Cả nhà Guillaume đã đến đông đủ. Quanh cái bàn tròn lớn, một chiếc ghế đã được nhân viên nhà hàng bê đi, nhường chỗ cho xe nôi em bé, trên xe còn gắn được bàn ăn nhỏ. Bé Tim đeo khăn ăn, đang tự ăn một ít bánh quy mềm. Tim đã có thể tự ngồi vững, nhưng bà Guilaume lo bé không thể với tới bàn ăn nên đã chuẩn bị tất cả.
Lúc tiến vào, Marc mới nhận thầy giáo chủ nhiệm của cậu cũng được mời đến hôm nay.
Bé út là người đầu tiên phản ứng. Bé nhớ anh trai, ra sức gọi “Marc, Marc” liên tục. Cécile đứng lên, ôm lấy vai Marc, muốn hôn má em trai. Marc liền trợn mắt, “Đã bảo đừng làm như vậy nữa mà.”
Cécile bị đẩy ra cũng không mất nhiệt tình, đi tới chào hỏi Viêm Khải và Vivian, mời hai người vào ghế trống.
Ông Guilaume giới thiệu, “Đây là Viêm Khải và Vivian, bạn của con gái chúng tôi. Hiện Marc đang ở cùng với họ.
Cécile cũng giới thiệu, “Khải, Vi. Đây là thầy giáo chủ nhiệm của Marc, thầy Pascal.”
Mọi người chào hỏi, nói với nhau vài câu xã giao. Viêm Khải và Vivian lần đầu gặp thầy giáo chủ nhiệm của Marc, trông thầy còn rất trẻ và ngây ngô như sinh viên mới ra trường.
Viêm Khải tiếp chuyện ông Guilaume. Vivian ngồi cạnh Cécile, hướng người về phía bé Tim, nói nhỏ, “Bé Tim đang ăn bánh sô cô la à?”
Tim nhìn Vivian, thằng bé từng cho Vivian bế, nhưng giờ không nhớ ra.
“Chị cho Tim ăn vặt để thằng bé cai ti giả.” Cécile mỉm cười, lại quay ra hỏi chuyện Marc, “Chỗ ở mới thế nào?”
“Cũng vui.” Marc trả lời ậm ờ.
Mọi người thấy Marc có vẻ khó chịu thì cảm thấy kỳ lạ. Đã chịu đến đây rồi sao lại trưng ra bộ mặt cau có thế.
Thầy Pascal cũng muốn hỏi thăm tình hình của Marc, “Em dạo này vẫn ổn chứ?”
Marc được hỏi, chỉ nhìn chằm chằm thầy Pascal, không trả lời. Không khí trở nên ngưng đọng giữa bàn ăn, mọi người nhìn qua lại thầy Pascal và Marc. Ông Guilaume có vẻ không vui. Bà Guilaume dướn người về phía con trai, hỏi nhỏ, “Marc, sao vậy? Trả lời thầy giáo đi.”
Marc nhìn về phía cha mẹ và chị gái, “Mọi người mời cả thầy giáo sao lại không gọi Claudio?”
Mọi người trợn tròn mắt, ông Guillaume lườm Marc một cái tóe lửa. Marc sợ uy cha liền cúi đầu, cha cậu không bao giờ chấp nhận việc trẻ con vô lễ với người lớn.
Viêm Khải và Vivian đi cùng Marc nên khá rõ, trên đường đi Marc không phải tâm trạng vui vẻ hớn hở nhưng cũng không cư xử khó chịu như vậy. Dường như tâm trạng cậu đã thay đổi khi vào đây. Thầy Pascal cũng vô cùng bối rối. Phải nói, không khí giữa hai thầy trò thật kỳ lạ ghê.
Cécile nghĩ Marc khó chịu vì nhớ bạn, liền cất giọng an ủi. Cécile đã luôn dỗ Marc với giọng dịu dàng kiên nhẫn của người chị gái từ khi Marc còn bé, đến giờ vẫn không thay đổi, “Thôi nào Marc. Nếu lúc nghe về bữa tiệc, em nói muốn mời bạn thì cả nhà cũng sẽ vui vẻ đồng ý thôi.”
“Em cứ nghĩ đây là bữa tiệc gia đình.”
Thầy Pascal nghe Marc nói vậy thì tròn mắt, shock quá mà nấc cụt mãi không ngừng. Viêm Khải và Vivian cũng khó xử, họ cũng đâu phải người nhà.
