“Nương nương, vậy sao được, nô tỳ không dám.”
Tử Liên vội vàng nói.
“Ăn đi, xem như ta thưởng cho các ngươi.”
Vân Yên cười: “Trước kia, nơi này của chúng ta cái gì cũng không có, muốn ăn cũng vậy, bây giờ có rồi thì không được lãng phí.”
“Công chúa...
không...
nương nương, người nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực có phải không?”
Tiểu Thanh nghe nàng nói trước kia cái gì cũng không có, tim rất chua xót, đau lòng thay cho nàng.
“Vẫn tốt, ngươi cũng biết là ta chỉ có thể ăn thanh đạm mà.”
Vân Yên an ủi nàng.
“Nương nương...”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Tiểu Thanh, nhớ tới trước kia, lúc tiểu thư còn ở phủ tướng quân vui vẻ, hạnh phúc biết bao, được tất cả mọi người cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy.
“Tiểu Thanh, Tử Liên, đừng thất thần nữa, mau ăn đi.”
Vân Yên biết các nàng đang suy nghĩ gì, vội vàng thay đổi chủ đề.
“Vậy nô tỳ tạ ơn nương nương.”
Tử Liên không tiếp tục kiên trì nữa mà cầm lấy điểm tâm cho vào trong miệng.
Tiểu Thanh cũng nghẹn ngào cầm điểm tâm lên.
Các nàng mới ăn được một nửa chợt nghe thấy tiếng hô ở ngoài cửa: “Vương giá đáo.”
“Khụ...
khụ...
khụ...
khụ.”
Các nàng lập tức bị nghẹn, còn chưa kịp nuốt xuống, cửa đã bị đẩy ra, bóng dáng của Long Hạo Thiên đã đến cửa.
“Nô tỳ tham kiến Vương.”
Tiếng nói vừa dứt, điểm tâm bị nghẹn liền phun ra, lại càng lúng túng không biết làm thế nào cho phải.
Nhìn thấy điểm tâm còn chưa kịp nuốt, rồi nhìn các nàng, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó coi, các nàng lại dám không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy.
“Thần thiếp tham kiến Vương.”
Vân Yên mỉm cười hành lễ, rồi sau đó nháy mắt bảo các nàng lui xuống.
Lúc này, Tiểu Thanh và Tử Liên mới lặng lẽ lui ra ngoài.
“Sao ngươi lại dung túng cho bọn họ như vậy?”
Long Hạo Thiên nhìn nàng chất vấn.
“Vương sai rồi, không phải thần thiếp dung túng bọn họ mà là thưởng công cho bọn họ.
Bọn họ đi theo thần thiếp lúc nào cũng phải chịu khổ, hiếm khi có được ân điển của Vương nên đương nhiên cũng muốn cùng chia sẻ với bọn họ.”
Nghe ra ý ám chỉ và trào phúng trong lời nói của nàng, Long Hạo Thiên không muốn để ý, chỉ nằm xuống giường, nói: “Bổn Vương mệt rồi, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, đừng quên trận đọ sức ở thao trường vào ngày mai.”
“Ngày mai?”
Vân Yên hơi sững sờ, cởi áo ngoài rồi đi đến bên giường, nàng thật chờ mong trận đọ sức ngày mai.
“Thân thể của ngươi khá hơn chút nào chưa?”
Long Hạo Thiên xoay người hỏi.
“Dạ, cũng khá hơn rồi.”
Vân Yên gật đầu, hắn là đang quan tâm nàng sao?
“Vậy là tốt rồi.
Ngủ đi, ngày mai đi cùng Bổn Vương.”
Long Hạo Thiên nhắm mắt lại.
Sở dĩ tới đây là bởi vì chỉ có nơi này của nàng là an tĩnh nhất, chỉ có nàng sẽ không cố ý đòi hỏi hắn, cũng sẽ không sợ hãi hắn.
Ngày hôm sau.
Vân Yên và hắn cùng nhau đến thao trường, liền nhìn thấy binh lính đã đứng thành hai đội tả hữu (trái phải), bên cạnh là các đại thần cùng những người khác trong hoàng cung. Nàng nhìn Long Hạo Thiên đang đứng bên cạnh, hắn cho gọi tất cả mọi người tới, chẳng lẽ hắn không sợ, nếu thua sẽ mất hết thể diện sao?
“Thần tham kiến Vương, tham kiến nương nương.”
“Thuộc hạ tham kiến Vương, tham kiến nương nương.”
“Đứng lên hết đi.”
Long Hạo Thiên phân phó.
“Tạ ơn Vương.”
Tất cả mọi người liền đứng dậy.
