Mục lục
Bạo Vương Liệt Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không muốn nói thì đừng nói nữa, không nói ta cũng đoán ra bảy tám phần rồi.”

Vân Yên ra vẻ không sao cả, thoải mái nói, nàng cũng không cần phải biết.

“Ngươi biết bảy tám phần? Ngươi biết cái gì?”

Hắc Ưng nhíu mày nhìn nàng.

“Không thể trả lời.”

Vân Yên cũng trả lại hắn bốn chữ.

“Ngươi học cũng nhanh đó.”

Hắc Ưng cười, đột nhiên nghĩ ra điều gì, quay ra nhìn nàng nói: “Có điều ta cũng muốn thử qua trận pháp hình tròn kia của ngươi.”



“Trận pháp hình tròn?”

Vân Yên buồn cười nhìn hắn, sao hắn lại có hứng thú đặt một cái tên buồn cười như vậy, trực tiếp cự tuyệt: “Ngươi còn chưa đủ khả năng tham gia.”



“Vì sao? Ngươi sợ ta nhanh chóng đã phá được trận pháp của ngươi?”

Hắc Ưng nhìn nàng.

“Sai.

Ta là sợ ngươi phá không được trận pháp của ta, mà ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, sợ rằng ngươi sẽ mất mặt.”

Vân Yên cũng quay sang trêu chọc hắn, nàng đối với trận pháp của mình rất có lòng tin.

“Ngươi vẫn còn chưa hiểu ta, cho tới bây giờ ta cũng không để ý thể diện, có điều nếu thất bại sẽ càng kích thích ý chí chiến đấu của ta.”

Hắc Ưng nói.

“Ta thấy đó chỉ là ngươi nói thôi.”

Vân Yên nói xong chợt cảm thấy một trận sây xẩm, vẻ mặt lộ ra mệt mỏi.

“Thương thế của ngươi vừa khỏi, không nên quá mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”

Hắc Ưng nói, thân thể nàng còn chưa có hồi phục, hắn không quấy rầy nữa, tiếng vừa dứt thì người liền biến mất.

Vân Yên thực sự cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, rất nhanh liền truyền ra tiếng hít thở đều đặn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau.

“Nương nương, có thể dùng điểm tâm rồi.”

Một tiểu binh lính bưng đồ ăn đi vào nói.

“Ừ, đặt ở đó đi, ta tự dùng được rồi.”

Vân Yên nhẹ nhàng tựa vào cạnh giường.

Bưng điểm tâm thanh đạm vừa định uống vào đã ngửi thấy một hương vị nhân sâm quen thuộc.

Nàng kinh ngạc hỏi: “Làm sao có nhân sâm ở quân doanh này?”



“Hồi bẩm nương nương, là Vương mang từ hoàng cung đến đây, lần này cố ý dặn dò mang tới cho nương nương dùng.”

Tiểu binh lính đứng ở nơi đó, thái độ cung kính có hỏi tất đáp.

“À.”

Vân Yên nhẹ đáp một tiếng, cũng không muốn hỏi thêm, trừ hắn ra còn có ai có thể.

Nhưng nàng sẽ không cảm kích hắn đâu, hạ lệnh: “Ngươi lui xuống đi.”



“Dạ nương nương, có chuyện gì liền kêu tiểu nhân tới.”

Tiểu binh lính nói xong quay lưng đi ra ngoài.

Vân Yên từ từ thưởng thức từng ngụm bát nhân sâm.

Không biết có phải nguyên nhân do đã được ăn uống đầy đủ hay không, nàng cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều, chỉ có điều vẫn còn chút chóng mặt, cho nên nàng lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Từ đầu đến cuối trong lòng nàng vẫn suy nghĩ không yên, rốt cuộc ca ca có mang theo binh sĩ Vân triều đến ám sát Long Hạo Thiên hay không?

“Ngươi đang nghĩ đến ai vậy?”

Long Hạo Thiên vừa tiến vào liền thấy nàng đang thất thần.

“Nghĩ tới ngươi.”

Vân Yên quay đầu lại nhìn hắn.

“Nghĩ tới Bổn Vương? Nghĩ tới Bổn Vương làm gì?”

Long Hạo Thiên đi tới, nâng cằm nàng lên.

“Nghĩ xem khi nào thì ngươi lại tâm huyết dâng trào, tới tìm ta gây phiền toái.”

