“Cái gì?” Cả đám phẫn nộ kéo nhau đến trước phòng thẩm vấn. Hống hách nó cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.
Lúc mọi người đến nơi, quả nhiên là đang xảy ra cãi lộn.
“… Dám gây sự với cảnh sát ngay trong đồn à?”
“Các vị cảnh sát cố ý gây khó dễ cho người khác. Việc này thì xử lý thế nào đây?”
“Ai gây khó dễ ai thì xem CCTV là biết.” Đội trưởng đội hình sự phát uy, giọng vang át hết thảy ồn ào.
Johan vội rụt về. Có vẻ rất hậm hực.
Vivian hú họa theo, “Công nghệ thật là tiện. Đây có thể nói là giờ làm gì cũng không qua được mắt… ông trời.” Vivian định nói từ “CCTV”, tuy nhỏ con nhất nhưng lại ra vẻ hổ báo nhất, trừng mắt với Johan.
Johan bày ra điệu bộ coi thường hết sức. Nữ cảnh sát này không còn bộ dáng kì lạ khó tin trong phòng thẩm vấn, giờ đứng đây hóa ra chỉ là một con nhóc thấp bé. Johan không thèm sợ, nhưng ánh mắt của Viêm Khải đứng ngay sau lưng Vivian trừng hắn lại rất có uy, khiến Johan vô thức lùi lại.
Vivian thấy tên tội phạm có vẻ sợ, liền tiếp tục trừng mắt, còn tiến lên phía trước nhằm uy hiếp. Mọi người cũng ngán những tên dẫm đạp lên pháp luật, coi thường cảnh sát, cũng cùng tiến lên, vây tên nghi phạm ở giữa.
Johan run như cầy sấy, “Các người muốn gì?”
“Gì mà căng thẳng vậy? Chúng tôi chỉ muốn áp giải… à tiễn cậu ra cổng thôi.”
Mọi người áp giải Johan ra đến phòng ngoài, không ai có ý định mở còng cho hắn ngay. Hắn bị áp giải mà vẫn còn tỏ vẻ rất hống hách.
“Á!” Ra đến phòng ngoài, Peter lẹ mắt đã thấy ngay việc bất bình, trỏ thẳng mặt tên luật sư của Johan. Hắn đang tự tiện xem hồ sơ ở bàn làm việc của đội hình sự. Các đội viên phẫn nộ tiến lại. Vivian thu lại tập hồ sơ, nhận ra đó chính là danh sách vật chứng tại hiện trường. Mọi người rất bức xúc, thầm nghĩ đúng là chủ nào tớ nấy, thật không chấp nhận được.
Sau một buổi tối nhốn nháo, cả đội tập hợp lại.
Sau khi bàn bạc nội dung công việc, mọi người đều tranh thủ buông một, hai câu cảm thán về sự coi thường trật tự của các nghi phạm có gia thế. Nhắc đến “gia thế”, đội trưởng Blanc quay sang quan sát Viêm Khải và Vivian từ đầu đến chân.
“Cô cậu chắc cũng không vừa đâu. Trang phục này chắc phải nửa tháng lương của cảnh sát. Cũng là con nhà có điều kiện phải không? Đi làm thám tử vì hứng thú sao?”
Viêm Khải giật mình nhìn lại trang phục của bản thân, nghĩ đây cũng đâu phải đồ xa xỉ lắm. Tính ra thì chỗ trang phục này giản dị lại rất bền, cậu đã dùng từ lúc cơ thể bắt đầu cao chậm lại. Tính ra thì tiết kiệm hơn mua đồ giá rẻ rồi chỉ dùng được một, hai mùa là sút chỉ, phai màu chứ.
Vivian cũng nghĩ ngợi điều gì đó, đột nhiên đập tay làm mọi người giật thót.
“Tôi hiểu rồi, tại sao con cái nhà giàu lại lắm đứa hống hách thế.” Vivian vừa có một so sánh giữa gia đình mình và các gia đình giàu có mà Vivian biết. “Chắc chắn là nhờ bố mẹ chúng thuê giúp việc chăm đến tận răng, lại để mấy người đáng tuổi chị, dì, mẹ, bà của bọn nhóc suốt ngày “dạ thưa”, lại phải cúi đầu chào chúng nữa, nên chúng mới nghĩ mình là bố thiên hạ đây mà.”