“Thuộc hạ tham kiến Vương.”
Thị vệ canh giữ nơi đó vội hành lễ, sau đó mở cửa.
Hắn trực tiếp đến trước cửa, đẩy ra, bên trong được quét dọn sạch sẽ, trên tường treo tranh, trên bàn đặt sách, tựa như một thư phòng bình thường.
Hắn tiến đến một ngăn tủ liền lấy tay nhẹ nhàng đẩy, ngăn tủ bên cạnh lập tức mở ra, lộ ra bên trong một cái khe nhỏ đủ cho một người đi vào, hắn mở chiếc hộp đặt trên bàn, lấy ra một viên dạ minh châu sáng ngời tiến vào bên trong.
Hắn không ngừng đi sâu vào trong, tựa hồ như đã rất lâu, cuối cùng mới tới một phòng lớn.
Cả nơi này được dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày.
Bốn phía căn phòng đều có những khối băng cực lớn vây quanh, lúc này tỏa ra hàn khí, giữa phòng là một quan tài bằng thủy tinh.
Nằm bên trong là một nữ nhân xinh đẹp, lông mi thật dài, quần áo tươi đẹp… nếu không phải trước ngực nàng còn cắm một thanh chủy thủ, bên dưới máu đã ngưng tụ, người ta còn tưởng rằng nàng đang ngủ say.
Long Hạo Thiên đứng trước quan tài, ánh mắtvừa mang theo phẫn nộ đã chuyển thành cừu hận, rồi lại hóa thành đau đớn nhìn chằm chằm người nằm nơi đó, tay nắm chặt, mắt nhắm lại, vẻ mặt thống khổ vừa như yêu lại vừa như hận.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc Vân Yên được cung nữ đưa về Tử Yên các liền thấy Tử Liên đang đứng sốt ruột trước cửa, trong mắt chứa lệ, nhìn thấy nàng lập tức tiến lên phía trước nghênh đón: “Nương nương, người đã trở lại.”
Vân Yên có chút cảm động, chỉ có thể an ủi nàng bằng ánh mắt.
Cung nữ đem nàng về tới liền rời đi.
Tử Liên lúc này mới vội vàng tìm quần áo, một bên giúp nàng mặc vào, một bên khóc lóc nói: “Nương nương, đều là nô tỳ không tốt, đều là nô tỳ vô dụng, buổi sáng khi nô tỳ trở lại không thấy nương nương, nô tỳ đã đi khắp nơi hỏi thăm, sau lại nghe nói nương nương bị Vương đưa vào giới luật cung, nô tỳ đã đến đó tìm người, nhưng người nơi đó không cho nô tỳ vào, nô tỳ muốn cầu xin Vương nhưng không thể gặp được người.”
Nghe nàng nói, Vân Yên trong lòng chua xót, gian nan mở miệng cố phát ra âm thanh không rõ ràng: ‘không… cần… lo… cho… ta, ta… không… sao.”
“Nương nương, người làm sao vậy? Lưỡi người bị sao vậy?”
Tử Liên phát hiện giọng nàng không giống bình thường, khẩn trương hỏi.
“Không… có… việc… gì.”
Vân Yên lắc đầu.
Tử Liên không dám hỏi nữa.
Biết nàng không thoải mái, giúp nàng chuẩn bị giường: “ Nương nương, người nên nghỉ ngơi một chút.”
Vân Yên cảm kích gật đầu, tri kỷ trong hoàng cung này chỉ có duy nhất nàng, làm cho mình cảm giác được ấm áp, cũng thật may mắn khi còn có nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm hoàng cung yên tĩnh, một bóng đen bay nhanh qua các phòng, hướng đến Tử Yên các.
Vân Yên mơ mơ màng màng cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, mắt vội mở to liền thấy Hắc Ưng rõ rang đang đứng trước giường mình, mắt dán chặt vào nàng.
Tức giận lập tức dâng lên, hắn còn dám tới đây.
“Ngậm cái này vào miệng, vết thương sẽ khỏi nhanh hơn.”
Hắc Ưng lấy từ trong người ra một viên thuốc đưa ra trước mặt nàng.
“Không..
cần …ngươi… giả nhân… giả nghĩa.”
Vân Yên kích động, tay gạt đi.
Không phải hắn cố ý hãm hại mình sao, còn cần phải tỏ vẻ như vậy sao?
Hắc Ưng lập tức cầm viên thuốc tránh đi.
“Thật không biết tốt xấu, ngươi có biết viên thuốc này quý giá đến thế nào không? Người khác có dùng ngàn vàng cũng không thể mua được.”
“Ta… không… cần…”
Vân Yên lạnh lùng nhìn hắn, cố sức nói ra ba chữ, hận mình bây giờ không thể giết chết hắn