Nếu có người mới đến nhất định là kinh hãi, tiên vương băng hà chưa đến một tháng, thiên hạ tẫn li (vô cùng đau đớn), vì cái gì nơi nơi kinh thành ngược lại giăng đèn kết hoa, huyền hồng quải lục (treo đỏ giăng xanh)?
Lão giả nghe vậy nhất định trách cứ ngươi cô lậu quả văn (học thức thiển bạc) không am hiểu tình hình hiện nay, ngày trước nghiễm truyền tiên vương báo mộng, lập Lạc vi trữ (thái tử), lệnh chọn ngày lành đăng vương. Sau được chúng thần thương nghị, quyết định ở tân xuân trừ tịch (giao thừa) cử hành đại điển đăng cơ! Cho nên kinh thành mới có thể thịnh cảnh như thế!
Tin tức đại hoàng tử An Cẩn Lạc đem trừ tịch một tháng sau trở thành tân nhâm (người gánh vác mới) đăng cơ Bắc Linh quân vương lại nhấc lên sóng to gió lớn! Đối với tin này, thái độ dân chúng không đồng nhất, có lắc đầu than thở, có hô thiên thưởng địa (than trời trách đất), có nhẫn nhục chịu đựng, có không thể chấp nhận, cũng có vô cùng hoan hỉ. . . . . .
Nhưng ngay tại lúc mọi người nghị luận, nhân vật chủ yếu trong sự kiện, tiên vương từng ở trước mặt dân chúng khâm điểm – người thừa kế vương vị tam hoàng tử An Cẩn Du lại vẫn chưa làm ra hồi ứng gì! Có đồn đãi y đã được Định quan đại tướng quân Ngụy Thần hộ tống rời đi Sở Kinh trở lại Bắc Linh, hiện giờ đối với chuyện đại hoàng tử sắp sửa đăng cơ lại không nói được lời nào? Chẳng lẽ y đã buông tha cho hoàng vị cam lòng làm nhân thần? Hay là y đang âm thầm chờ đợi thời cơ? Tuy rằng đối với vị hoàng tử ở Sở Kinh làm chất nhiều năm này không hiểu nhiều lắm, nhưng so với tên ở kinh đô kia thì mọi người vẫn là cảm thấy tốt hơn. . . . . . Đương nhiên lời này là tuyệt đối không dám nói ra!
Hiện giờ kinh thành nhìn như gió êm sóng lặng hoan hỉ, nhưng ai biết được bên trong chôn giấu bao nhiêu ám đào mãnh liệt? Như hiện giờ, nghe nói trong triều lại có một gã đại thần vô cớ mất tích! Đây đã là án kiện quỷ dị lần thứ ba nổi lên trong tháng. Đầu tiên gặp chuyện không may chính là nhâm thủ hộ bộ thượng thư Tả Kính Đường Tả đại nhân, hắn mất tích trên đường hồi phủ, hai ngày sau được người phát hiện chết bất đắc kỳ tử ở ngoài thành ba dặm tử trạng vô cùng thảm! Tiếp theo là Lương Hoán Lương thái phó đã bảy mươi tuổi, trong nhà không có bóng dáng lão, hai ngày sau cũng đầy người là huyết phơi thây ngoại ô. Dân chúng nghe thấy hai đại lương thần ngay thẳng trước sau bị ngộ hại đều ai thán! Vị đại thần thứ ba mất tích chính là Dương Phong Dương đại nhân nhậm chức đình úy, nghe đồn hắn không chỉ có dáng vẻ xuất chúng hơn nữa tài hoa hơn người, mười sáu tuổi liền đậu Trạng Nguyên, nhập sĩ ba năm không ngờ đảm nhận chức vị quan trọng, có thể thấy được hắn là người kinh tài tuyệt học! Nhưng một người tài hoa như vậy hiện giờ lại rước lấy tai họa sinh tử chưa biết! Đến tột cùng là ai ở sau lưng hạ độc thủ?
Trên quan đạo nối thẳng đại môn hoàng cung, một chiếc xe ngựa phong cấp hỏa liệu tiến quân thần tốc, cấm quân thủ thành nhìn thấy người tới đang muốn chặn lại, bỗng nhiên phát hiện xe ngựa khắc loan điểu lập hành (cùng đứng đối), lông vũ rợp hoa, đây là xa giá của Triệu thừa tướng – cữu cữu của đại hoàng tử! Cho nên cấm quân vội vàng nhường đường cho đi!
Lúc này Triệu Dịch Lương ngồi ở bên trong xe ngựa vừa tức vừa vội, vốn chuyện của Tả Kính Đường vừa ra hắn đã đoán được bảy tám phần, bất quá bởi vì sự vụ trên đầu bận rộn chưa kịp khuyên can, ngay sau đó lại hay vị cố mệnh đại thần Lương Hoán bị diệt khẩu, bây giờ là Dương Phong, sự kiện nhằm vào rõ ràng như thế, chỉ cần là người sáng suốt vừa thấy đã minh bạch là người phương nào gây nên! Cư nhiên tại thời điểm mấu chốt như vậy lại làm ra tai họa muốn người bắt được nhược điểm! Có thể nào bảo hắn không lo!
