“Đi? Ta có thể đi đến chỗ nào?” Hắn nhún nhún vai tự giễu nói.
“Ngươi có tâm sự!” Mỹ nhân xem xét hắn, trên mặt thân thiết làm cho lòng hắn ấm áp.
“…Cũng coi như không phải tâm sự gì.” Hắn hướng trên cỏ nằm xuống, lấy song chưởng của mình làm gối nhìn nguyệt quang như tẩy trên màn trời chậm rãi nói, “Chính là cảm thấy được trong lòng là lạ, thật giống như… ai, ngươi có thể hiểu được loại cảm giác này sao?”
Mỹ nhân khó hiểu lắc đầu, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống đất.
“Thôi, ta cũng giải thích không được, không nói ta nữa, nói ngươi đi!”
“Ta sao? Muốn ta nói cái gì?”
“Ngươi vì cái gì vẫn ở chỗ này? Nhân gian không phải có một loại cách nói, người đã chết sẽ đi đầu thai chuyển thế sao?”
Mỹ nhân tuy là mỉm cười, nhưng trong tươi cười lại nhiễm một loại tịch mịch cùng khổ sở khó nói, “Ta là bị nhốt ở chỗ này nha.”
——— —————— ———
Trong bóng đêm, Hoành Húc đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng đi xác nhận người trong lồng ngực có còn hay không, thiếu niên hô hấp tinh tế làm cho lòng hắn hơi an định, nhưng gương mặt tuyệt vọng thống khổ trong mộng vẫn đang ở trước mắt xua đi không được.
Hoành Húc xoay người ngồi dậy, xúc giác lạnh lẽo của da thịt làm cho hắn cả kinh! Hô hấp của thiếu niên chợt trở nên hỗn loạn, đặt tay lên tham bắt mạch môn, phát hiện hơi thở trong cơ thể y đang như dã thú phát cuồng xuyên khắp mọi nơi. Vội vàng đưa vào chân khí ngăn chặn nó bạo tẩu, nhưng vẫn ngăn cản không được huyết dịch trong thất khổng dâng trào, chỉ chốc lát sau gối đầu dưới thân đã bị nhiễm ướt một mảng lớn.
“Người tới, truyền Lí thái y.” Hoành Húc cao giọng mệnh lệnh.
Để cho tiện đến chẩn bệnh nên Hoành Húc đã hạ chỉ Lí thái y lưu thủ (ở lại canh giữ) tại Hạ Hà cung, cho nên chỉ chốc lát sau cung thị liền đem Lí thái y dẫn vào.
Loại tình huống đã không phải lần đầu tiên phát sinh, Lí thái y tự nhiên hiểu được đây là bệnh trạng độc phát, cho nên hắn lập tức từ trong hòm thuốc xuất ra một loạt công cụ châm cứu, sau khi ở nơi nhiệt hỏa tiêu độc, đem kim châm cứu chậm rãi đâm vào huyệt thiên trung (nằm ở vị trí giữa hai nụ hoa).
Hoành Húc vẫn đang cuồn cuộn không ngừng dồn chân khí.
Hai người vội ước chừng nửa nén hương, rốt cục đem huyết dịch dừng lại, tâm mạch hỗn loạn cũng bình phục xuống dưới.
“Gần đây mật độ thời gian phát tác luôn liên tiếp, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tình huống sẽ khó có thể khống chế, bệ hạ..”
“Trẫm như thế nào không biết!” Hoành Húc sắc mặt khó coi nói với hắn.
“Hạ quan vô năng!” Lí thái y cúi đầu.
“Thôi, ngươi lui ra đi!”
Lí thái y lĩnh mệnh lui ra.
“Ám vệ!”
“Có thuộc hạ!”
“Ngươi phái vài tên Ảnh la tìm kiếm hành tung của ‘ Thánh dược thủ ’!”
Ám vệ có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Ảnh la luôn luôn là nguồn lực quân vương dùng để thu thập tin tức quân sự cùng mật chính của biệt quốc, khả hiện nay chỉ vì một nam sủng mà lại động can qua lớn như thế! Nhưng làm thuộc hạ, hắn không có quyền nghi ngờ mệnh lệnh của quân chủ.
“Dạ, bệ hạ!”
Hoành Húc đem thiếu niên mặt đầy vết máu ôm đến dục trì, tẩy sạch vết bẩn trên thân hai người. Khi đi ra thì Minh Nguyệt và vài thị nữ đã thay đệm giường sạch sẽ. Nhẹ nhàng đem người trong lồng ngực thả vào chăn, lại tự mình đem tóc của y lau khô.
Giằng co một trận, ngày đã trở nên trắng, canh giờ lâm triều cũng dần đến, Hoành Húc không hề ngủ mà trực tiếp thay triều phục ra Hạ Hà cung.
Kế tiếp thỉnh tấu, nghị sự làm cho hắn vội dến khó có thể bứt ra, thậm chí ngay cả tảo thiện (ăn sáng) cũng là ở ngự thư phòng qua loa giải quyết, chứ nói chi là trở về nhìn xem người vướng bận trong lòng, không biết trong khoảng thời gian này mình rời đi y có từng phát bệnh? Không biết Lí thái y có đúng hạn xem chẩn?
Vẫn vội đến buổi trưa treo cao mới có thể có chút rảnh, Hoành Húc vội vàng đứng dậy đi ra ngự thư phòng chạy về Hạ Hà cung, vừa đến cửa hành cung liền nhìn thấy Hoành Khánh mấy ngày trước bị hắn cố ý phái đến Bắc Linh.
“Các ngươi như thế nào luôn thích ngăn đón bổn vương nha, a?”