Ông Guillaume vẫn chưa nói gì, nhưng ông chắc hẳn rất tức giận vì thái độ của Marc, tay đang cầm ly của ông run run.
Bữa ăn còn chưa bắt đầu đã trở nên thật gượng gạo. Thầy Pascal thì vẫn liên tục nấc cụt làm bé Tim buồn cười mãi không ngừng. Trước khi bà Guillaume kịp bày cho thầy vài cách chữa nấc cụt bí truyền thì thầy đã vội vàng đứng dậy, xin phép vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, thầy Pascal vừa rửa tay vừa thở dài, cảm thấy hơi hối hận vì đã đến đây hôm nay.
“Chào thầy.”
Thầy Pascal giật mình, nhận ra người đang đứng cạnh là Viêm Khải, một người bạn của chị gái Marc. Trời ôi cao thật đấy. Thầy đứng cách một đoạn mà phải ngước mắt lên mới chạm mặt cậu ta. Thầy cười gật đầu với Viêm Khải, ngập ngừng một chút rồi rút trong túi ra một ít thuốc và chai nước.
Viêm Khải nhìn lướt qua. Thuốc dạ dày à? Người này yếu ớt quá. Viêm Khải nhớ đến lúc nãy, khi Vivian thì thầm vội vàng: “Cậu bám theo tranh thủ bắt chuyện thầy Pascal. Vì thầy giáo trẻ hay có sức lo mấy chuyện bao đồng. Có thể thầy biết gì đó về Marc.”
Viêm Khải nhẹ nhàng nói, “Anh thông cảm cho Marc. Cậu bé đã đến tuổi kiểm soát chính bản thân còn khó.”
“Không sao. Tôi hiểu.” Thầy Pascal mỉm cười.
Viêm Khải lại hỏi, “Marc nghỉ lâu vậy, liệu việc học trên trường có ảnh hưởng gì không?”
“Ồ, nếu em ấy tham gia kỳ thi cuối năm sắp tới thì không có vấn đề gì.”
Thầy Pascal có ý hỏi Viêm Khải đã xong chưa, cậu mới giật mình tắt vòi nước. Rửa tay mãi từ nãy, ngón tay cũng sắp nhăn đến nơi. Viêm Khải rút vài tờ giấy trên hộp vệ sinh, cố tình lau tay thật chậm, vẫn có ý muốn hỏi chuyện thêm.
“Anh có biết lý do Marc nghỉ không? Hiện tại thì Marc đang ở với chúng em. Trông cậu bé cũng không phải là ốm đau gì.”
Thầy Pascal nghe Viêm Khải hỏi vậy thì hơi ngẩn ngơ, “Ra là cậu cũng không biết sao? Gia đình Marc có giải thích là em ấy đang có vài chướng ngại tâm lý...” Nói đến đây, thầy Pascal trở nên ngập ngừng, “Tôi cũng không biết có nên nói với gia đình không, tôi bối rối quá…”
Viêm Khải dứt khoát vứt khăn giấy vào sọt, “Nếu anh biết điều gì về Marc thì mong anh hãy nói lại, gia đình đang lo cho em ấy lắm.”
Thầy Pascal bắt đầu bối rối nói, “Em ấy đã nói với tôi một vài điều kỳ cục… Tôi cũng không biết có nên kể chi tiết với gia đình không. Có thể đơn giản chỉ là em ấy hiểu nhầm điều gì đó...”
Viêm Khải tròn mắt nhìn thầy Pascal vừa thở hổn hển vừa nói, trông như sắp lên cơn hen đến nơi. Không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra thầy đã giữ điều đó trong lòng từ lâu, và bị dày vò bởi nó. Nay Viêm Khải chỉ vừa mở lời, thầy đã nhịn không được mà nói ra. Viêm Khải còn đang định hỏi chi tiết, thầy Pascal lại như bừng tỉnh, liền lí nhí, “Tại sao tôi lại nói điều đó với cậu nhỉ? Mà cậu đừng để ý, nó không là chuyện gì cả.” Nói xong thầy chạy vội ra ngoài.
Bữa ăn vẫn tiếp tục diễn ra tuy bầu không khí khá gượng gạo, những người phụ nữ cố gắng kể chuyện vui nhưng không ai thực sự vui vẻ cả, bởi tâm trí mọi người đều đang xoay vần quanh chuyện của Marc. Người duy nhất vui vẻ vô tư suốt bữa ăn là bé Tim.