Về đến nhà, Viêm Khải và Vivian yên lặng không nói gì. Marc thì vừa buồn chán, vừa thấy tội lỗi, vừa về bèn bỏ vào phòng ngay. Cậu leo lên giường, mở quyển truyện tranh ra lật xem, nhưng chẳng tập trung được vào khung hình nào.
Ngoài phòng khách, Viêm Khải kể cho Vivian nghe về cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh với thầy Pascal.
“Anh ấy nghĩ Marc đang không được bình thường, nhưng lại không dám kể biểu hiện của Marc với gia đình.”
Vivian gãi cằm, “Marc vẫn bình thường đó chứ. Sinh hoạt bình thường, giận dỗi bình thường.”
“Đang đùa đấy à?” Viêm Khải nhẹ nhàng nạt nộ.
Vivian cười xòa, rồi lại trầm ngâm, “Có thể Marc biết điều gì đó… kỳ lạ, và muốn chia sẻ nó. Nhưng người lớn đã thể hiện rằng họ hơi không đáng tin cậy với con trẻ. Em ấy nghĩ là mình không được tin tưởng, và bơ chủ nhiệm của mình luôn.”
Viêm Khải nhíu mày, “Tớ không nghĩ là chuyện này liên quan đến vụ cá độ.”
“Tớ cũng thế.” Vivian khẽ gật đầu, “Nếu liên quan thì anh trai Pascal này biết được gì sẽ nói với gia đình Guilaume, thế là tốt nhất cho Marc. Việc gì lại khiến một thầy giáo lo sợ đến vậy chứ?”
“Có thể cậu nhóc vướng phải rắc rối hơn chúng ta tưởng.” Viêm Khải suy đoán, “Gia đình Marc thì không nhắc đến gì ngoài vụ cá độ. Có thể Marc khi gặp chuyện, đã mở lời với thầy Pascal đầu tiên.”
“Vậy vấn đề là ở trường học sao?” Vivian nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, “Thử điều tra xem sao? Đằng nào thì vụ cá độ cũng bế tắc rồi. Nếu tiện tay giải quyết được khúc mắc của cậu bé, có thể cậu ấy sẽ cảm động mà mở lòng với chúng ta.”
Sáng hôm sau, Marc ở trong phòng ngồi tựa thành giường. Cậu chưa nghĩ ra thời gian tới sẽ làm gì, tự nhiên thấy nhớ trường lớp quá, hôm nay là thứ hai đầu tuần, là ngày đi học. Cậu liền đờ đẫn nghĩ: hay là… chuyển trường nhỉ?
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Marc bị thu hút bởi một tiếng động lạ. Mở cửa ra ngoài, thấy Viêm Khải đang trong bếp dọn dẹp, Vivian thì ngồi ở phòng khách hí hoáy làm gì đó. À, hóa ra đó là tiếng máy may. Marc nhớ tối qua còn thấy Vivian cắt ghép một đống hình gì đó từ vải.
Marc tò mò lại gần, đây là lần đầu cậu thấy người ta may vá. Vivian đang may trang phục nữ, Marc càng nhìn lại càng thấy quen mắt.
“Đây là đồng phục nữ sinh trường tôi?”
“Đúng vậy.” Vivian vui vẻ nói, lúc này cũng đã may gần xong, đang đính các chi tiết. May xong, Vivian vào phòng riêng thay đồ, lúc đi ra còn vác thêm một chiếc túi nhỏ.
Marc trông thấy Vivian mặc đồng phục nữ sinh trường mình thì xấu hổ đỏ mặt. Trông hợp quá.
Viêm Khải xuất hiện từ sau vỗ đầu Marc, “Lịch trình hôm nay, sáng anh sẽ ở nhà với em, Vivian đi thị sát.”
Vivian chỉnh xong đầu tóc cũng quay ra nói, “Chịu thôi, vì em không chịu nói gì nên đành phải vậy.”
Marc cảm thấy hơi tệ, lại cúi đầu. Biết Vivian đến trường mình, cậu thấy hơi lo lắng.
“Chị sẽ về sớm chứ?” Marc ngập ngừng hỏi.
Vivian đang mải lục lấy đôi giày búp bê ở góc tủ, không để ý nhiều đến thái độ lo lắng của Marc, “Chỉ buổi sáng thôi. Em tự lo bữa trưa nhé. Anh chị còn đi mua thực phẩm cho mấy ngày tới nữa. Khải, nhớ chúng ta có hẹn trưa nay tại Fou de foot.”
Marc thốt lên, “Tôi biết cửa hàng đó, nó rất nổi tiếng với học sinh. Anh chị cũng đến đó để lấy thông tin sao?”
Vivian vừa đeo giầy vừa trả lời, “Nếu được vậy cũng tiện. Cửa hàng đó đang có khuyến mại, hai suất ăn trưa sẽ được tặng một phần bánh kem hình chippi các cầu thủ nổi tiếng... Tạm biệt mọi người.”
Vivian nói xong liền phóng ngay ra cửa, lập tức mất hút.
Viêm Khải huýt sáo, mang ít dụng cụ chuẩn bị đi dọn ban công. Marc nghĩ mình cũng cần phải làm việc gì đó, liền tìm cái chổi phất trần quét bụi, ngờ đâu động đến cái gì cũng thấy rất sạch sẽ.