Lúc này Long Hạo Thiên cùng Vân Yên mới đi về phía đội ngũ hai bên.
“Bây giờ bắt đầu, nhớ kỹ phải dùng hết sức.”
.
Hắn nhìn nàng, nói.
“Vương yên tâm, thần thiếp nhất định làm hết sức.”
Nàng sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.
Trống trận vang lên, hai quân giao chiến tựa như đang ở trên chiến trường thật sự.
“Trường xà trận.”
Vân Yên ra lệnh cho tướng quân của mình, tin tưởng những binh sĩ này đều biết những trận pháp đó.
“Dạ.”
Hắn lập tức đáp, Vương đã bảo hắn phải phục tùng mệnh lệnh của nương nương vô điều kiện, lập tức chỉ huy nhóm của hắn.
“Trường xà trận?”
Long Hạo Thiên lập tức phân phó: “Trùy hình trận.”
“Dạ, Vương.”
Tướng quân của hắn cũng lập tức điều binh.
Binh lính của trùy hình trận chủ yếu là tiến công hung mãnh sắc bén nhằm đánh vỡ xà hình trận của nàng.
“Biến thành viên hình trận pháp*.”
Vân Yên lại ra lệnh.
(* trận pháp hình tròn)
“Dạ.”
Tướng quân lập tức chỉ huy.
“Nhạn hành trận pháp*.”
Long Hạo Thiên phân phó.(* trận pháp hình nhạn <khi bay, nhạn thường bay theo hàng> )
Hai canh giờ sau.
Những người ở phía dưới đã hoàn toàn bị trận pháp biến hóa khôn lường này làm cho ngây dại.
Hiện tại chỉ biết trận pháp của nương nương đang vây khốn binh lính của Vương.
Binh lính của Vương tuy rằng phá vây không ra nhưng cũng không đến nỗi thất bại, bây giờ phải nói rằng hai bên đang giằng co khó phân thắng bại.
Long Hạo Thiên suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể phá giải được trận pháp của nàng.
Trận pháp của nàng tuy rất đơn giản nhưng không ngờ nàng lại vận dụng thuần thục như vậy.
Vân Yên cũng thầm giật mình bội phục hắn, nhìn hắn, khóe môi nở một nụ cười, liền lập tức phân phó: “Biến thành Xà hành trận cùng Viên hình trận.”
“Cái gì?”
Long Hạo Thiên nhìn nàng “Một trận chiến có thể áp dụng hai loại trận pháp sao?”
“Có người quy định không được sao?”
Vân Yên hỏi lại hắn, sắc mặt có chút đắc ý, tuy đây chỉ là ý nghĩ của nàng, vẫn chưa thực hành ở trên chiến trường nhưng nàng tin tưởng nhất định có thể.
Ánh mắt của Long Hạo Thiên dần dần sâu hơn, nhìn trận pháp của nàng biến hóa, binh lính của mình gần như không chống đỡ nổi, bình tĩnh suy nghĩ biện pháp đối phó với nàng.
Mọi người thấy một màn như vậy, tim không khỏi co rút, Vương tựa như sắp thua nhưng bọn họ đều hi vọng Vương thắng.
Trong lòng Long Hạo Thiên nghĩ qua mấy trăm khả năng nhưng vẫn không nghĩ ra được một trận pháp nào.
Vân Yên nhìn tình hình của binh lính, tuy rằng nàng rất không muốn cố ý thua hắn nhưng hắn là Vương, vậy chừa cho hắn một chút thể diện, mà cứ cho là nàng thắng thì đã làm sao? Có một số chuyện không thể tranh cường háo thắng, nhưng nàng lại không muốn thua.
Nàng có chút hận mình quá lý trí nhưng mà không còn cách nào khác.
Lúc này mới cố ý châm chọc nói: “Vương phá không được sao? Xem ra trận pháp đơn giản nhất vẫn là trận pháp hữu hiệu nhất.”
“Trận pháp đơn giản nhất?”
Long Hạo Thiên lập tức tỉnh ngộ, liền ra lệnh: “Nhất tự trận (trận hình ngang) cùng phương hình trận (trận hình vuông).”
Rất nhanh trên chiến trường đã xảy ra thay đổi, đội ngũ của Vân Yên bị đánh bại.
“Chúc mừng Vương, chúc mừng Vương.”
Tất cả mọi người cùng nhau hoan hô.
Vân Yên cũng thở phào: “Chúc mừng Vương, thần thiếp thua rồi.”
Ánh mắt Long Hạo Thiên phức tạp nhìn nàng, người khác có lẽ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, vừa rồi là nàng cố ý nhắc nhở hắn, nếu không, thông minh như nàng, lời nói sẽ không lộ ra sơ hở như vậy.