Vân Yên nói, nghĩ lại lời Hắc Ưng nói hôm qua, thật sự nàng không thấy hắn tốt chút nào cả.

“Nghĩ ra chưa?”

Long Hạo Thiên nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy không nhìn được hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Chính là mới nghĩ đến ngươi đã tới rồi, không phải sao?”

Vân Yên cũng theo dõi hắn.

“Ha ha.”

Long Hạo Thiên đột nhiên bật cười ha hả, ngón tay trượt trên mặt nàng,“Nếu Bổn Vương không tìm ngươi gây phiền toái, có phải là ngươi không dậy nổi hay không?”



“Vậy phiền ngươi đổi loại nào mới mẻ hơn được không? Lần nào cũng như vậy ngươi không cảm thấy rất nhàm chán hay sao?”

Vân Yên lập tức hất tay hắn ra.

“Mới mẻ? Vậy để Bổn Vương ngẫm lại.”

Long Hạo Thiên đặt tay lên cằm mình, trầm tư một chút đột nhiên trên mặt nở nụ cười quỷ dị.

Vân Yên không khỏi rùng mình, không biết hắn lại nghĩ ra phương pháp gì nữa?

“Sợ sao?”

Long Hạo Thiên ngồi cạnh nàng, tay vươn ra ôm nàng vào lòng.

“Ngươi yên tâm, hiện giờ Bổn Vương quyết định không tự mình trừng phạt ngươi nữa, Bổn Vương tuyệt đối sẽ đối xử tốt với ngươi, khiến cho mọi người đều biết Bổn Vương sủng ái ngươi như thế nào.”



“Không cần.”

Vân Yên không cần nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt, “Lòng dạ của ngươi thật độc ác.

Ngươi muốn ta trở thành đối tượng để tất cả nữ nhân của ngươi thù ghét, sau đó để các nàng tự đối phó ta.”



“Thông minh, Bổn Vương thích nói chuyện với nữ nhân thông minh.”

Long Hạo Thiên không thể không bội phục nàng, vừa nói xong nàng đã biết mình muốn làm gì.

Vân Yên lại nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi biết không? Ngươi thực sự đê tiện”

.

“Dưỡng thân cho tốt, ba ngày sau khởi hành quay về kinh.”

Long Hạo Thiên liếc nàng, chuyển sang chuyện khác, phân phó.

“Trở về?”

Vân Yên ngẩng đầu nhìn hắn, hiểu được nhất định Hán triều đã đầu hàng.

Long Hạo Thiên nhìn bộ dáng nàng, biết nàng đã hiểu rõ, cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Lời vừa rồi chỉ là không có chuyện gì vô tình nói, nhưng hắn nghĩ đến nàng sẽ đối phó với những nữ nhân kia thế nào lại có chút chờ mong.

Chỉ có điều thân thể của nàng thật không tốt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vân Yên nằm lại trên giường tĩnh dưỡng hai ngày, cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều.

Đi ra khỏi lều nhìn thấy rất nhiều binh lính đang loay hoay sắp xếp đồ vật này nọ, chuẩn bị ngày mai trở về.

Trên mặt ai cũng tươi cười.

“Nương nương.”

Nương nương đi tới đâu.

Binh lính đều cúi chào.

Nàng chỉ mỉm cười gật đầu, liền thấy tướng quân đi tới phía mình chắp tay hành lễ nói: “Mạt tướng tham kiến nương nương.”



“Tướng quân không cần đa lễ.”

Vân Yên đưa tay làm động tác nâng hắn dậy.

Tướng quân lúc này mới đứng dậy nhìn nàng, trong lòng vẫn còn lo sợ: “Nương nương, người làm việc thật sự nằm ngoài dự kiến của mạt tướng, thật không biết nên bội phục người hay nên nói nương nương quá lỗ mãng.”



“Ta cũng không còn cách nào khác, lúc ấy nghĩ được cách nào đành phải thử cách đó một lần.”

Vân Yên nói, nàng không nghĩ được nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới hậu quả.

“Mạt tướng chỉ có thể nói với nương nương, là người đứng giữa phải cẩn thận, nương nương nghỉ ngơi cho khỏe, mạt tướng đi nơi khác xem xét.”

Tướng quân nói, có điều nương nương thật sự khiến cho người khác không thể không bội phục.

“Được.”

Vân Yên gật đầu, xoay người quay lại lều liền thấy bên trong có một người đứng đó, trong lòng chợt khẩn trương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK