Sáng sớm ngày hôm sau, Marc cùng Viêm Khải và Vivian theo địa chỉ được Matthew cung cấp, lên đường đến thăm Ben.
Ngồi trên tàu điện, ba người rầm rì trò chuyện.
“Lần đầu nghe đến “đêm trường Trung cổ”, em không hiểu ý nghĩa của nó, chỉ thấy cách dùng từ khá ấn tượng. Lúc đó em đã không hiểu “đêm dài” thì có gì xấu.”
Vivian tiếp lời, “Phải, buổi tối là khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời để giải trí và nghỉ ngơi. Rất thoải mái.”
“Yeah, tối mở tiệc hay tụ tập là tuyệt nhất.” Marc nắm tay thành nắm đấm, “Sau này lớn lên một chút, bắt đầu biết tập trung suy nghĩ, em mới bắt đầu hiểu các vấn đề hơn. ‘Đêm’ và ‘trường’, Trung cổ đã chảy dài trong bóng tối. Càng tưởng tượng về nó qua những ghi chép, em lại càng thấy ớn lạnh. Chắc chắn cuộc sống thời kỳ đó rất khác, rất khác với cuộc sống em đang có.”
Viêm Khải vỗ đầu Marc, “Ừm, gần giống như việc thảm kịch ngày 13 tháng 11 có thể tái hiện bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu xung quanh chúng ta vậy. Đến nhắc cũng không ai muốn nhắc lại.”
Vivian cũng có cùng cảm nhận. Ngoài các câu chuyện bí ẩn, điều đáng sợ khi nghe về “Đêm trường Trung cổ” không phải là những tồn tại đen tối, mà là những điều đen tối kéo dài quá lâu. Đối với một số kiếp người thời xa xưa đó, bóng tối đó đã kéo dài mãi mãi.
Viêm Khải quay sang, “Mọi người có đọc một số đầu sách nói về giai đoạn này của Eugen Plauven không? Ông ấy cũng nói về một vài điểm sáng. Mặc dù ông ấy là tác giả của hiện đại.”
Vivian gật đầu khẽ cười, “Phải. Sự thực là Eugen, ông ấy đâu có sống ở thời Trung cổ.”
“Nếu là Eugen Plauven thì em có từng xem qua ở nhà Claudio cuốn… Ơ hơ.”
Marc giật mình. Đột nhiên có một người đàn ông gục đầu vào vai cậu. Người này đã ngủ gật ở đây từ lúc ba người bước chân lên tàu. Viêm Khải và Vivian cũng để ý, ông chú này trông khá nhỏ nhắn, nhưng vẫn nhìn ra là đàn ông mặc dù ổng trùm cái áo khoác lên đầu. Marc khó chịu muốn đẩy đầu ông khách này ra.
Ông khách khịt mũi một cái, giật mình tỉnh dậy. Áo choàng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt ngái ngủ, tóc tai vì trùm trong áo khoác đã xù lên tán loạn, hai cánh tay còn ôm chặt ba lô trước bụng.
Không chỉ Marc mà Viêm Khải và Vivian cũng trợn tròn mắt. Đây không phải là thầy chủ nhiệm của Marc sao?
“Thầy Pascal?”
Nghe có người gọi mình, thầy Pascal liền dụi đôi mắt kèm nhèm, nhanh chóng tỉnh táo lại. Khi nhận ra mọi người, thầy cũng rất kinh ngạc. Sao khéo quá vậy? Mọi người đi cùng chuyến tàu, ngồi cùng một toa, và hóa ra, có cùng mục đích đến thăm Ben.
Marc ngạc nhiên hỏi, “Làm thế nào thầy biết chỗ của cậu ấy vậy?”
Thầy Pascal thì thầm, “Đừng ngạc nhiên nhé, thầy… đã thuê thám tử.”
Ba người yên lặng không nói gì.
“Thực ra thầy cũng không biết, đến đường đột thế này, em ấy có muốn gặp thầy không nữa.”
Vivian gãi má, “Ben sẽ không đổ tội bị đánh gần chết cho thầy đâu mà lo.”
Thầy Pascal nghe vậy cũng gật đầu an tâm, xong lại há hốc miệng kinh ngạc. Thầy không ngờ ba người đều biết chuyện Ben bị đánh, không phải ban giám hiệu đã quản lý thông tin rất triệt để sao?
Di chuyển bằng tàu điện ngầm, lúc xuống tàu, bốn người còn phải bắt thêm một chuyến xe.
Khi xuống điểm dừng, mọi người còn phải đi bộ thêm ba cây số nữa mới tới nhà Ben. Nhưng ba bạn trẻ thống nhất sẽ tìm chỗ ăn lót dạ trước, vì mọi người đều để ý thấy bụng thầy Pascal sôi ùng ục.
Khi thầy giáo trẻ ngượng ngùng luôn miệng nói không sao, Viêm Khải rất dứt khoát, “Không được đâu. Thầy phải dùng thuốc dạ dày còn gì, tuyệt đối không thể bỏ bữa.”
Marc lắc đầu nguầy nguậy, “Thầy sao vậy? Buồn ngủ đến mức ngủ gục trên tàu điện ngầm và lại còn chưa ăn sáng nữa?”
Viêm Khải giải thích cho Marc, “Cũng gần cuối năm học rồi, chuẩn bị cho kỳ thi cũng mệt đứt hơi. Làm thầy giáo không đơn giản mỗi tuần chỉ có việc lên lớp giảng vài buổi, làm một chút nghiên cứu là xong đâu.”
Marc nghe Viêm Khải nói vậy thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên, “Ủa, không phải chỉ mỗi thế à? Em còn định sau này trở thành đồng nghiệp của thầy Pascal nữa mà.”
Viêm Khải cốc nhẹ một cái vào đầu Marc, ý nói đừng bắt nạt thầy giáo thành quen. Marc phì cười, rõ là ngay từ đầu đã có ý muốn trêu chọc thầy giáo chủ nhiệm.
Thầy Pascal cười cảm kích nhìn Viêm Khải, Vivian thì nở mũi vì có thằng bạn thân là người rất hiểu chuyện.