Lâm ma ma không thèm để ý đến nàng, ra lệnh cho cung nữ.
“Vâng, ma ma “.
Hai cung nữ không dám chần chờ, lúc này mới gắt gao đè nàng lại.
Lâm ma ma không chút thương tiếc gạt bàn tay đang nắm lấy quần áo của nàng, làm lộ ra cái yếm đỏ thẫm, khẽ cười lạnh.
“ Buông…”
.
Vân Yên chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên.
Thân thể bị sỉ nhục làm cho nàng mất đi lý trí, đột nhiên giơ bàn tay lên hung hăng dùng sức đánh về phía trước.
“Bốp…”
một âm thanh chát chúa vang lên khiến cho Lâm ma ma sững sờ đứng im tại chỗ, cảm thấy trên mặt đau đớn mới phản ứng lại, một phen giật ra mũ phượng, nắm lấy tóc nàng, tay còn lại tát nàng, miệng còn mắng: “ Phản rồi phản rồi… dám đánh ta… Công chúa, ta nói cho ngươi hay, ở nơi này ngươi ngay cả một nô tỳ cũng không bằng “.
Bà ta liên tiếp tát nàng mấy cái.
Vân Yên không hề có năng lực phản kháng, đau đớn trên mặt làm cho nàng như nhìn thấy hàng ngàn ngôi sao đang nhấp nháy.
Đột nhiên cảm giác được thân thể như có một trận gió lạnh thổi qua, không khỏi khiến nàng rùng mình, hai chân bị tách ra một cách thô lỗ.
Giờ phút này nàng mới phát hiện bản thân đã trần trụi nằm ở đó, nơi thầm kín nhất đang phơi bày ra trước mắt mọi người.
Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mi chảy xuống dưới, lúc này nàng nghĩ muốn chết đi cho xong.
Sau khi thô lỗ kiểm tra xong , Lâm ma ma véo vào bên hông nàng một cái:“ Nhớ kỹ, sau này phải ngoan ngoãn một chút, nếu không thì đừng trách ta.”
Đau đớn khiến cho Vân Yên cắn chặt môi, nàng cố không phát ra tiếng rên vì biết nơi này không có ai đồng tình thương cảm, bọn họ là cố ý hành hạ chính mình.
“Tự mình mặc quần áo vào rồi cút đi, nơi này không có ai hầu hạ ngươi đâu.”
Lâm ma ma nghiến răng nghiến lợi ném ra những lời cay độc, nháy mắt với hai cung nữ, sau đó phẫn nộ xoay người rời đi.
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Vân Yên mới mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy hai chân đầy vết xanh tím, quần áo nằm rải rác khắp nơi, nàng không còn khống chế được nữa, ủy khuất đứng dậy, nước mắt rơi lã chã như vỡ đê.
Bởi vì từ nhỏ thân thể nhu nhược, nên nàng luôn được cha và ca ca rất mực yêu thương.
Mấy năm qua, đừng nói là đánh, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với nàng cũng đều không có.
Nàng muốn cái gì liền có cái đó.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu qua sự nhục nhã như vậy.
Qua một lúc sau, nàng mới chậm chạp ngừng khóc, tâm tình kích động mới dần dần bình phục.
Nàng biết nơi này không phải Vân triều, càng không phải phủ Tướng quân, cũng không phải nhà của nàng.
Không ai hiểu nỗi đau của nàng.
Hiện tại ngay cả Tiểu Thanh cũng không có ở đây, cuộc sống sau này nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhặt từng mảnh quần áo dưới đất lên, nàng dứt khoát mặc trở lại, đội mũ phượng lên đầu sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi nhà kề.
Lúc này nàng mới phát hiện, một Tử Yên các rộng lớn như vậy lại hoàn toàn không có một hạ nhân hầu hạ nàng.
Lần theo trực giác đi vào phòng ngủ, lập tức nằm xuống.
Nàng đã quá mệt mỏi và ủy khuất, không hiểu tại sao U Linh Vương lại đối xử với nàng như vậy?