Vừa nghĩ vậy thì Juliette đã phóng xe đi. Vivian bị hoảng đến mức suýt đánh rơi máy.
Viêm Khải vội vã treo tấm biển ‘Không làm phiền’ ngay ngắn trước cửa, bỗng nghe có tiếng xe ô tô đang đến rất gần. Juliette có thể chưa vào nhà ngay nhưng chỉ cần lái xe qua sân là có thể nhìn thấy cậu rồi. Viêm Khải lúc này nghĩ đến kỹ năng parkour của mình, thoắt cái phi thân lên ban công tầng 2. Viêm Khải vừa ẩn thân thành công thì chiếc xe chở Juliette cũng phóng đến, phi qua sân rồi tiến vào gara. Viêm Khải lẻn vào phòng khách rồi vội vã đẩy xe vệ sinh theo lối cửa sau, thật cẩn trọng để không để lại dấu vết. Cậu gồng hết cả cơ và gân di chuyển vừa nhanh lẹ vừa nhẹ nhàng như một con báo.
Ra được đường lớn về lại khu dịch vụ, Viêm Khải giảm tốc độ để điều chỉnh nhịp thở. Tim cậu cứ đập rộn ràng vì cảm giác phấn khích mạnh mẽ chưa từng thấy.
Viêm Khải về đến khu dịch vụ. Bây giờ các nhân viên đang chuẩn bị ăn trưa. Nhớ đến Vivian còn ở chỗ bác Nakamura, Viêm Khải trở nên khẩn trương. Lỡ đâu họ sẽ bị nghi ngờ vì chẳng ai “đi nhẹ” đến hơn một giờ đồng hồ.
Viêm Khải ở trong khu vệ sinh nam, nhanh chóng thay trang phục, cũng gói ghém kĩ càng sợi dây chuyền rồi nhét dưới đáy ba lô. Bỗng nhiên, có tiếng mở cửa thật mạnh. Viêm Khải giật thót, có ai đó vừa xông vào nhà vệ sinh, gõ cửa từng buồng một. Liệu có phải nhân viên an ninh? Cậu đã bị bám theo từ khi nào? Viêm Khải đã cố ý chọn khu ở xa nhất, giờ này các nhân viên lại bỏ đi ăn trưa nên chỉ có một mình cậu ở đây.
Người kia vẫn tiếp tục gõ và mở cửa từng buồng vệ sinh mà không lên tiếng một lần nào.
Viêm Khải vẫn còn cái áo đồng phục của nhân viên vẫn chưa kịp thay. Cậu hơi hoảng, muốn nhanh chóng lấy áo khoác khoác tạm vào.
Nhưng không kịp.
Người kia đã đứng ngay trước buồng vệ sinh cậu đang núp. Không gõ cửa, trực tiếp nhảy lên, vịn vào cánh cửa buồng, nhìn vào trong.
Viêm Khải ngước lên. Chỉ thấy một cái đầu chụp mũ len và đeo khẩu trang kín mít, chỉ hở ra vài lọn tóc và đôi mắt sáng ngời.
“Hóa ra cậu ở đây thật à? Mở cửa cho tớ với.”
Viêm Khải há hốc miệng, quả nhiên là Vivian, “Khụ! Vào làm gì? Trong này không có việc gì của cậu đâu. Lưu manh!”
Hai người từ khu dịch vụ chạy vội về phía biệt thự Lá Thu, có gặp vài nhân viên an ninh trên đường nhưng vì trang phục của họ là quần áo thể thao nên tác phong của họ cũng vừa phù hợp.
“Này.” Viêm Khải nghiêm túc, “Lúc ở trong nhà vệ sinh đó. Cậu có chắc trong đó là tớ hay không mà đã dám ngó vào thế?”
“A hi hi.” Vivian chạy song song với Viêm Khải, “Lúc đó tớ còn lo ở trong còn người khác nên không thể gọi cậu vì họ sẽ biết tớ là nữ. Đi đến cuối thấy mỗi buồng đó là khóa trái. Mà tớ gây động như thế cũng không thấy buồng đó có động tĩnh gì, nên nghĩ ngay là cậu.”
