt tai! Lão thái phó có thể không gấp? Có thể không giận?
Hoành Húc mặt không chút thay đổi nhìn lão thái phó thẳng run run, trên mặt xanh đỏ luân phiên, tiếp theo hai mắt đảo lật, thẳng tắp ngã xuống!
Triều đình nhất thời loạn thành một đoàn.
“Tuyên thái y!” Thản nhiên phân câu tiếp theo, Hoành Húc phất tay áo ly khai!
. . . . . .
“Nhìn ta suốt một đêm, chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì kỳ quái sao?” Hoành Húc buông tấu chương trong tay, có chút buồn cười nhìn Tử Li đang ôm chân cuộn ở trên giường hí mắt xem xét mình hỏi.
“. . . . . . có cổ quái!” Tử Li liếc vẻ mặt Hoành Húc nghi ngờ nói.
“A! Có gì cổ quái?”
“Ngươi có chuyện gì giấu ta!”
Hoành Húc nhíu mày, đi đến bên giường thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm đôi môi Tử Li, tiếp theo bỗng nhiên hóa thân thành lang phóng về phía trước, đem Tử Li còn đang lăng lăng áp đảo ở trên giường, lập tức hung hăng hôn vài cái lên cái miệng mê người của y nói: “Bảo bối nhi, chẳng lẽ ngươi không biết không thể ở trên giường lộ ra biểu tình câu nhân như vậy sao? Thực dễ dàng dẫn dụ lang!”
“A, đừng làm rộn, ta có lời muốn nói! Hoành. . . . . . ngô. . . . . . Húc. . . . . .ân!”
Hoành Húc cường thế mà ôn nhu công chiếm khoang miệng của y, môi lưỡi dây dưa miên mật giống như một luồng huân hương biếng nhác lả lướt quanh quẩn ở giữa hai người , dần dần tràn ngập toàn bộ không gian, cuối cùng ngay cả không khí cũng trở nên mị hoặc!
Hoành Húc một bên duyện hôn môi Tử Li, một bên đưa tay tham nhập vạt áo của y tìm hai điểm mẫn cảm nhẹ nhàng xoa nắn cấu nhéo.
“. . . . . . Ân a. . . . . . ”
Tay đặt trong ngực mang lớp chai sần mà người luyện võ đặc biệt có, xúc giác có chút thô ráp kết hợp với lực độ mạnh yếu đắn đo thích đáng kích thích thần kinh mẫn cảm của y. Bị biến thành vựng hồ hồ, Tử Li chỉ có thể rầu rĩ phát ra vài tiếng hừ nhẹ vô ý nghĩa.
Hoành Húc vừa lòng đùa nghịch Tử Li với lực chú ý đã dời đi , cởi bỏ y bào lẫn tiết khố của y, vừa muốn xoa tính khí tinh xảo kia thì bàn tay lại đột nhiên bị cầm trụ! Thầm than một tiếng, ngẩng đầu, quả nhiên thấy song mâu còn sót lại mị ý của Tử Li cũng đã dần dần thanh minh.
“Hoành Húc, ngươi lại muốn lừa dối qua đi sao? Vốn đang chỉ là hoài nghi nho nhỏ, nhưng thái độ của ngươi làm cho ta càng ngày càng cảm thấy được có giấu diếm, hôm nay ngươi không nói rõ ràng, về sau cũng đừng hòng muốn chạm ta!” Tử Li buồn bực nhìn Hoành Húc nói.
Hoành Húc rốt cuộc che đậy không được chỉ có thể than nhẹ một tiếng, để sát vào, đem Tử Li toàn bộ ôm vào trong ngực, sau đó quen thói dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của y hỏi: “Vậy bảo bối nhi cho rằng ta có sự tình gì gạt ngươi sao?”
“Chính là sau chuyện của mẫu hậu ngươi! Thái độ của ngươi rất kỳ quái, giống như không muốn làm cho ta biết cái gì vậy! Là ai thiết trận đem mẫu hâậu ngươi vây ở nơi đó?”
“. . . . . . Là một phi tử bị phụ hoàng ta vắng vẻ nhiều năm, nàng mua được liễm quan (quan lo chôn cất), cắt đi một dúm tóc của mẫu hậu ta. . . . . ”
“Vậy mẫu hậu ngươi là chết như thế nào?”
Người phía sau trầm mặc một trận mới mở miệng hỏi: “Bảo bối nhi, ngươi tin tưởng ta không?
“Tin tưởng cái gì?”
“Tin tưởng ta có thể cả đời bảo hộ ngươi! Bất ly bất khí (không rời không buông)!”
Tử Li rất ngạc nhiên, một lời hứa hẹn cùng chấp nhất của đế vương, y còn chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy, đối với thề non hẹn biển trong tình yêu y cảm thấy còn không bằng hảo hảo cảm thụ thực tại trước mắt ! Cho nên, lời nói của Hoành Húc làm cho y không khỏi sửng sốt!