“Thỉnh Vương gia thứ tội, bệ hạ đã phân phó nếu không có thủ dụ không thể tiến vào Hạ Hà cung!” Thị vệ khó xử nói, “Vương gia nếu muốn đi vào, thỉnh tới chỗ bệ hạ lĩnh thủ dụ trước, thuộc hạ tự nhiên cũng không dám ngăn đón Vương gia ngài!”
Hoành Khánh vừa định mở lại mắng vài câu, bỗng nhiên thấy thị vệ trước mặt đồng loạt xoát xoát quỳ rạp xuống đất cung kính nói: “Tham kiến bệ hạ!”
Hoành Khánh phẫn nộ xoay người cũng quỳ xuống kiến giá: “Tham kiến bệ hạ!”
“Nga, lần đầu tiên gặp ngươi có quy củ như vậy!” Hoành Húc nhìn không ra hỉ nộ nói.
“Hoàng huynh là đang chê cười ta sao?” Hoành Khánh đứng lên đi đến bên cạnh Hoành Húc nói, “Ta biết Tiểu Du nhi đang dưỡng bệnh, nhưng ta cam đoan tuyệt đối không làm ồn, hoàng huynh cho ta đi vào nhìn y một cái đi?”
Hoành Húc mặt không chút thay đổi nhìn Hoành Khánh đầy vẻ mặt lấy lòng.
“Ách, hoàng huynh, ngươi không nên nhìn ta được không? Rất đáng sợ!” Hoành Khánh vỗ vỗ ngực nhỏ giọng nói.
“Hừ!” Hoành Húc vung tay áo bỏ hắn qua một bên đi tới.
Hoành Khánh thấy hắn mặc dù không đáp ứng nhưng cũng không phản đối, cho nên vội vàng nghiêng ngả theo sát lên.
Vừa đến chủ điện, Hoành Khánh đã đem cam đoan mới vừa rồi của mình ném tới chín tầng mây, chỉ thấy hắn dắt cổ họng kêu lên: “Tiểu Du nhi, Tiểu Du nhi, ta tới nhìn ngươi đây, còn riêng mang theo tùng tử cao (bánh hạt thông) ăn ngon nhất Bắc Linh, ta đã nếm qua, thật sự ngon lắm..” nhưng lời phía sau chưa kịp nói xong đã từ trong tầm mắt giết người của Hoành Húc mà nuốt trở về trong bụng.
Hắn vội vàng che miệng mình, cố ý xem nhẹ ánh mắt hận không thể đưa hắn ném ra ngoài cửa của Hoành Húc, giành trước một bước bước vào nội thất.
Hoành Khánh luôn luôn thần kinh thô đi đến bên giường, đối với sắc mặt người trên giường quá mức trầm tĩnh thì hắn cũng chỉ nghĩ y còn đang ngủ, cho nên nhỏ giọng kêu: “Tiểu Du nhi, nên ăn ngọ thiện rồi, ngươi còn đang ngủ sao? Rời giường thôi, rời giường thôi.”
“Hoành Khánh, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?” Hoành Húc đi qua đẩy ra móng vuốt sờ loạn của hắn, đem nhân nhi trên giường đỡ lên ôm đến tháp quý phi ngồi xuống.
“Hoàng huynh, tiểu Du nhi làm sao vậy?” Hoành Khánh rốt cục nhìn ra điểm khác thường kinh nghi hỏi.
Hoành Húc không có đón lời của hắn, mà là làm cho người trong lồng ngực lấy tư thế thoải mái tựa vào trước ngực mình, tiếp theo lực đạo đều đều nhu nắn tứ chi mảnh khảnh của y, xoa bóp cơ thể hồi lâu chưa hoạt động, đây là chuyện Hoành Húc mỗi ngày làm hơn nữa tuyệt không giao vào tay người khác.
Thị nữ chung quanh sắc mặt vẫn bình thường, tựa hồ đối với hành động điên đảo thường quy này của Hoành Húc không chút nào ngoài ý muốn! Kỳ thật các nàng mới đầu cũng kinh ngạc vạn phần, cho dù biết được bệ hạ đối với Bắc Linh hoàng tử đã là sủng ái xưa nay chưa từng có, nhưng các nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ quân chủ luôn luôn cao cao tại thượng uy nghiêm không thể xâm phạm cư nhiên tự thân làm công việc hầu hạ, chiếm lấy công việc nguyên bản phải giao cho các nàng hoàn thành, giống như Bắc Linh hoàng tử là hi thế trân bảo mà người khác chạm không được sờ không được, mọi sự chỉ có thể thông qua hắn đến thân lực thân vi (tự xử =]])!
“Hoành Khánh, người ngươi đã nhìn qua, hiện tại trở về phủ ngươi đi thôi!” Hoành Húc nhíu lại mi hơi mệt mỏi nói. Ngữ khí kiên định trục khách không cho Hoành Khánh có đường sống phản bác.
“…Nga, được, ta đi đây!” Hoành Khánh rầu rĩ không vui đáp, luôn cảm thấy hoàng huynh gần đây ngỗ nghịch không được!”Vậy, hoàng huynh hảo hảo chiếu cố tiểu Du nhi nha, y giống như bệnh cũng không nhẹ!”
Đuổi Hoành Khánh đi rồi, Hoành Húc phân phó nói: “Đem dược bổ huyết bưng tới!”
“Dạ, bệ hạ” Minh Nguyệt đem dược đã sắc tốt dâng lên.
“Trẫm biết ngươi chán ghét uống dược đắng, nhưng không uống thân mình sẽ chịu không nổi.” Hoành Húc cúi đầu ôn nhu nói với thiếu niên xụi lơ trong ngực, nhưng nhìn thiếu niên bộ dáng nhu thuận đến cực điểm mà ánh mắt lại hơi có chút chua xót .