Vân Yên lúc này mới ghé xuống giường khóc rống, trong đầu tất cả đều là hình bóng của cha, cuộn tròn trong chăn không để ý tới bên ngoài đang loạn thành một đoàn.
“Không cho phép lên tiếng, nếu không ta giết ngươi.”
Một cây đao đặt trên cổ nàng, nàng lập tức ngưng tiếng khóc lại.
“Ngươi là ai?”
Vân Yên chậm rãi đứng dậy, muốn quay đầu lại nhìn.
“Không được nhúc nhích.”
Kẻ mới tới ra lệnh, không nghĩ tới đây là giọng nói của nữ nhân, có điều nữ nhân cũng tốt, nữ nhân dễ đối phó hơn.
“Ngươi là thích khách?”
Vân Yên lờ mờ hiểu được.
Hắn còn chưa có trả lời, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hô: “Thích khách chạy về bên này.”
Sau đó là tiếng chân người chạy đến, rồi tướng quân ở bên ngoài hô:“Nương nương, người ở bên trong sao?”
Vân Yên liền cảm giác được thanh đao trên cổ càng kề sát hơn, vội hét: “Ta ở đây, ta không sao, Vương vừa mới rời khỏi, các ngươi mau đi bảo hộ an toàn cho Vương.”
”
Nhưng mà, nương nương, vừa rồi có binh lính bẩm báo thích khách chạy về bên này, mạt tướng muốn vào kiểm tra một chút, sợ thích khách sẽ thương tổn đến nương nương.”
Tướng quân ở bên ngoài vẫn kiên trì nói, hắn thật lòng quan tâm nàng.
“Vậy được rồi, ngươi chờ một chút, ta mặc quần áo.”
Vân Yên đáp.
“Ngươi muốn chết sao, dám cho bọn chúng vào.”
Nam nhân thấp giọng nói, đao trong tay đã cứa vào da thịt trên cổ nàng.
Vân Yên cảm thấy một trận ớn lạnh, lúc này mới nói: “Nếu ta cố ý không cho bọn họ vào, không phải sẽ càng bị hoài nghi sao? Tướng quân bên ngoài ra sao, ngươi thông minh chắc là hiểu được.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không bán đứng ngươi, ta sẽ giúp ngươi.
Hiện tại ngươi trốn ở sau giường đi.”
Hắn muốn ám sát Long Hạo Thiên, nàng sẽ giúp hắn.
Nam nhân ở phía sau tựa như đang do dự có nên tin tưởng lời nàng nói hay không.
“Nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu, ngươi trốn sau giường đi, ta sẽ ở trên giường, nếu ta đổi ý ngươi vẫn có thể một đao giết chết ta mà, hoặc là kèm bên người ta, bây giờ ngươi chỉ còn một lựa chọn đó là tin tưởng ta, nếu không ngươi cũng trốn không thoát.”
Vân Yên thúc giục.
Nam nhân phía sau lại do dự, hiện tại cũng chỉ còn cách tin tưởng nàngquyết định đánh cuộc một lần, lúc này mới nói: “Được.”
lấy đao trên cổ nàng xuống.
Vân Yên liền nhìn thấy một người bịt mặc, toàn thân mặc một bộ y phục màu đen, không chần chờ phân phó: “Mau tránh đi.”
Sau đó tự mình sửa sang lại quần áo, nửa nằm nửa ngồi trên giường hô: “Tướng quân vào đi.”
“Dạ.”
Tướng quân mang theo mấy binh lính đi vào, chắp tay hành lễ nói: “Nương nương, quấy rầy người rồi.”
“Đây là chức trách của các ngươi, có điều bảo hộ Vương quan trọng hơn.”
Vân Yên mang bộ dáng thản nhiên nói.
“Mạt tướng đã hiểu.”
đem quân quan sát một lượt xung quanh.
Lều trại trong quân doanh đều bài trí rất đơn giản, có thể nói vừa liếc đã thấy, chỉ có phía sau giường là không nhìn thấy, tiêu sái muốn bước lại xem.
