Vivian tiếc nuối Viêm Khải, cũng có cả ngạc nhiên, “Cậu lại đi sao?”
Viêm Khải kiểm tra tiền trong ví, lấy thêm vài chai nước nhét vào ba lô, “Tớ chỉ tạt về một lúc thôi, hai người sẽ ổn đấy chứ?”
Vivian chán nản đổ người xuống sô pha, trừng mắt nhìn ra ban công như muốn xuyên thủng tấm lưng của người ngồi ngoài kia, “Ổn. Việc đầu hồi chiều chỉ là nhất thời thôi. Tớ lớn hơn cậu ta, nếu có gì xảy ra, tớ sẽ nhường nhịn.”
Tuy nói vậy nhưng cũng không có gì xảy ra nữa. Hai người Éric và Vivian đều không nhìn mặt nhau cả buổi chiều.
Đến bữa tối, Vivian hí húi dọn cơm, Éric nhìn ngó quanh nhà, hơi e ngại ngồi vào bàn ăn.
“Viêm Khải đâu? Không về sao?”
“Cậu ấy đang theo ngài Athur tra án rồi.” Vivian nghĩ thầm, đâu chỉ Éric cậu, Vivian cũng nhớ Viêm Khải lắm. Nhất là khi phải hợp tác chung với thằng cha ích kỷ như này.
Trong lúc ăn cơm, hai người cũng không nói với nhau câu nào. Vivian lại để ý một điều, hình như Éric ăn rất ít, có vẻ như không có khẩu vị. Nghĩ lại thì trưa nay cậu ta cũng không ăn được mấy.
Vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên Éric ho vài cái, suýt nữa thì sặc thức ăn. Vivian đang nhìn chằm chằm nhưng Éric không để ý, chỉ lau miệng rồi cắm cúi ăn cho xong.
Vivian bỗng nhiên bật dậy vươn người qua bàn, tay sờ lên trán Éric.
“Cô làm cái gì vậy?” Éric kinh ngạc.
“Cậu sốt rồi. Tối qua không phải ngồi ở ban công cả đêm đấy chứ?” Vivian nhớ lại chuyện của mình cách đây mới hơn tháng, không nhịn được liền bật cười.
Éric thấy không vui, “Tôi ốm làm cô hạnh phúc sao?”
“Tôi cười chuyện khác.” Vivian đứng dậy, “Nằm lên sô pha đi, để tôi xử lý.”
Éric nhìn Vivian bắt đầu lục tìm một đống thứ. Cậu đang có cơn ốm trong người, đầu óc cũng hơi choáng, tự nhiên lại nghe lời Vivian răm rắp, cũng đi đến sô pha nằm xuống.
Vivian bắt đầu làm đúng các bước mà Viêm Khải đã làm cho mình tháng trước, chăm sóc cho Éric rất cẩn thận.
Khi Vivian bê một cốc nước cam ra đặt lên bàn uống nước, Éric ngượng ngùng nói, “Tôi không khát.”
“Không cần uống hết luôn đâu. Cố lên, bị ốm giữa mùa hè rất khó chịu.”
Éric nhìn chằm chằm cốc nước cam, “Không phải cô ghét tôi sao?”
Vivian ngớ người, “Sao cậu nghĩ là tôi ghét cậu?”
“Cô đã đánh tôi.”
“Bằng gối.” Vivian bật cười, “Thế cậu nghĩ là chỉ vì ghét cậu mà tôi sẽ để cậu ở đây sốt chết sao? Tôi không phải con người như thế đâu.”
Éric ngập ngừng, “Tôi không nghĩ cô sẽ để tôi phải ốm chết, tôi chỉ không nghĩ là cô sẽ chăm sóc tôi…” rất dịu dàng.
“Sao?”
Éric ho khan, nguầy nguậy lắc đầu. Vivian nghĩ Éric không muốn nói chuyện nữa, liền chỉnh đèn phòng khách cho cậu ta ngủ.