“Oa.” Vivian cầm ngay lấy cái thìa, “Cháo bí đỏ và tía tô. Cậu kiếm tía tô ở đâu ra hay vậy?”
“… Bác chủ nhà chia cho đó.” Viêm Khải đặt tô cháo to lên một cái đĩa, rồi tự tay bưng thay cho bàn ăn, để Vivian vẫn ngồi thoải mái trên giường. “Bác ấy kiếm được một đống lớn rồi không biết bảo quản thế nào nên chia cho mỗi hộ một ít.”
Vivian thổi cháo phù phù, có vẻ như đã tìm lại được vị giác, ăn rất ngon miệng.
“À. Nãy Matthew có liên lạc.”
“Nhiệm vụ mới sao? Sao lại liên lạc khi không có tớ chứ? Tớ sắp khỏi bịnh rồi nè.” Vivian đang thổi phù phù, ăn thêm một miếng rồi ngẩng đầu nhìn Viêm Khải, “Hửm? Sao không nói?”
Viêm Khải cười, “Thấy cậu ăn ngon quá. Chắc tí tớ cũng làm một bát. Không phải nhiệm vụ đâu. Anh ấy có thông báo về chương trình huấn luyện ảo mới, và một vài trang thiết bị chúng ta có thể được nhận thêm.”
Vivian cảm thấy bệnh như sắp khỏi đến nơi vì nghe được nhận thêm trang thiết bị, nuốt thêm một miếng cháo, Vivian lại nhìn sang Viêm Khải, “Có phải tớ ngủ đến đầu óc hồ đồ rồi không? Sao cứ có cảm giác hôm nay cậu nói chuyện hơi ngập ngừng nhá. Hay là, cậu nói chuyện ngập ngừng thật hả?”
Viêm Khải dí đầu Vivian, “Một là cậu hồ đồ thật. Hai là bệnh mà cứ thích nhoi làm tớ sắp lây rồi. Khỏi mau đi!”
Nhờ sự chăm sóc chu đáo của Viêm Khải mà Vivian đã dứt ốm. Buổi sáng tỉnh dậy sau hơn một tuần nằm nhà, Vivian cảm thấy cả người khỏe khoắn, không giống vừa ốm dậy mà sảng khoái như vừa thức dậy tại khu nghỉ dưỡng.
Vivian xem lại lịch trình riêng, cũng kiểm tra tài khoản. Tháng vừa rồi nghỉ nhiều tại nhà hàng quá, chủ yếu là một tuần nghỉ ốm kia, nên cũng không có thưởng nữa. Được cái là tiền công thám tử cũng khá bộn, chỉ làm công tác thám tử chắc chắn kiếm gấp nhiều lần làm ở nhà hàng. Nhưng công việc ở nhà hàng là không thể bỏ.
Vivian quyết định dành cả ngày hôm nay để dọn dẹp nhà cửa, nấu thật nhiều món ngon để cảm tạ bạn hữu đang bề bộn việc học hành nghiên cứu mà vẫn dành thời gian chăm sóc mình chu đáo.
Còn ngày mai, sẽ dành cả ngày để đi chơi bù.
Sáng sớm ngày chơi bù, Vivian ngồi tàu cao tốc đến thăm cung điện Versailles.
Có mặt ở lối vào, giở tung bản đồ cung điện, Vivian đã từng đến xem phòng gương lộng lẫy xa hoa, từng chơi ở kênh đào, cũng đã thăm bảo tàng và ngồi xe điện dạo quanh công viên. Một ngày đẹp trời như hôm nay, Vivian muốn đến thăm khu vườn của hoàng hậu Marie được tạo hình như một làng quê nhỏ.
Đến lúc chuẩn bị mua vé Vivian mới biết mình đến đúng hôm có tổ chức nhạc nước. Quá phấn khích, Vivian quyết định chi thêm tiền thuê xe đạp, rất hào hứng bắt đầu chuyến khám phá.
“Chiêu Thành! Chiêu Thành!”
Hình như có ai đó gọi Vivian, bằng tên khai sinh của cô. Hơn nữa, giọng nghe thật quen tai.