Bị một đôi mắt mê võng như nai con nhìn chăm chăm, Hoành Húc bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực, hắn vùi mặt ở hõm vai Tử Li , hương thơm thản nhiên từ hô hấp của hắn tản ra thật lâu sau mới rầu rĩ nói: “Mẫu hậu của ta là uống ngay chẫm tửu của phụ hoàng ta khâm ban cho mà chết. . . . . .nàng là người hắn yêu nhất, nhưng hắn lại tự mình hạ chỉ ban thưởng tử cho nàng! Bảo bối nhi, cái loại đau đến thấu tâm này ngươi có thể hiểu được không? Làm một đế vương, hắn có rất nhiều chuyện vô pháp tự chủ, mới vừa đi lên đế vị không lâu, căn cơ không vững, lực lượng bồi dưỡng hắn khi còn làm hoàng tử từ ngày hắn đăng cơ mà ngày càng bành trướng, nữ quyến bọn họ đưa vào trong cung cũng đại biểu cho lợi ích minh tranh ám đấu khắp nơi , bên trong một hồi lốc xoáy tranh công yêu sủng này, tình yêu của bọn họ có năng lực chống lại bao nhiêu lần cuồng phong sóng lớn? Rất nhanh đã có đại thần liên danh thượng tấu lấy lý do mẫu hậu ta hồ mị hoặc chúa yêu cầu phụ hoàng đem biếm lãnh cung, phụ hoàng chịu nhiều mặt áp lực bác bỏ, nhưng rất nhanh, mẫu hậu liền quấn vào trong một hồi âm mưu độc chết hoàng tử , đã sớm tạo ra nhân chứng vật chứng làm cho phụ hoàng cho dù muốn giải vây cũng không thể không hạ thủ, cuối cùng dưới đủ loại quan lại bức bách thỉnh nguyện hạ chỉ chậm sát chí ái (độc chết người yêu nhất)! Ta không hận phụ hoàng của ta, bởi vì hắn là đế vương, đế vương không cho phép có nhược điểm, đế vương cũng không thể dễ dàng động tình! Ta không muốn bước trên con đường cũ của bọn họ, cho nên ta tự nói với mình quyết không thể động tình! Nhưng ta gặp ngươi, bảo bối nhi, ngươi lần lượt đánh bại phòng tuyến của ta tiến vào tâm lý của ta! Bảo bối nhi, ngươi biết không? Ta không thể mất đi ngươi, ta không thể để cho lịch sử tái diễn!”
Tử Li nghe vậy, trong lòng thật lâu khó có thể bình phục, thật lâu sau, xoay người ôm chặt lấy cổ Hoành Húc.
Hoành Húc vi lăng, tiếp theo nhẹ nhàng cười, cọ xát nhĩ tế (lỗ tai mềm mại) của y, gương mặt, cổ , lại cọ về bên tai nỉ non nói: “Bảo bối nhi, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong đi!” (…..)
Không chờ Tử Li trả lời đã xem y phóng ngã xuống giường, tiếp theo bao trùm lấy toàn bộ thân mình của y! Chỉ hai ba cái đã bỏ đi xiêm y trên người hai người, Hoành Húc cảm thán đường cong da thịt mỹ hảo của thân thể dưới ánh đèn yêu thích không buông tay!
Đang muốn thúc đẩy, Tử Li bỗng nhiên xoay người ngồi lên trên người Hoành Húc thần tình đỏ bừng quyết tâm nói: “Ngươi nằm, lần này ta chủ động!” (*0*|||)
“Bảo bối nhi, ta thực chờ mong!” Hoành Húc tựa vào đầu giường cười tủm tỉm nói.
“Ngươi, nhắm mắt! Không được nhúc nhích!” Tử Li khóa ngồi ở trên đùi hắn, phủng lấy mặt của Hoành Húc mệnh lệnh, người sau theo lời làm việc! Mục quang của Tử Li ở trên gương mặt tuấn tú của Hoành Húc quét một vòng, sau đó dừng hình ảnh ở trên cánh môi mỏng quyến rũ.
‘Ba’ hôn một cái, nhuyễn nhuyễn, cảm giác còn không tệ, sau đó lại dán lên lần nữa, đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng sớm đã tự giác rộng mở quét một vòng, liếm liếm miệng, không có cảm giác gì, lại thẳng tắp xông vào, tả hữu quét vài cái, vừa định lùi về lại bị một cỗ hấp lực hút vào, cái lưỡi đã bị chủ nhân giam xuống, động động nhấm nháp!
“Ba” – thời điểm bị hôn đến sắp tắt thở , chủ nhân rốt cục vừa lòng cho đi, Tử Li tựa trong ngực Hoành Húc đem cái miệng giống như bị bạch tuộc hút của mình kéo ra.
“Ta nói không cho ngươi động!”
“Được rồi bảo bối nhi, ta không động , ngươi tiếp tục!” Hoành Húc có chút cợt nhả nói.
Tử Li hừ một tiếng, tiếp theo ngắm thẳng hai điểm nụ hoa trước ngực hắn, hí mắt cười, một hơi hàm trụ cắn lên!
“Bảo bối nhi, ngươi đang cắn ngọc mễ (ngô) sao?” Hoành Húc hút một hơi lãnh khí, bất đắc dĩ cười hỏi. Bất quá cảm giác đôi môi mềm mại qua lại ma sát thật thoải mái! Cho nên, Hoành Húc rõ ràng thả lỏng thân mình mặc cho y ở trước ngực mình không chút thương xót loạn cắn một đường!
Sự nghiệp khai thác của Tử Li mới kéo dài đến vị trí trung gian sáu khối cơ bụng, nhưng Hoành Húc đã dùng cây thương (phân thân = =) để ở bụng y, thương khẩu qua lại ma xát đã khiến bụng y một trận run rẩy.
“Đáng chết, bảo bối nhi, ta phát hiện được lực nhẫn nại của ta đã càng ngày càng không thể làm chủ!” Hoành Húc mới vừa nói xong đã xoay người một cái đem Tử Li đặt ở dưới thân, từ tủ đầu giường xuất ra một lọ tử quỳnh ngày hôm qua từ chỗ “Thánh dược thủ” uy bức lợi dụ (cưỡng bức dụ dỗ =]]) tới thoa lên nghiệt căn của mình, tiếp theo hướng tới tiểu huyệt mê người kia thẳng tiến về phía trước.
Tiếng rên rỉ như xuân mị nhân ở bên trong sa mạn cao thấp phập phồng. . . . . .