“Có việc sao?”
Long Hạo Thiên thấy hắn xông vào liền hỏi.
“Vương, thuộc hạ nhận được tin nương nương được người khác cứu đi, nên đặc biệt đến bẩm báo với Vương.”
Tướng quân chắp tay nói, hắn biết Vương đã không muốn nói cho bọn họ biết hắn tự mình đi cứu.
“Bổn Vương đã biết, lui xuống đi.”
Long Hạo Thiên phân phó.
“Dạ, mạt tướng cáo lui.”
Tướng quân không dám lắm miệng, nhìn Vương bình tĩnh như vậy, nên tin tưởng Vương đã biết ai cứu nương nương.
Long Hạo Thiên lúc này mới nheo mắt lại, khóe môi cười lạnh, sao khéo như vậy, Hắc Ưng đã đuổi tới để cứu nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vân Yên đợi hơn nửa ngày, xác định bên ngoài không hề có động tĩnh gì mới thổi tắt đèn, rón ra rón rén lặng lẽ ra mở cửa, trộm nhìn xung quanh bên ngoài không có ai, lúc này mới tận lực nhẹ nhàng bước không ra tiếng động đi ra ngoài.
Đi xuống thang lầu liền thấy tiểu nhị ngồi dưới đó ngủ gật, nhẹ tay nhẹ chân hướng cửa đi đến mở cửa ra, may mắn không kinh động đến tiểu nhị.
Nàng vỗ vỗ ngực đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Khóe môi khẽ cười, đại công cáo thành.
Mới vừa xoay người, nụ cười chợt cứng lại, nói lắp bắp: “Ngươi… ngươi… sao lại ở chỗ này.”
“Những lời này không phải ta nên hỏi ngươi sao?”
Hắc Ưng đứng nơi đó hai tay ôm bảo kiếm trước ngực, muốn từ nơi này trốn đi sao? Tâm tư của nàng có thể lừa được ai.
“Ta…”
Vân Yên chột dạ, thân đổ mồ hôi lạnh nghĩ mà không ra, liền nói dối: “Ta muốn ngắm trăng, thì ra ngươi cũng có thói quen ngắm trăng.”
“À, đẹp không?”
Hắc Ưng thản nhiên đối lại một câu, nhìn nàng, còn tươi cười.
“Đẹp đẹp…”
Vân Yên cuống quýt gật đầu, “Không tin ngươi xem…”
vừa ngẩng đầu muốn nói, lời liền nghẹn lại trong miệng, bởi vì nàng nhìn lên trời đừng nói là ánh trăng, thậm chí ngay cả một vì sao cũng không có.
“Ta…”
Ánh mắt có chút bối rối ngượng ngùng.
“Không có rồi, ngươi xem đủ rồi chứ? Thấy rồi thì mau quay vào đi, đêm đã khuya, bên ngoài lạnh lắm.”
Nhìn nàng xấu hổ, Hắc Ưng nhịn cười, không muốn vạch trần nàng.
“Thấy rồi.”
Vân Yên rầu rĩ quay trở vào, thật sự là mất mặt quá đi.
Tiễn nàng tới cửa, Hắc Ưng còn cố ý châm chọc: “Hôm nay ánh trăng thật sự rất đẹp.”
Vân Yên hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Rầm một tiếng đóng sập cửa lại, thì ra hắn đã sớm đề phòng nàng.
Nằm sấp xuống giường, nếu đã trốn không thoát vậy đi ngủ.
Ở bên ngoài một hồi, nghe được tiếng hít thở đều đều trong phòng, Hắc Ưng mới đẩy cửa đi vào.
Đi về phía nàng, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn trong lúc mơ màng ngủ còn cực độ bất an cùng khẩn trương, thân thể gầy gò co lại làm cho người ta nảy sinh một loại thương cảm.
Nhẹ thở dài, chính mình có phải đã làm sai rồi hay không?
Nhưng sai cũng đã sai rồi, không có cách nào quay lại, hắn chỉ hi vọng nàng có thể suy nghĩ giống mình, tìm cách thay đổi Long Hạo Thiên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm, nghe tiếng gọi của hắn, Vân Yên vẫn còn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ăn điểm tâm đi, ngươi không phải muốn đi dạo chơi sao?”
Hắc Ưng dường như không để ý, giống như tối hôm qua chưa hề phát sinh chuyện gì.
“Được.”
Thấy hắn không đề cập đến, nàng cũng không ngốc mà chủ động nhắc tới nó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trấn nhỏ biên giới này mặc dù không phồn hoa cùng náo nhiệt như kinh thành, nhưng cũng mang một phong vị khác.
Vân Yên tựa như một tiểu hài tử chưa được gặp qua bên ngoài, nhìn mỗi đồ vật đều cảm thấy thật sự đáng yêu, cầm lấy từng thứ một để xem.
Hắc Ưng đi sau nàng, nhìn nàng hưng phấn như thế trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ở Vân triều còn chưa có ra khỏi cửa cung sao?
“Công tử, mua một cái cho người trong lòng đi, nàng nhất định sẽ thích.”
Lão gia gia (ông già) nhìn thấy nơ đồng tâm trong tay nàng liền nói.
Gì? Công tử? Vân Yên sửng sốt một chút, nhìn lại mình một thân nam trang, lúc này mới buông tay nói: “Xin lỗi, ta chưa có người trong lòng.”
Nói xong liền chạy lên phía trước.
Ngừng lại trước một quán bán đồ trang sức nữ nhân, nàng nhìn thấy một đôi khuyên tai giọt lệ xanh biếc cực kỳ xinh đẹp, quan sát đã lâu, vẫn là nhịn không được cầm lấy đặt trong tay mình.
“Tiểu thư, nếu thích thì mua đi, tiểu thư đeo nó chắc chắn rất đẹp.”
Nữ tử bán hàng nói.
Vân Yên lại ngẩn người nhìn nàng.
Nàng sao có thể biết mình là nữ nhi.
Nữ tử đọc được ý tứ trong mắt nàng, cười cười chỉ tay vào lỗ tai của nàng.
Vân Yên cũng cười, nguyên lại là lỗ tai bán đứng mình, xem ra vẫn là nữ nhân quan sát tốt hơn.
“Tiểu thư mua đi, ta sẽ hạ giá.”
Nữ tử còn nói thêm.
“Được.”
Vân Yên gật đầu sờ đai lưng, mới biết mình không mang theo tiền, vẻ mặt áy náy: “Ta không có mang theo tiền.”
Đang nói đến thì Hắc Ưng liền đưa qua mấy lượng bạc, miệng nói: “Nhớ rõ sau này trả lại ta.”
“Cám ơn, nhất định sẽ trả.”
Vân Yên đem hoa tai cất vào trong người, tiếp tục đi tới.
Cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một nơi rất kì quái, cửa thực xa hoa nhưng thực không tôn quý, còn có mấy nữ nhân tô son điểm phấn giống tượng đứng ngoài cửa, ánh mắt khách nhân là nam tử đi qua đều đặt lên người các nàng.
Rất nhanh liền có nam nhân đi đến, sau đó xuất hiện một mama một thân phú quý đi ra, không lâu sau, một đám nam nữ cùng nhau đùa giỡn đi vào.
“Đây là tửu lâu sao? Thật náo nhiệt, chúng ta cũng đi vào được không?”
Nàng quay đầu lại nhìn Hắc Ưng, tò mò hỏi.
“Tửu lâu?”
Giọng nói của Hắc Ưng khẽ vút lên, nhìn nàng sau đó lắc đầu: “Không phải, chúng ta không cần đi vào, ngươi sẽ không thích.”