“Ồ.” Viêm Khải cười, “Tớ cũng đoán có thể là cậu. Người có hành vi đáng ngờ như thế mà lại không thấy có tín hiệu gì ác ý.”
“Hả?” Vivian tròn xoe mắt, “Cậu cảm nhận được ác và thiện ý mà không cần tiếp xúc trực tiếp sao? Ồ, cái này lần đầu biết à nha!” Vivian vừa cười rạng rỡ vừa huých Viêm Khải.
Viêm Khải làm điệu bộ như thể sắp bị huých ngã thật, “Tớ nhận tín hiệu từ nhiều nguồn. Tiếng bước chân, nhịp bước chân, nhịp gõ cửa, hơi thở, vân vân.”
“Nôm na gọi là rất nhạy cảm phải không?”
“Không. Vậy thì nữ tính quá.” Viêm Khải phản đối làm Vivian cười hô hố.
Vivian dắt Viêm Khải về đến biệt thự Lá Thu đã thấy bác Nakamura ngóng sẵn ở cổng.
Vivian giải thích rằng ngoài “đi nhẹ” thì Viêm Khải còn bị đau bụng nên đã đi tìm hiệu thuốc. Nghĩ rằng sẽ làm hai bác cháu phải lo lắng nên “anh chàng nhạy cảm” không dám gọi về.
Bác Nakamura nghe vậy hỏi thăm Viêm Khải sốt sắng dù cậu bảo rằng mình đã ổn. Bác còn dặn không nên dùng thuốc tây bừa bãi, hỏi Viêm Khải đã dùng thuốc gì làm Vivian suýt cắn phải lưỡi.
Trưa hôm đó, Viêm Khải và Vivian ở lại cùng ăn cơm với bác Nakamura. Trong nhà toàn nguyên liệu đồ tây, nhưng bác cũng cố xoay sở để có ba món truyền thống của gia đình Nhật Bản mời hai bạn trẻ. Viêm Khải và Vivian cũng vào bếp phụ bác một tay.
Bữa cơm đó, mọi người ăn rất vui vẻ.
Lúc ra về, Viêm Khải và Vivian nhận danh thiếp liên lạc có số điện thoại và địa chỉ mail của bác Nakamura. Bác còn tặng quà cho họ, là cá ngừ muối vẫn chưa bào.
Vivian rất phấn khích vì món quà được tặng. Đối với Vivian thì cá ngừ muối Nhật Bản là một thứ rất ngầu.
“Ối chà, như là được đi thăm Nhật Bản thật vậy.” Vivian cầm khúc cá ngừ muối, vì quá vui sướng mà xoay tại chỗ mấy vòng. Viêm Khải nhìn mà thấy chóng mặt. “Hôm nay tớ rất vui. Còn cậu, chắc đang rất phấn khích phải không? Trực tiếp hành động ở mặt trận còn gì. Ôi chao ghen tị quá.”
Viêm Khải cười vui vẻ, quả thực rất phấn khích. Trong đầu hiện giờ đang ôn lại chuyện xảy ra sáng hôm nay. Từ lúc nghe về giấc mơ của Vivian vào bữa sáng, làm quen với bác Nakamura, hoàn thành nhiệm vụ cùng lúc. Toàn chuyện tốt cả.
Cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì có một chiếc xe điện chạy qua. Viêm Khải và Vivian liền quay phắt lại. Trên xe có một người mặc vest, đeo thẻ đang vừa thuyết trình vừa chỉ trỏ xung quanh. Trên xe còn có thêm gần chục người nữa ngồi trên.
Viêm Khải và Vivian đều ngớ người, trân chối nhìn theo chiếc xe điện chạy càng lúc càng xa.
“Cậu nói xem,” Vivian mở lời, “Matthew có thể cung cấp cho chúng ta những thông tin như lịch trình chi tiết của xe chở nông sản và nhu yếu phẩm, thì thông tin về các chuyến tham quan của bên môi giới tìm hiểu cũng đơn giản phải không?”
Viêm Khải thở dài, nhún vai. Dù sao họ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tuy là cách thức có phần bị động.
“Matthew hóa ra là một tên nhỏ mọn.” Vivian trợn mắt, “Thay vì phải cất công chuẩn bị bao nhiêu thứ thì lẽ ra chúng ta chỉ phải ăn mặc đẹp và đóng giả đại gia đi xem biệt thự vẫn còn giao bán ở đây.”
Nhiệm vụ lần này có thể nói là trải nghiệm thực tế đầu tiên của các bài huấn luyện trước đây. Lúc đó cách thức đào tạo chủ yếu họ được nhận, là cùng với các đội khác xử lý một nhiệm vụ lớn, mỗi đội giải quyết từng phần việc để rèn luyện kỹ càng từng phân đoạn của nhiệm vụ. Đội nào cũng cố gắng làm hết sức mình, tin tưởng và kết hợp hết mình với các đội khác, nên hai người cũng có chút không ngờ rằng Matthew lại chọn cách khảo nghiệm họ bằng việc không gợi ý về phương án tốt nhất.
Dù có chút tức tối nhưng hai người cũng biết đó là mức độ chơi khăm lớn nhất mà Matthew có thể dành cho họ. Hai người tin là Matthew sẽ không làm khó đồng nghiệp. Quả thực là lợi dụng xe chở hàng cũng là một hướng đi, Viêm Khải và Vivian mà giải quyết được thì đã tự nâng khả năng lên một cấp độ khác rồi.
Hai người quay lại đài quan sát thu hồi camera rồi dắt díu nhau về.
“Sao lại thấy đói đói nhỉ? Rõ ràng là ăn trưa rất nhiều.” Vivian xoa xoa bụng, lấy điện thoại ra xem đồng hồ, “Ôi trời, hóa ra là gần 7 giờ rồi.”
Trên đường về, lúc ngồi tàu điện ngầm, Vivian sau khi nhắn tin cho Matthew báo cáo nhiệm vụ thu hồi thành công thì cũng ngủ suốt, ổn định lại tâm trí vì mấy hôm bế tắc mà xoắn suýt hết cả. Bầu trời nước Pháp thời gian này vẫn còn sáng trưng nên hai người cũng không để ý là đã muộn. Chỉ đến khi đồng hồ sinh học báo đói.
Viêm Khải lôi từ trong ba lô ra cái bọc mà cậu đã gói sợi dây. Vivian cầm lên, nhíu mày quan sát.
“Món trang sức trông già khú thế này mà một tiểu thư 19 tuổi lại sở hữu nhỉ.”
Viêm Khải nhún vai, “Có thể là vật kỷ niệm chăng?”
Vivian bĩu môi, “Vật kỷ niệm mà cất giữ thế nào lại để Juliette cướp mất cho được? Trông cái dây này cũng đâu phải đồ trang sức thường ngày mà đeo đến trường?”
Vivian le lưỡi, cất sợi dây vào hộp rồi không nhớ đến nó nữa.
Khi hai người đang ăn bữa tối thì Matthew liên lạc đến, họ cứ chắc mẩm rằng anh ấy sẽ nói về buổi hẹn với khách hàng nhưng không phải vậy.
“Viêm Khải, Vivian. Hai cậu sẽ phải bảo quản sợi dây một thời gian. Vì khách hàng của chúng ta, tiểu thư Shivani Tống, đã nhập viện rồi.”
Cả hai bất ngờ, “Sao vậy? Trẻ vậy mà bị sao?”
“Không rõ. Là cô ấy trực tiếp báo tin cho tôi nên chắc cũng không nghiêm trọng.” Matthew thở dài, “Có điều là trong thư điện tử cô ấy không nhắc gì đến việc thanh toán. Nên những người xa lạ như chúng ta đây cũng phải mong ngóng cô ấy xuất viện từng ngày.” Matthew nói đúng vào vấn đề thực tế.
Dù không thân quen gì nhưng cũng là khách hàng của họ, cũng có chút liên quan. Viêm Khải và Vivian nghĩ đến việc phải cất giữ sợi dây bằng vàng ròng đó trong nhà, đều cảm thấy có điểm không thoải mái, như thể nhiệm vụ vẫn còn lằng nhằng chưa thể kết thúc dứt điểm.