Kiềm chế xao động vội vàng trong lòng, đợi xe ngựa dừng lại hắn lập tức xuống xe tiến đến đông cung!
“Tham kiến Thừa tướng đại nhân!” Thị vệ nhìn thấy hắn vội vàng tiêu sái đến lập tức không dấu vết dừng lại ở phía trước cung kính chào.
Triệu Dịch Lương không rảnh phản ứng, nhấc chân định tiến, ai ngờ thị vệ lại bỗng nhiên vươn cánh tay chặn lại nói: “Thừa tướng đại nhân xin dừng bước, điện hạ phân phó nếu không có truyền triệu, những người khác nhất quyết không gặp!”
Triệu Dịch Lương vốn là một bụng tức giận nghe vậy nhất thời tức giận đến chửi ầm lên: “Cẩu nô tài ngươi trừng lớn mắt nhìn cho kỹ, ta là ai? Ta là đương triều hữu Thừa tướng, ta là đệ đệ của hoàng thái hậu tương lai, ta là cữu cữu của hắn, ta đi gặp hắn còn phải cần truyền triệu? Huống hồ bổn tướng có chuyện quan trọng cần gặp, nếu bị các ngươi trì hoãn một cái đầu của các ngươi có đủ chặt hay không! Tránh ra!”
Thị vệ thấy hắn làm khó dễ cũng không dám cứng rắn ngăn đón, huống hồ bị một đống danh hiệu như vậy của hắn áp chế, mặc kệ là thân phận người nào đều đắc tội không nổi, cho nên thị vệ chỉ hư hư cản một chút liền mặc cho hắn xông vào.
Cung nữ thái giám nghênh diện nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn đều tránh lui quay lại, Triệu Dịch Lương tùy tay nắm lấy một thái giám tránh né không kịp quát hỏi: “Đại điện hạ ở đâu?”
“Ở. . . . . . Ở thư phòng!”
Triệu Dịch Lương vội vàng chuyển tới thư phòng, còn chưa tới cửa liền nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm nộ mạ (tức giận mắng) thê lệ (thê lương+cay độc).
“. . . . . . An Cẩn Lạc hung tàn tiểu nhân ngươi, chẳng những hành thích vua giết phụ mưu quyền đoạt vị, còn tàn sát cố mệnh triều thần, hiện giờ lại làm nhục ta chí thâm, ngày khác Dương Phong ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi ——”
“Ba!” Một đạo quất roi vang dội, lập tức truyền đến tiếng thóa mạ âm ngoan của An Cẩn Lạc: “Tiện nhân, cho ngươi mắng, các ngươi hung hăng kiền hắn cho bản điện hạ! Đem ruột của hắn xuyên thống giảo nát cho ta!”
“A ——” lại một tiếng thét to cực kỳ bi thảm.
Triệu Dịch Lương vẻ mặt kinh hoảng đẩy ra cánh cửa trước mặt, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt cư nhiên so với trong tưởng tượng của hắn còn dâm mĩ còn huyết tinh hơn. Chỉ thấy Dương Phong tàn tạ đang bị dây dài giắt ở giữa phòng, thân thể mang theo vết roi dọc ngang khiến da thịt bị xé rách không có một tấc hoàn hảo, khuôn mặt nguyên bản tuấn tú nho nhã như thế nào cũng xanh tím một mảnh, bên môi còn không ngừng lưu tiên huyết khê (máu hòa lẫn nước bọt). Năm đại hán thân hình khôi ngô đang tùy ý đùa bỡn xâm phạm thân thể hắn, mỗi một lần va chạm đều làm cho miệng vết thương vỡ tan chảy xuống từng đợt từng đợt vết máu, mùi máu tươi dày đặc giống như sương mù bốc lên tràn ngập toàn bộ không gian, khí vị làm cho người ta ngửi thấy không khoẻ ngược lại gợi lên dục vọng thi ngược của đại hán!
An Cẩn Lạc tay ôm tân hoan mỹ nữ Lam Cơ ngồi ở trên ghế trước án thư, trên mặt biểu tình âm ngoan thô bạo cùng hỗn loạn khoái ý thị huyết, bên chân đặt trường tiên (roi dài) tựa như một con độc xà cả người được uy no máu đang cuộn mình tiêu hóa.
Triệu Dịch Lương bỗng nhiên xâm nhập làm cho ánh mắt của hắn từ trên người Dương Phong đang hấp hối chuyển qua, giống như một con lang bị đánh nhiễu hưng trí đi săn, âm tà nheo lại hai mắt. Cho dù là dựa vào thân phận cữu cữu hắn, cho dù gặp qua vô số người , cho dù hỏa đầu đang thịnh vượng, Triệu Dịch Lương vẫn bị ánh mắt quá mức hung ác nham hiểm của hắn nhìn chăm chú đến đánh cái run, người trước mắt này. . . . . . thật là tiểu hoàng tử mới trước đây thích cưỡi ở đầu vai mình kêu to con ngựa chạy mau sao? Khi nào thì. . . . . . ánh mắt của hắn lại trở nên âm tà đáng sợ như thế?
“Triệu thừa tướng, ” An Cẩn Lạc quét mắt nhìn gã một cái, quay đầu lại lấy ngón tay vỗ về chơi đùa chu thần của Lam cơ không chút để ý nói, “Bản điện tựa hồ không truyền triệu ngươi tiến cung đi?”
Triệu Dịch Lương thu lại tâm thần, vội vàng đi vào phòng trong cũng đem cửa phòng phía sau đóng kín, lúc này mới mở miệng nói: “Lạc, Lạc nhi, ngươi thật sự là rất lỗ mãng!”
An Cẩn Lạc tà khí câu câu môi, đột nhiên hí mắt hướng mấy tên đại hán thi ngược kia lạnh lùng nói: “Ai cho phép các ngươi dừng lại? Tiếp tục làm cho ta, làm đến khi hắn tắt thở mới thôi!”
“Dừng tay!” Triệu Dịch Lương vội vàng quát bảo ngưng lại động tác của đại hán, nhìn về phía An Cẩn Lạc nói, “Lạc nhi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
“Làm cái gì? Hắc, Triệu thừa tướng, như ngươi chứng kiến, bản điện muốn cho người làm chết tên tiện nhân không biết tốt xấu này!” Ngữ khí An Cẩn Lạc khinh miêu đạm tả giống như đây không phải là một người mà là một con ngư đang chuẩn bị hạ oa (vào nồi)!
“Lạc nhi, ngươi rất lỗ mãng! Tại thời điểm mấu chốt mẫn cảm như vậy, ngươi lại không ngừng nhiều lần sinh sự khiến cho người lưu lại ấn tượng không tốt. Chuyện của phụ hoàng ngươi mặc dù đã cực lực che giấu, nhưng thiên hạ chúng khẩu không đồng nhất bách tính nhất định có người có tâm không phục, tuy rằng Dương Phong, Tả Kính Đường còn có Lương Hoán đều phản đối ngươi vào vị vi vương, nhưng bọn hắn làm quan thanh liêm trung tâm ngay thẳng ở trong bách tính danh tiếng vô cùng tốt, nếu tin tức ngươi tàn sát lương thần một khi để lộ, Lạc nhi, ngươi cũng biết sẽ có hậu quả gì?” Lời Triệu Dịch Lương trầm trọng nói.
Bàn tay đang vỗ về chơi đùa gáy ngọc của Lam Cơ đột nhiên thu lại, An Cẩn Lạc tiến đến trước gương mặt đang đỏ lên của Lam Cơ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sẽ để lộ phong thanh sao?”
Lam Cơ đang nắm lấy tay hắn sợ hãi lắc đầu.
An Cẩn Lạc lúc này mới vừa lòng buông tay, không để ý tới thân mình hư thoát nhũn chân của nàng, đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt Dương Phong, nâng lên gương mặt hắn hí mắt nói: “Bản điện sẽ là vương của bọn hắn, đám tiện dân này cho dù biết thì có năng lực làm cái gì? Nếu dám can thiệp vào, bản điện nhất định sẽ đem da thịt trên người hắn lần lượt kéo xuống, ” ngón tay xoa miệng vết thương máu không ngừng dùng sức cắm xuống xuống rồi bỗng kéo ra, thân thể đã như không hề có sinh khí cư nhiên bắt đầu kịch liệt co rút, An Cẩn Lạc tựa hồ thập phần hưởng thụ cảm giác ngón tay sáp nhập thân thể ấm áp, cứ như thế khoét xuống vài đạo thâm câu, An Cẩn Lạc mới nâng lên bàn tay tràn đầy huyết đặt lên cổ của thân thể nói tiếp, “Sau đó chậm rãi ninh đoạn cổ của hắn!”
“Răng rắc” Mấy tiếng xương cốt sai vị không thể nghe thấy, nhìn thân thể kia mất tự nhiên oai đầu, Triệu Dịch Lương lần đầu tiên có xúc động muốn thét chói tai thoát đi!
An Cẩn Lạ tiếp nhận bố khăn thủ hạ trình tới miễn cưỡng đưa tay lau sạch, tiếp theo vứt bỏ trên mặt đất lạnh lùng phân phó: “Đem thứ chướng mắt này xử lý!”
Quay đầu lại phát hiện Triệu thừa tướng đã ngất trên mặt đất, lãnh xuy một tiếng, quay đầu lại nâng lên Lam Cơ đang trắng bệch mặt hướng vào phía trong thất. . . . . .