Tử Liên sáng sớm thức dậy đến hầu hạ nàng, quan tâm hỏi.
“Vậy sao? Đại khái hôm qua cũng không rõ nguyên nhân nào mà ngủ không ngon.”
Vân Yên tùy tiện tìm một lý do che dấu.
“Nương nương, Vương đã quay về rồi, Vương thật sự là quá tài giỏi ngoài sức tưởng tượng, nghe nói chỉ dùng một binh một tướng đánh cho bọn chúng đầu hàng.”
Giọng điệu của Tử Liên đều là sùng bái.
“Ừ.”
Vân Yên nhàn nhạt đáp, nàng còn hi vọng hắn vĩnh viễn đừng trở về nữa.
“Hây… hây…”
Một hồi khẩu hiệu đinh tai nhức óc của binh lính đang luyện tập truyền từ xa đến.
Vân Yên đang lau mặt chợt giật mình làm rơi khăn mặt xuống đất, đứng dậy khẩn trương hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
“Nương nương, người làm sao vậy? Đó là Vương đang huấn luyện binh lính thôi.”
Tử Liên nhặt khăn lên, chuyện này rất bình thường mà, nàng không hiểu vì sao nương nương lại khẩn trương như vậy?
“Lại muốn đi đánh giặc sao? Ngươi có biết Vương muốn tiến đánh quốc gia nào không?”
Vân Yên tóm chặt tay nàng.
“Nương nương, nô tỳ không biết, Vương dù không có chiến tranh cũng sẽ vẫn tập luyện.”
Tử Liên lắc đầu, sau đó đáp.
Bằng không sao Vương có thể lần nào chiến đấu đều thắng lợi.
“Có đúng vậy không?”
Vân Yên chưa hoàn tòan tin tưởng, vẫn lo lắng nói: “Ta muốn đi gặp Vương.”
“Nương nương, không thể được, người đã quên lần giáo huấn trước rồi sao?”
Tử Liên vội vàng ngăn nàng lại.
“Ta…”
Vân Yên dừng bước, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi chính mình thật đã quá khẩn trương.
Hắn đã nói cho mình thời gian giết Hắc Ưng, bây giờ sao có thể tiến đánh Vân Triều được.
“Nương nương, rốt cuộc người làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tử Liên nghi ngờ hỏi.
“Không có việc gì, chẳng qua là hôm qua ta ngủ không ngon nên mới vậy.
Tử Liên, ta đói bụng rồi.”
Vân Yên lảng sang chuyện khác, không muốn nàng tiếp tục hỏi nữa.
“Nô tỳ đi lấy điểm tâm cho nương nương.”
Tử Liên thấy nàng rõ ràng đang có chuyện, nhưng nương nương không muốn nói, mình cũng không nên tiếp tục hỏi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba ngày sau
“Vương, có thoải mái không?”
Lệ Phi bộ dạng quyến rũ giúp hắn bóp vai hỏi.
“Thoải mái.”
Long Hạo Thiên nói, một phen kéo nàng, khiến nàng ngã vào lòng mình, ngón tay mập mờ vuốt ve mặt nàng, “Bổn Vương còn muốn thoải mái hơn nữa.”
“Vương…”
Âm thanh của Lệ Phi chứa ẩn tình như nước, ánh mắt ngượng ngùng.
“Không vui sao? Vậy quên đi, Bổn Vương đi.”
Long Hạo Thiên cố ý buông nàng ra.
“Vương… đáng ghét… Người hiểu rõ ý của thần thiếp mà.”
Lệ Phi vội vàng vươn tay níu hắn lại.
Long Hạo Thiên nhìn một bộ dáng như làn sóng thu ru tình của nàng, bỗng đem nàng đặt lên ghế dựa, tay lần theo vạt áo nàng đi vào: “Có phải là ý này không?”
“Vương…”
Lệ Phi thở gấp, tay cũng bắt đầu không an phận chuyển động trên người hắn.
Rất nhanh sau đó, gian phòng tràn ngập tiếng thở dốc.
Ánh mắt Lệ Phi mê ly, hai tay ôm chặt eo hắn, bản thân không chủ định nói: “Vương, thần thiếp yêu người.”
Nghe thấy lời của nàng, thân người Long Hạo Thiên chợt cứng đờ, tình dục tràn ngập trong mắt dần biến thành một mảng lạnh băng, tay bóp chặt cổ nàng, lạnh lùng nói:“Nhớ kỹ, sau này đừng bao giờ nhắc đến từ ‘YÊU’ trước mặt bổn vương.”
Lệ Phi hoàn toàn mơ hồ, không biết mình đã làm sai điều gì?