Mục lục
Bạo Vương Liệt Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trái tim Lệ phi vẫn thắt chặt, nàng có thể giả bệnh một lần, hai lần hay ba lần nhưng không thể cứ giả bệnh mãi.

Đang ở trong tình thế rất khó xử thì Vương lại ra chiến trường.

May mắn là Vương vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, rất ít khi hồi cung.

Lệ phi hi vọng mình có thể bình an tránh thoát mấy tháng này.

Nàng không tin chờ khi đứa bé ra đời, sờ sờ ở trước mặt, hắn còn có thể xuống tay giết con của chính mình. Cứ như vậy, nàng giấu diếm được qua ba tháng.

Trong ba tháng này bởi vì bụng không lớn nên nàng vẫn có thể che giấu.

Hiện tại, bụng vừa lớn lên thì lại đúng lúc Long Hạo Thiên ra ngoài đánh trận.

Điều này khiến nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, không cần tiếp tục vất vả như trước nữa.

Cuối cùng cũng có thể thả lỏng ở trong cung của mình, không cần che dấu khiến nàng vô cùng thoải mái. Nàng mặc áo lót rộng rãi, đứng trước cửa sổ, lấy tay tự vuốt ve bụng mình, chờ mong đứa bé này ra đời.

Nếu sinh được con trai, sau này nàng sẽ không phải sợ gì nữa.

Nếu không, cuộc sống hiện tại dù được sủng ái thế nào cũng khó tránh khỏi sau này thất sủng.

Bây giờ là mùa hè, đợi đến mùa đông là đứa bé ra đời. Lúc này việc nàng cần phải làm là bình an vượt qua mấy tháng này.

Tuy rằng thời gian qua, trong lòng nàng luôn luôn sợ hãi, nhưng dù sao vì đứa bé cũng đáng.

Nàng cầu nguyện, tốt nhất đợi đến khi đứa bé được sinh ra rồi Vương hẵng trở về. “Nương nương, để nô tì hầu hạ người nghỉ ngơi.

Hiện tại người nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Xuân Nhi đi vào, đỡ nàng lại bên giường, thở dài nói: “Nương nương, thật là ủy khuất cho người, ngay cả thuốc dưỡng thai cũng không được uống.”

“Không có gì ủy khuất cả.

Có nhiều người cũng đâu có uống thuốc dưỡng thai, vậy mà đứa trẻ sinh ra không phải vẫn rất khỏe mạnh đó sao.”

Lệ phi nói, nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.

Nếu uống thuốc dưỡng thai, sớm muộn cũng bị người khác phát hiện. “Nương nương nói rất đúng, giống như bọn nô tài cũng đâu có thiếu tay thiếu chân đâu.”

Xuân Nhi cười nói, đột nhiên phát giác mình nói sai liền lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Nương nương, nô tỳ nói sai, những nô tài kia sao có thể so sánh với tiểu chủ tử được chứ.”

“Đứng lên đi! Ta cũng đâu có trách ngươi.”

Lệ phi nói, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái nhưng biết nàng là có lòng tốt, cũng không so đo. “Cám ơn nương nương! Nương nương nhanh đi ngủ đi.”

Xuân Nhi đỡ nàng lên giường rồi mới lui ra ngoài. Lệ phi ngáp một cái, từ lúc mang thai nàng luôn ngủ rất ngon.

Trong lúc mơ mơ màng màng lại cảm giác có người sờ mặt mình, nàng liền nhanh chóng mở to mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Long Hạo Thiên đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt đầy dục vọng. “Vương… Vương… người trở về lúc nào vậy?”

Nàng nói năng lắp bắp lộn xộn, hơn nữa còn chứa đựng sự hoảng sợ. “Tỉnh?”

Long Hạo Thiên liền rút tay về, bắt đầu cởi quần áo của mình. Hắn muốn làm gì? Lệ phi lập tức nhớ đến đứa bé liền nói: “Vương, đêm nay thần thiếp không tiện.”

Nàng hạ mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt hắn. “Lại sinh bệnh?”

Long Hạo Thiên rõ ràng không vui.

Tuy rằng hắn cũng có thể tìm nữ nhân khác nhưng hắn thích dáng vẻ lẳng lơ trên giường của nàng, cho nên vừa về đến liền vội vã tới nơi này. “Không… Không phải…”

Lệ phi phủ nhận, bộ dạng của nàng cũng không giống như đang sinh bệnh.

Lập tức sửa lời nói: “Trên người thần thiếp không sạch sẽ, chỉ sợ không thể hầu hạ Vương.”

Lý do này coi như hợp lí nhưng phía sau lưng nàng lại toát đầy mồ hôi lạnh. “Trên người không sạch sẽ?”

Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái, thật sự rất mất hứng, nhưng hắn đã sớm bị dục hỏa thiêu đốt.

Không muốn đợi thêm liền lập tức phân phó: “Đổi lý do khác đi.”

