Ca ca, nàng không khỏi càng thêm lo lắng cho bọn họ, rốt cuộc bọn họ có trở về hay không? Nàng thà rằng ca ca buông tay không báo thù nữa, cũng muốn ca ca còn sống khỏe mạnh.
“Phu nhân, nô tỳ mang thêm cho người một ít nước ấm nữa.”
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người nói.
“Vào đi.”
Nàng thuận miệng đáp.
Nước tắm quả thật đã có chút lạnh.
Kẹt… cửa bị đẩy ra, một nữ tử ăn mặc gọn gàng, tay bê chậu đồng cúi đầu đi vào, lập tức đóng cửa lại.
Vân Yên cũng không chú ý, vẫn đang trầm tư.
“Phu nhân, đã được hay chưa?”
Nàng vừa đổ nước vào, vừa hỏi.
“Ừ.”
Vân Yên đáp, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy? Vừa quay đầu lại nhìn, liền chạm vào một đôi mắt đẹp thân quen.
Hít một ngụm khí lạnh, vừa định la lên đã bị tay nàng che miệng lại, nhẹ giọng nói:“Cẩn thận, bên ngoài có người canh giữ.”
“Vân La, sao lại là muội? Tại sao muội lại tới nơi này?”
Vân Yên hơi gạt tay nàng ra khỏi miệng mình, nắm chặt tay nàng nói.
Nhìn thấy nàng thật sự là ngoài ý muốn, ánh mắt vui mừng.
“Yên tỷ tỷ, trước hết để muội ngắm tỷ được không? Vết thương còn đau không?”
Vân La thầm đánh giá nàng, nàng càng gầy yếu hơn trước, sắc mặt cũng không tốt, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống.
“Đều tại muội không tốt, ngày đó muội không nên để tỷ đi đến nơi này.”
“Vân La đừng khóc, muội mau nói cho tỷ biết, sao muội lại ở trong này? Ca ca đâu?”
Vân Yên thay nàng lau đi nước mắt, lo lắng hỏi.
“Yên tỷ, tỷ mau đứng lên đã, sắp lạnh cóng rồi kìa.”
Vân La lấy khăn giúp nàng lau thân thể, cơ thể nàng rất dễ sinh bệnh mà.
“Mau nói cho ta biết, mọi người trở về thế nào?”
Vân Yên nhanh chóng mặc quần áo vào, liền gắt gao ôm lấy nàng, loại cảm giác này đã lâu không có, thật tốt quá.
“Yên tỷ tỷ, tỷ đi rồi, Dương ca trở về kinh.
Biết tỷ thay muội đi, liền mắng muội một trận, rồi nói muốn tới đây tìm tỷ, cũng muốn báo thù cho Vân bá phụ, muội khuyên can mãi, muốn huynh ấy dưỡng thương cho tốt.
Thấy huynh ấy không nghe, muội nhẫn tâm không nói với hoàng huynh một tiếng, liền cùng huynh ấy trộm đến đây.
Vốn muốn tới hoàng cung Long Triều, sau lại nghe nói U Linh Vương đã tới đây.
Dương ca ca liền quyết định tới trước để giết hắn, như vậy cũng có thể báo thù cho Vân bá phụ đã chết, cũng có thể giúp tỷ trở về.
Chỉ có điều không thể nghĩ được tỷ cũng cùng hắn đi.”
Lúc này Vân La mới giải thích rõ ràng, vừa nói cũng vừa ôm chặt lấy nàng.
“Ca ca thực lỗ mãng.
Nếu Long Hạo Thiên có thể chết dễ dàng như vậy, còn có thể tới phiên huynh ấy đến giết sao?”
Vân Yên nói, tại sao huynh ấy lại có dũng khí dẫn người đến đây?
“Dương ca ca cũng biết, lần trước người được tỷ cứu trở về cũng đã chuyển lời của tỷ cho huynh ấy.
Cho nên huynh ấy quyết định từ bỏ ý định ám sát rồi.”
Vân La lập tức nói, không muốn nàng tiếp tục trách cứ Dương ca ca của mình.
