Hoành Húc mới vừa đi vài bước thì ở trướng môn lập tức nhìn thấy một hàng thị vệ vừa bước nhanh chạy tới vừa la lớn: “Lập tức hộ tống điện hạ đến chỗ Ngụy tướng quân đi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoành Húc nhíu mày hỏi. Vì sao ám vệ hắn để lại ở bên người Tử Li một kẻ cũng không phát hiện? Đều chết ở chỗ nào rồi?
“Có một đội quân không rõ đánh lén doanh ta, đối phương nhân số phần đông chúng ta chỉ có ba nghìn người khó có thể ngăn cản, bọn họ rất nhanh liền công tới đây. Ngươi không phải thị vệ bên người điện hạ sao, còn không mau đi bảo hộ điện hạ?” Một tướng lãnh lưu thủ lòng như lửa đốt ngầm hạ lệnh, “Các ngươi lập tức hộ tống điện hạ rời đi, những người còn lại theo ta đến chỗ Đại công tử cùng Tào quân sư!”
“Sao lại thế này?” Tử Li cũng đi ra kinh nghi hỏi.
Hoành Húc đưa y hộ ở bên người, kéo qua thị vệ dắt tới ngựa trầm giọng thúc giục: “Có người tập doanh. Trước đừng quản nhiều như vậy, lên ngựa!” .
Tử Li trong lòng cả kinh, nhưng cũng không cần phải nhiều lời nữa, lập tức thuận theo trở mình lên lưng ngựa.
Doanh địa bên kia một mảnh ồn ào náo động, tiếng sĩ tốt hò hét cùng binh khí va chạm càng nổi rõ vào tai. Hoành Húc cũng sải bước phía sau Tử Li cùng hai mươi danh thị vệ che chở y chạy hướng đến chỗ đại quân.
“Oanh long” một tiếng vang thật lớn, đường phía trước bỗng nhiên lăn xuống một khối cự thạch, chẳng những đem mặt đất tạp ra một cái hố to rộng cả trượng, còn nghênh ngang ngăn ở giữa đường. Đang lúc mọi người kinh ngạc bỗng nhiên lại nghe được một trận vang “Hoa hoa lạp lạp”, bọn họ ngẩng đầu nhìn, trên sơn lĩnh cư nhiên lăn xuống vô số thạch khối lớn nhỏ không đồng nhất.
Hoành Húc ở một khắc cự thạch rơi xuống đất đã lập tức kéo trụ dây cương cũng nhanh chóng quay đầu ngựa, hắn cúi xuống thân mình đem Tử Li nghiêm nghiêm khóa lại trong lồng ngực, một bên đánh mã một bên thét ra lệnh: “Lập tức quay trở về!”
Có vài thị vệ trốn không kịp đã bị thạch khối nện xuống mã, đều ngã nhào, hơi chút thất thần sẽ gặp đầu rơi máu chảy mệnh tang như thế! Tình huống tuy rằng thập phần mạo hiểm, nhưng trong lòng Tử Li không chút sợ hãi, tiếng tim đập hữu lực cùng nguồn nhiệt ấm áp từ trong tấm ngực kề sát ở phía sau truyền lại đây, người này đem chính mình toàn bộ bảo hộ trong lồng ngực, khiến cho y mười phần cảm giác an toàn.
Đến khi Hoành Húc hoàn toàn xông ra khu vực nguy hiểm, thị vệ theo sát ở phía sau đã ít ỏi không còn mấy người! Hoành Húc thực sự căm tức, hắn một bên đánh mã một bên cúi đầu chất vấn:” Ám vệ ta lưu lại như thế nào một kẻ cũng không ở bên cạnh ngươi? Hôm nay nếu không phải còn có ta ở đây, chỉ bằng những người phía sau thì ngươi cho là mình còn mạng có thể sống sao?”
Tử Li quay đầu nhìn thấy Hoành Húc đang thần tình hỏa đại nhìn mình chằm chằm, “Cái kia. . . . . . Ta. . . . . . Ta cảm thấy bọn họ thập phần tài giỏi, chỉ dùng đến bảo hộ ta tựa hồ có chút đại tài tiểu dụng (phí phạm), huống hồ bên cạnh ta đã có không ít thị vệ, cho nên. . . . . . cho nên. . . . . .”
“Quả thực hồ nháo!” Hoành Húc quát lớn, sắc mặt càng thêm khó coi, “Chẳng lẽ bảo hộ ngươi chính là dùng không đúng chỗ? Bọn họ đều là ám vệ trăm dặm mới tìm được một trong tay ta, thị vệ bình thường sao có thể sánh bằng. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là bảo hộ chủ tử an toàn, không phải thay ngươi đi làm mấy sự vụ thượng vàng hạ cám, nếu ngươi còn tái ý làm bậy ta liền lập tức đánh ngất ngươi mang đi, cái gì phá sự Bắc Linh ngươi về sau cũng đừng hòng quản!”
Tử Li ủy khuất, “Ngươi như thế nào có thể như vậy!”
“Câm miệng! Ngoan ngoãn nằm úp sấp!” Hoành Húc một phen đè xuống tiểu não của y tức giận nói.
Tử Li đành phải ôm mã cổ không dám lên tiếng nữa!
“Còn có đường nào đi thông đến chỗ đại quân?” Hoành Húc bình tĩnh hướng về thị vệ phía sau hỏi.
“Chỉ có con đường mới vừa rồi!” Một gã thị vệ giục ngựa đuổi theo vội vàng đáp, vừa mới dứt lời, bỗng nhiên bị một tiễn không biết từ đâu bay tới hạ rớt mã.
Nguyên lai truy binh đuổi tới!
“Sưu sưu” loạn tiễn lại hướng bọn họ phóng ra. Vài tên thị vệ lập tức rút kiếm ngăn cản, Hoành Húc lưu lại bọn họ ngăn cản phía sau cấp tốc ôm Tử Li giục ngựa chạy về phía trước.
Sơn phong vù vù quát đến Tử Li không mở mắt ra được, cũng không biết bọn họ hiện tại chạy đến phương hướng nào. Vó ngựa truy binh ẩn ẩn đuổi ở phía sau, Tử Li quay đầu lại, quả nhiên thấy một tiểu đội nhân mã đang truy ở phía sau bọn họ, thỉnh thoảng còn có một hai tiễn hạ xuống chân mã.
“Làm sao bây giờ?” Tử Li có chút vội vàng hỏi.
“Bảo bối nhi nắm chặt dây cương tiếp tục chạy, ta trước đem lũ kiến này giải quyết!” Hoành Húc bỗng nhiên ách thanh ghé vào lỗ tai y nói, thu dây cương phóng tới trong tay của y.
Tử Li còn chưa kịp nói chuyện thì Hoành Húc đã phi thân ly mã. Ngựa tiếp tục chạy, dần dần cũng nghe không được thanh âm đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết phía sau. Nhưng trong lòng lại tồn tại một trận lạnh lẽo, ẩn ẩn bất an tựa hồ tỏ rõ điềm xấu nào đó!
Một tiếng ngựa hí thê lương, ngựa đang chạy trốn bỗng nhiên bị một phen đại đao lướt qua cắt đứt chi trước, đại mã lật ngang. Tử Li kinh hô một tiếng, thân thể đã bị tung khỏi lưng ngựa, cũng rơi ở trên cỏ lăn vài vòng, chân trái một trận đau nhức, cái trán bị tróc phá, bàn tay cũng bị sát đến máu tươi đầm đìa! Tử Li nhịn đau xoay người ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trước mặt đang kề một thanh đao hàn quang lẫm lẫm, một đội địch binh nhân số hơn trăm đã đem y vây quanh.
“Đây chẳng phải là Bắc Linh tam hoàng tử sao? Chậc chậc! Thủ tại chỗ này quả nhiên đúng, xem, đợi được cá lớn!” Sĩ binh cầm đao đắc ý mở miệng nói.
“Tướng quân có lệnh, nếu là những người khác có thể áp tải về quân doanh trước, nếu là tam hoàng tử. . . . . . tử hình ngay tại chỗ!” Một sĩ binh nói.
“Đừng nói nhảm, trực tiếp động thủ đi!” Lại một sĩ binh nói.
“Tam hoàng tử, muốn trách thì trách mạng của ngươi không tốt đi!” Sĩ binh cầm đao nhe răng cười nói, giơ đao lên muốn hướng đến ngực Tử Li đâm tới.
Đúng lúc này, bỗng nhiên mây đen áp đỉnh, phong sơn mãnh liệt, cuốn bay cát bụi quát đến người không mở mắt ra được, một tiếng kêu dài đinh tai nhức óc hốt nhiên vang lên, mọi người hoảng sợ không rõ ngẩng đầu, chỉ cảm thấy tầm nhìn tối sầm lại, thân mình đau xót liền bị một cỗ quái lực nâng lên giữa không trung sau đó hung hăng thả rơi xuống!
Từng trận kêu thảm thiết sợ hãi qua đi, địch binh nguyên lai vênh váo tự đắc hiện giờ đã giống như gốc rạ bị khảm đôi nhất tề ngã trên mặt đất! Tử Li kinh nghi bất định dời y tụ (ống tay áo), hạ xuống tầm nhìn chính là một đầu cự thú sải cánh cả vật thể hắc lượng (đen bóng) giống như long đầu ưng thân.
“Dát ——” cự thú nhẹ nhàng phịch hai cánh hướng về bên Tử Li kêu một tiếng như tranh công.”. . . . . . Lân, lân long?” Thật lâu sau mới tìm lại thanh âm của mình.
“Tê ——” phía sau bỗng nhiên vang lên một trận ngựa hí, vó ngựa “Đắc đắc” chậm rãi bước đi thong thả đến gần, Tử Li chỉ cảm thấy thân mình bỗng chốc nhẹ hẫng, sau cổ bị cắn nhấc lên, ngựa quay đầu nâng y bỏ vào phía sau nó.
Tử Li dỡ xuống khí lực toàn thân lấy mặt cọ cọ mã cổ buồn thanh nói: “Khúc Tử. . . . . . Cám ơn ngươi. . . . . .”
Sau đó trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. . . . . .