Nói xong lấy tay vuốt ve môi nàng. Sắc mặt Lệ phi chợt trắng bệch nhưng hiện tại lại không có lý do gì để cự tuyệt.

Nàng cố ý dùng áo ngủ dày rộng che lấp bụng mình, sau đó đi đến bên giường. Long Hạo Thiên nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ của nàng, tay tiến vào trong vạt áo của nàng, tùy ý làm loạn…. Tình dục đã đến lúc hưng phấn mê ly, Long Hạo Thiên nhắm hai mắt, tay không khỏi đỡ lấy eo của nàng, đột nhiên, cảm giác có chút gì đó không thích hợp. Nhưng Lệ phi lại càng không ngừng nỗ lực muốn cho hắn nhanh chóng phát tiết, sau đó rời đi … Rốt cục sau khi gầm lên một tiếng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc. Long Hạo Thiên mở to mắt, thuận miệng hỏi một câu: “Lệ phi, eo của nàng sao lại to như vậy?”

Sắc mặt của Lệ phi lập tức thay đổi, nháy mắt trở nên không còn một tia huyết sắc, kích động phủ nhận: “Không… Không có.

Có thể là do mấy ngày Vương không ở đây, thần thiếp ăn nhiều nên béo ra.”

“Phải không?”

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt trốn tránh của nàng, nhận ra rõ ràng nàng đang nói dối. “Vương, người đánh trận nhất định rất vất vả.

Để thần thiếp hầu hạ người đi ngủ.”

Lệ phi vội vàng nói sang chuyện khác, tim không ngừng đập thình thịch, mồ hôi trên đầu đều đã chảy xuống trên mặt.

Có phải hắn đã hoài nghi? “Được.”

Long Hạo Thiên đáp, đột nhiên bất ngờ kéo nàng lại, vén quần áo của nàng lên.

Chiếc bụng hơi lồi lên của nàng liền lộ ra trước mặt hắn. “Vương.”

Lệ phi luống cuống, kéo quần áo xuống che thân thể của mình, run rẩy đứng một bên, trong đầu chỉ có hai chữ “Xong rồi!”

, sợ đến mức hai chân đều như nhũn ra, run lên. “Ngươi mang thai?”

Con ngươi của Long Hạo Thiên phun lửa giận, nhìn nàng chằm chằm.

Nàng rõ ràng dám lừa mình, chẳng trách những ngày này nàng luôn sinh bệnh. Lệ phi sợ hãi lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Vương, thần thiếp không phải cố ý.

Thần thiếp là bất đắc dĩ, người phải nghe thần thiếp…”

“Câm mồm.

Bổn Vương không muốn nghe lý do.”

Long Hạo Thiên rống giận.

Không chút lưu tình ra lệnh: “Bỏ cái thai đi.”

“Vương, đừng… Thần thiếp van cầu người lưu lại đứa bé này.

Thần thiếp có thể cái gì cũng không cần.”

Đôi môi đỏ mọng của Lệ phi đã biến thành màu trắng, nàng quỳ gối ở đó, dập đầu. “Lệ phi, ngươi là người thông minh, hẳn biết mệnh lệnh của Bổn Vương không thể chống lại.

Nếu ngươi không muốn chuyện của Trân phi tái diễn trên người ngươi, vậy thì nên biết đứa trẻ này không thể lưu lại.

Bổn Vương nói lại một lần cuối cùng, Bổn Vương có thể không truy cứu tội lừa gạt của ngươi, nhưng phải bỏ cái thai này đi.”

Long Hạo Thiên lấy tay bóp cằm của nàng, ánh mắt sắc bén, giọng điệu thâm trầm như băng ngàn năm, khí lạnh bức người. Nhìn thấy ánh mắt hắn không có một tia ấm áp cùng tình cảm, thân thể Lệ phi hơi run rẩy.

Nàng biết hắn sẽ không mềm lòng, thoáng chút liền ngồi co quắp dưới đất.

Nàng còn từng ôm hi vọng nếu có một ngày Vương thực sự biết được, có thể vui mừng mà lưu lại đứa con của nàng hay không? Hiện tại, nàng mới biết được Vương hoàn toàn không thương nàng.

Nàng tuyệt vọng … “Sáng ngày mai, Bổn Vương sẽ truyền thái y đưa thuốc đến.

Ngươi hẳn là biết phải làm sao.”

Long Hạo Thiên ném lại những lời này, đầu cũng không ngoảnh lại, liền xoay người đi. Lệ phi ngồi dưới đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lòng của nàng cũng đã đau đến chết lặng, đau đến nỗi không còn cảm giác.

Vì sao? Vì sao hắn phải tuyệt tình như vậy.

Đứa bé này cũng là con của hắn, hắn không đau lòng sao? Nhưng trong lòng nàng đang chảy máu. Nước mắt rơi suốt đêm dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK