Mục lục
Bạo Vương Liệt Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Hạo Thiên thấy khóe miệng nàng khẽ cười, thật sự chướng mắt, không biết nàng đang suy tính điều gì? Hắn chau mày không kiên nhẫn nói: “Bổn Vương không có thời gian chờ ngươi.”



“Vương, ngươi còn nhớ rõ đêm đó đã nói gì không? Ngươi đã nói sẽ cho ta ba cơ hội để giết ngươi, bây giờ là lần đầu tiên, tuy rằng thất bại, nhưng không phải ta vẫn còn hai lần nữa sao, Vương không quên chứ.”

Vân Yên nhìn hắn không nhanh không chậm nói.

Ba cơ hội? Long Hạo Thiên lúc này mới nhớ đến ngày đó đã hứa với nàng, chỉ là vô tình nói mà thôi, không ngờ hiện tại lại bị nàng lợi dụng, môi cười lạnh nói: “Ngươi quả thực thông minh, Bổn vương không hề quên.

Được, Bổn Vương sẽ cho ngươi thêm cơ hội.”



“Ta sẽ tận dụng thật tốt.”

Vân Yên đáp, trong lòng thầm thở ra.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

Long Hạo Thiên ra lệnh cho thị vệ vẫn đang một mực đợi lệnh ở bên cạnh.

“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”

Thị vệ lui ra ngoài.

Long Hạo Thiên lúc này mới đến trước mặt nàng, con ngươi đen dán vào nàng: “Nhớ kỹ, thời gian của Bổn Vương là có hạn.

Một tháng, nếu sau một tháng ngươi vẫn không thể giết Hắc Ưng, vậy để Bổn Vương…”

câu tiếp theo không cần phải nói nàng cũng hiểu.

“Một tháng? Hắn không phải ở trong hoàng cung này, ta lại không có võ công, làm sao giết hắn được.

Một năm, ta cần một năm.”

Vân Yên cố gắng kéo dài thời gian.

“Đó là vấn đề của ngươi, không phải của Bổn Vương, Bổn Vương chỉ có thể cho ngươi thời hạn một tháng, chỉ cần ngươi muốn, hắn có ở hoàng cung hay không có cần thiết hay sao? Các ngươi không phải vẫn thường xuyên gặp mặt à? Có lẽ hắn sẽ cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết.”

Long Hạo Thiên hừ lạnh.

“Hắn dựa vào đâu mà phải chết vì ta? Ngươi tại sao cứ phải ép ta, ngươi hận hắn như vậy sao không tự mình giết hắn? Ngươi còn không thể giết hắn huống chi là ta, đạo lý ‘trong lòng không muốn đừng đẩy cho người’ ta nghĩ ngươi phải rõ hơn ta chứ.”

Vân Yên quát, nếu Hắc Ưng đã muốn tránh, trong một tháng không thể tìm thấy ,thì nàng biết làm thế nào? Cho dù hắn có đến đây, nàng cũng cách nào ra tay với hắn? Bọn họ không hề có huyết hải thâm thù, vậy mà nàng đã khiến hắn bị thương những hai lần.

“Ngươi còn dám nói thêm câu nữa? Bổn Vương không phải không thể giết hắn, là Bổn Vương không muốn tự làm bẩn tay mình.”

Long Hạo Thiên vì câu nói ‘Ngươi còn không thể giết được hắn huống chi là ta’ của nàng chọc giận.

“Ta có nói mười câu cũng chính là như vậy, giết hắn, không bằng trực tiếp giết ngươi, như vậy thuận tiện hơn.”

Vân Yên không đếm xỉa đến lửa giận của hắn, tiếp tục nói.

Hắn chết thì mọi chuyện đều được giải quyết.

“Hóa ra ngươi muốn giết Bổn Vương, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi, trong vòng một tháng, Bổn Vương cùng Hắc Ưng phải có một người chết, về phần là ai thì chính ngươi tự mình lựa chọn.

Có điều, nếu như lúc đó cả hai chúng ta đều bình an vô sự thì người chết sẽ là ngươi.”

Long Hạo Thiên liếc nàng một cái rồi xoay người rời đi.

Giết hắn? Hy vọng nàng có bản lĩnh đó.

Chọn một? Vân Yên ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, nàng có thể lựa chọn ai? Hắc Ưng và hắn nàng đều không giết được.

Một tháng, nàng chỉ có thời gian một tháng, nàng muốn giết ai? Long Hạo Thiên hay Hắc Ưng? (haiz, cái vòng luẩn quẩn =.=!)

Thở dài, nàng quyết định sẽ giết Long Hạo Thiên, tuy là Hắc Ưng cũng rất đáng hận, nhưng so ra, Long Hạo Thiên cũng chính là kẻ thù giết cha mình, nàng giết hắn cũng coi như vì cha báo thù, là chuyện đương nhiên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK