Thích khách lúc trước mặc quần áo binh lính Long triều, nhìn thấy nàng liền quỳ xuống.
“Ngươi đứng lên đi.”
Vân Yên đóng cửa cẩn thận, hạ giọng nói mang theo chút trách cứ: “Ngươi còn tới làm gì? Nhớ kỹ, không cần hành động thiếu suy nghĩ, muốn giết hắn bây giờ chưa phải lúc, ngươi mau đi nhanh đi.”
“Công chúa đừng vội, thuộc hạ tới để cảm tạ ơn cứu mạng của công chúa, cũng là đến xem công chúa có bình yên vô sự hay không, nếu không thuộc hạ rất lo lắng.
Thuộc hạ đã chờ ở bên ngòai vài ngày rồi, lần này thừa dịp quân doanh chuẩn bị rời đi, đang lúc hỗn loạn, liền trà trộn vào thăm công chúa, nhìn thấy công chúa không có việc gì cũng an tâm.”
Người mới tới nói.
“Ta không sao, ngươi mau đi đi, nhớ kỹ lần sau đừng tới, ngươi không giết được hắn cũng không cần uổng công từ bỏ sinh mệnh của mình.”
Vân Yên thiệt tình nói, đột nhiên nhớ tới ca ca lập tức hỏi: “Lần này ngươi tới một mình sao? Có người khác đến cùng không?”
“Hồi bẩm công chúa, còn có phó tướng quân Vân Dương.”
Thích khách đáp.
“Cái gì?”
Vân Yên kinh ngạc lui bước về phía sau một chút, huynh ấy thực sự tới đây.
“Công chúa, người không sao chứ?”
Thích khách kia bước tới, tay muốn đỡ lấy nàng, đại khái phát hiện không biết nên đặt tay ở chỗ nào, đành thu tay về.
Vân Yên đứng vững lại mới nói: “Tiện đây ngươi giúp ta nhắn với hắn, nói hắn trở về đi, hiện tại sinh mạng là quan trọng nhất, Vân gia còn phải dựa vào hắn, không thể để Vân gia bị tuyệt hậu.
Ngươi nói với hắn là ta nói, nếu hắn không nghe, thì cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn.”
Nàng không rõ mọi người có biết mình là đổi người hay không? Nhưng ca ca nhất định biết, Vân La nhất định đã gặp qua huynh ấy.
“Dạ công chúa, thuộc hạ nhất định sẽ chuyển lời tới Phó tướng quân.”
Nói xong, từ trong người lấy ra một phong thư, hai tay dâng tới cho nàng: “Công chúa, đây là thư Vân Dương phó tướng sai thuộc hạ đem tới cho công chúa.”
Vân Yên lập tức cầm lấy.
Nhìn thấy hai chữ quen thuộc ‘BẢO TRỌNG’.
Nước mắt nhất thời rơi xuống như mưa, cầm tờ giấy tay run nhè nhẹ: “Ca ca…”
Nhìn thấy nàng kích động như vậy, người mới tới kinh ngạc, rốt cuộc công chúa và phó tướng quân có quan hệ gì? Chẳng lẽ là…
Hơn nửa ngày, Vân Yên mới ngăn được nước mắt, đem thư giao lại cho hắn nói: “Nói với hắn, ta sẽ tự bảo trọng, nói hắn hãy vì ta, vì Vân gia mà bảo trọng, cũng nói với hắn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
“Dạ, thuộc hạ đã hiểu.
Vậy công chúa bảo trọng, thuộc hạ đi trước.”
Người mới tới đem phong thư cất kỹ lại, lúc này mới đi ra ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vân Yên thừ người bên giường.
Nghĩ đến ca ca với mình gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, không thể gặp lại, nàng không khỏi nhớ lại những ngày trước kia ở phủ tướng quân.
Long Hạo Thiên vừa đi vào đến liền thấy trên mặt nàng mang theo nụ cười, lại chứa lệ, có chuyện gì làm cho nàng vừa khóc vừa cười như vậy?
Vân Yên dùng sức lau đi lệ trong mắt, nàng quyết định, mặc kệ thế nào đi nữa, nàng cũng phải nghĩ cách đi gặp ca ca, bởi vì nàng sợ cả đời này nàng cũng không còn được gặp ca ca nữa.
Vừa quay đầu lại liền thấy hắn đứng ở phía sau, bị dọa sợ hãi đưa tay vỗ vỗ ngực: “Ngươi im hơi lặng tiếng đứng phía sau người ta, muốn hù chết người sao?”
Long Hạo Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không làm chuyện xấu, sợ cái gì? Hay là đang mưu tính chuyện xấu gì sau lưng Bổn Vưong?”
“Ta cần làm sau lưng ngươi sao? Ta chính là quang minh chính đại mà làm.”
Vân Yên nhìn hắn.
nàng thực muốn làm nhưng vẫn là chưa có cơ hội làm đó thôi.
“Vừa rồi tại sao lại vừa khóc vừa cười?”
Long Hạo Thiên chuyển chủ đề, hỏi.
“Nhớ nhà, nhớ tới Phụ Mẫu nên cười, nghĩ đến phải rời khỏi gia đình, một người cô độc tới nơi này, không ai yêu thương, không ai đau lòng liền thương tâm mà khóc.”
Vân Yên nói, nước mắt lại theo đó chảy xuống.
Nước mắt nàng rơi xuống đất liền tứ phân ngũ liệt, trong lòng Long Hạo Thiên đột nhiên đau xót, nhìn nàng thương tâm như vậy hắn lại cảm thấy thương tiếc, vươn tay, nghĩ muốn ôm nàng vào lòng, nhưng chính là tay giơ ra nửa chừng lại thu trở về.
Tâm cảm thấy phiền toái, liền đứng dậy để lại một câu, xoay người rời đi.
“Nhớ kỹ, người nhà của ngươi hiện tại là Bổn Vương, sau này cũng chính là vậy.”
Vân Yên nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa, không cười nổi, người nhà không có ấm áp, người nhà không có yêu chỉ có hận, làm sao có thể gọi là người nhà? Đó không phải là nhà, đó chính là tù ngục, giam cầm chính mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nương nương, có thể khởi hành rồi.”
Sáng sớm ngày thứ ba, binh lính đứng ở cửa nói.
“Được.”
Vân Yên cầm hành lý của mình, đi theo hắn, để cho hắn đỡ nàng lên xe ngựa, vừa trèo lên, nàng liền ngây ngẩn cả người, bên trong xe ngựa đặt một tấm chăn thật dày trên ghế, đây là cố ý dành cho nàng sao?
Tựa như nhìn thấy nghi hoặc của nàng, binh lính nói: “Đây là tướng quân dặn dò.”
Vân Yên cười cười, hắn thật có lòng.
Ngồi trên xe ngựa đi một hồi, nàng mới phát giác ra có điều gì đó dị thường, sao lại không nghe thấy tiếng bước chân, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, liền thấy Long Hạo Thiên cùng vài binh lính cưỡi ngựa ở phía trước, phía sau chỉ thấy có mấy chục binh lính, đằng sau cũng không có đội ngũ.
Tay vẫy vẫy, kêu một binh lính đi gần nhất hỏi: “Quân đội đâu hết rồi? Sao không cùng chúng ta trở về?”
“Hồi bẩm nương nương, đại đội đã cùng tướng quân trở về kinh trước, còn lại chúng tôi theo Vương và nương nương.
Vương đã dặn dò, nương nương trên người có thương tích, không nên đi quá nhanh, cho nên để bọn họ đi trước.”
Binh lính hồi đáp.
“Là như thế sao? Không còn việc gì đâu.”
Vân Yên buông rèm xuống, hắn thật sự suy nghĩ cho mình sao? Hay là có ý đồ khác? Đang nghi hoặc, chợt nghe bên ngoài có một trận hỗn loạn.
“Có thích khách, bảo vệ Vương.”
Có thích khách? Vân Yên ngẩn ra, chẳng lẽ là ca ca? Lập tức lại vén rèm lên, liền thấy tên từ bốn phương tám hướng bắn tới, nhưng không hề nhìn thấy người, trong lòng nàng lo lắng không thôi, vì sao huynh ấy lại không nghe, vì sao huynh ấy còn chưa rời đi?