“May mà huynh ấy không tới.
Đúng rồi, huynh ấy hiện giờ ở nơi nào?”
Vân Yên hỏi.
“Ở một khách điếm không xa đây lắm, vốn định tới gặp tỷ, nhưng không nghĩ ra cách nào, đành phải để muội trà trộn tới đây.”
Vân La đáp.
“Ta đây nghĩ cách đi gặp huynh ấy.”
Vân Yên nói, nàng muốn làm cho huynh ấy từ bỏ ý tưởng báo thù, nhưng nói thì dễ làm mới khó.
Long Hạo Thiên vẫn theo sát bên cạnh nàng, làm sao có cơ hội rời đi? Càng không có cơ hội tiếp cận ca ca.
“Yên tỷ, muội biết tỷ sẽ nghĩ như vậy, nên muội đến đây chính là để giúp tỷ.”
Vân La thần bí cười, cởi quần áo trên người đưa cho nàng: “Mau thay ra, đi tới khách điếm kia, Dương ca ca sẽ ở bên ngoài tiếp ứng tỷ.”
“Vậy còn muội?”
Vân Yên có chút lo lắng, nàng sợ Long Hạo Thiên tính khí bất thường lại tìm đến đây gây rối.
“Yên tỷ, không sao đâu, U Linh Vương kia đã đi uống rượu ăn cơm, tỷ cũng đi nhanh về nhanh, đổi lại cho muội là được.”
Vân La nháy mắt nói.
“Lanh lợi lắm.”
Vân Yên nở nụ cười, muội ấy đúng là thông minh thật, cũng không dám chần chờ, nhanh chóng thay quần áo của mình, nhắc thêm: “Chẳng may có chuyện gì, muội cứ nằm trên giường giả bộ ngủ, đừng để cho hắn nhìn thấy mặt là được.”
“Muội biết rồi, Yên tỷ, tỷ mau đi đi.”
Vân La gật đầu, nằm lên giường.
Vân Yên lúc này mới lớn tiếng nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta không cần ngươi hầu hạ.”
“Dạ, vậy nô tỳ cáo lui.”
Vân La đáp, trên mặt cố nén cười.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vân Yên cầm chậu đồng trong tay, cúi đầu mở cửa.
Liền hướng về phía cầu thang đi xuống, chỉ sợ binh lính phát hiện ra mình, may mắn, binh lính kia cũng không chú ý tới nàng.
Đem chậu đặt sang bên cạnh, nàng cúi đầu hết mức, nhìn thấy Long Hạo Thiên đang ngồi nơi đó dùng bữa.
Bước chân nàng không ngừng hướng về cửa.
Long Hạo Thiên cầm bầu rượu, vừa định rót liền phát hiện ra, không kịp mở mồm gọi nàng lại, đã thấy bóng nàng muốn đi ra cửa, ngoắc tay gọi tiểu nhị tới.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vân Yên đi liền một hơi ra khỏi khách điếm, quay đầu lại xác định không có ai đi theo mới thở phào.
Chợt nhìn xung quanh, nàng nhớ ra quên không hỏi Vân La mình phải đi bên này hay bên đó.
Đang lúc do dự đột nhiên bên cạnh có một người giữ chặt tay nàng kéo đi.
Vân Yên hoảng sợ định nói chuyện, đã bị người kia che miệng lại: “Yên nhi, không cần sợ hãi, là huynh.”
“Ca ca.”
Giọng nói quen thuộc làm cho lòng của nàng run rẩy, chậm rãi quay đầu lại nhìn thất khuôn mặt vô cùng quen thuộc, bổ nhào vào lòng ngực hắn, nghẹn ngào thốt lên một tiếng: “Ca ca.”
“Yên nhi.”
Vân Dương cũng ôm chặt lấy nàng.
“Ca ca, vết thương trên người huynh đã khá lên chưa?”
Vân Yên lập tức buông hắn ra.
“Nơi này không thể nói chuyện, Yên nhi, mau đi theo huynh.”
Vân Dương buông nàng ra, sau đó kéo tay nàng hướng về khách điếm cách đó không xa