Vân Yên nhận ra thanh đao đụng vào sau lưng mình, nhắc nhở nàng phải ngăn cản lại:“Tướng quân, ta đã nói nơi này không có gì, ngươi nhanh đi bảo hộ cho Vương đi.”
Tướng quân dừng bước, bình tĩnh nhìn nàng mới nói: “Dạ, mạt tướng tuân lệnh.”
Sau đó vung tay, lui ra ngoài.
Vân Yên lúc này mới thở phào, nhưng nàng biết tướng quân đã quan sát kỹ, chỉ sợ là vì an toàn của mình mới không bứt dây động rừng, dù sao cũng chỉ là trò lừa trẻ con.
“Ngươi ra đi, người đã đi hết rồi.”
Lúc này nàng mới nói với người bên trong.
Hắc y nhân từ trong bước ra, đao lập tức lại đặt lên cổ nàng, lớn tiếng hỏi: “Ngươi là phi tử của hắn?”
”
Đúng vậy, mặc dù ta rất muốn không phải.”
Vân Yên tự giễu cợt nói.
Hắc y nhân theo dõi nàng, nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống như cam tâm tình nguyện, có lẽ nàng bị ép buộc, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Vậy ngươi hẳn là rất quen thuộc với người trong hoàng cung Long triều có đúng không?”
“Có biết, nhưng không phải rất quen thuộc, bởi vì ta mới đến có ba tháng.”
Vân Yên đáp, hắn muốn hỏi thăm người trong cung làm gì? Chẳng lẽ trong đó có người hắn muốn tìm sao? Cũng không đúng, nếu như vậy thì hắn nên thừa dịp Long Hạo Thiên không ở trong cung mà vào cứu người, tại sao lại đến quân doanh?
“Quên đi.”
Hắc y nhân chợt nói, hỏi nàng cũng không được gì, đột nhiên chuyển đề tài:“Ngươi mau nghĩ cách đưa ta ra ngoài.”
“Ta?”
Vân Yên sửng sốt, “Ta sao có thể đưa ngươi đi ra ngoài?”
“Đó là vấn đề của ngươi, tóm lại ngươi mau nghĩ cách, nếu không ta giết ngươi.”
Hắc y cố ý lắc lư thanh đao trong tay.
Ai…Vân Yên thở dài, “Ta không sợ chết, nhưng muốn trao đổi điều kiện công bằng, ngươi ít nhất cũng nói cho ta biết ngươi tới đây làm gì?”
Nàng cũng có thể hiểu hắn không phải đến đây ám sát Long Hạo Thiên.
“Ta đến tìm hiểu thông tin chuẩn bị ám sát U Linh Vương.”
Hắc y nhân trả lời không cần giấu diếm, bởi vì ai cũng có thể đoán ra hắn nửa đêm xông vào đây làm gì.
“Được, chỉ bằng điều này ta sẽ giúp ngươi.”
Vân Yên nói, hắn nhất định là binh lính Hán triều đến báo thù cho Tướng quân của bọn họ.
“Hả?”
Hắc y nhân sửng sốt, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn nàng.
“Không cần nghi ngờ ta, ngươi nói đi, ta có thể làm gì giúp ngươi ta sẽ nghe theo, có điều ngươi đi ra ngoài là rất khó khăn.”
Vân Yên nhắc nhở hắn, nàng tin chắc tướng quân đã bày quân kín hết bên ngoài, hắn có chạy đằng trời.
Trong lúc hắc y nhân còn đang suy tư, cửa đã bị đá văng ra, hắn theo bản năng tránh phía sau thân nàng, đao còn đặt trên cổ nàng, đối với người đứng ngoài cửa lạnh nhạt nói: “Tránh ra, thả ta đi, nếu không ta sẽ giết nàng.”
Ai… Trong lòng Vân Yên lại thở dài, Hắc y nhân sẽ không thể biết được hắn hoàn toàn không quan tâm sống chết của mình.
“Ha ha… ngươi muốn uy hiếp Bổn Vương sao?”
Long Hạo Thiên cười nói, có điều ánh mắt ẩn giấu một cỗ hàn ý