Không biết từ bao giờ, một chiếc nhẫn giống hệt nhau xuất hiện trên tay trái của họ. Chiếc nhẫn màu đen bạc, không biết nó làm bằng chất liệu gì, chiếc nhẫn được chạm trổ thành hình nhánh cây, nhìn kĩ thì nhánh cây rất lạ, đan xen vào nhau và có nhiều gai nhỏ, rất may là gai đều hướng lên trên nên không đâm vào tay.
Nhánh cây quấn thành hai vòng tạo thành một chiếc nhẫn, hai vòng này đan xen vào nhau một cách phức tạp, chúng bao quanh một viên đá quý hình giọt nước. Du Luân không chắc đó có phải đá quý hay không, vì thứ này không giống bất cứ chất liệu gì cậu từng thấy.
Điều đáng nói là đá quý này cũng là màu đen, y hệt chiếc nhẫn lấp lóa ánh bạc. Nhìn tổng thể, các nhánh cây quấn quanh viên đá quý tạo thành hình dáng tựa vương miện, nhưng khác với vẻ lộng lẫy và kỳ ảo của những chiếc vương miện thông thường, từ trong ra ngoài chiếc nhẫn này đều để lộ một bầu không khí u tối.
Nhìn sao cũng thấy quái quái….
Thứ vừa rung lên và phát ra âm thanh chính là nó.
Nhan Hành Thạc không có sở thích đeo trang sức nên cau mày, anh đưa tay định tháo chiếc nhẫn ra, còn chưa kịp làm gì thì ngay lúc ngón tay chạm vào chiếc nhẫn, viên ngọc đen đột nhiên sáng lên.
Thật sự rất sáng, nhanh chóng chuyển từ màu đen sang màu trắng, phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, khi ánh sáng mờ đi, viên đá quý lại trở về màu đen. Du Luân đứng ở phía đối diện, nhìn vẻ mặt không thể tin được của Nhan Hành Thạc.
Thành thật mà nói, bản thân cậu có thể xuất hiện ở đây, đột nhiên đeo một chiếc nhẫn, đã vậy chiếc nhẫn còn đổi màu và phát sáng khiến Du Luân không khỏi ngạc nhiên.
Nhan Hành Thạc nhanh chóng đọc những dòng chữ bên trên rồi lại ngước mắt lên, chỉ thấy Du Luân rất bình tĩnh, ánh mắt rơi vào bàn tay anh đang nâng lên rồi lại nhìn bàn tay của mình, đang so xem tay ai bắt mắt hơn à. Nhan Hành Thạc nhíu mày: “Cậu không nhìn thấy sao?”
Du Luân dùng ánh mắt bày tỏ sự ngờ vực của mình, Nhan Hành Thạc chỉ chỉ hình chiếu trên không, “Cái này này, cậu không nhìn thấy sao?”
Trong mắt Du Luân, nơi đối phương chỉ chả có gì ngoài không khí cả, cậu giật mình, kịp nhận ra có điều gì đó không ổn, Du Luân cúi đầu xuống, chạm vào chiếc nhẫn của mình. Giống như lần trước, chiếc nhẫn sáng lên, sau đó có một phần mà Du Luân không nhìn thấy, sau khi chiếc nhẫn sáng lên, một hình chiếu 3D đột nhiên xuất hiện, trên hình có hai tờ giấy ba chiều chồng lên nhau.
Tờ giấy đầu tiên có nội dung: “Chào mừng đến với Vương Miện Gai, ngài đã bước vào cửa thứ nhất, cửa ải sắp đưa ra nhiệm vụ, xin chú ý kiểm tra và nhận.”
Khi cậu xem xong, tờ giấy đầu tiên liền tự động biến mất, tờ thứ hai xuất hiện, “Nhiệm vụ 1: Một bàn chân khó bước đi, một bàn tay không vỗ nên tiếng, xin hãy nhanh chóng tìm tất cả đồng đội, thoát khỏi nguy hiểm.”
Đều là chữ Trung Quốc quen thuộc, chữ nào cũng đẹp đẽ, nhưng sao khi ghép lại với nhau, cậu lại chẳng hiểu gì cả vậy?
Vương Miện gì?
Nhiệm vụ gì?
Đồng đội nào?
Nguy hiểm gì?
Không giống như Nhan Hành Thạc luôn ung dung thong thả, từ khi tỉnh dậy Du Luân đã rất hoảng loạn, lúc này càng cảm thấy phi lý tột cùng. Mặc kệ nguy hiểm hay đồng đội là gì, cậu đều không muốn nhận!
Sau khi đọc nốt tờ giấy thứ hai, nó không trực tiếp biến mất mà nhỏ dần rồi bay vào hình cái loa nhỏ trên màn hình. Màn hình này giống như giao diện chính của một loại game nào đó, có vài biểu tượng trên đó, nhưng các biểu tượng khác hiện tại đều bị khóa, chỉ có cái loa nhỏ là mở khóa.
“Chả hiểu cái mắm khô gì cả!”
Chửi nhỏ một tiếng, Du Luân nắm chặt lấy chiếc nhẫn và muốn tháo nó ra, thế nhưng chiếc nhẫn vẫn không nhúc nhích tí nào, cứ như đã cắm rễ trên tay cậu vậy. Du Luân bắt đầu thấy nóng nảy, đã vậy phía đối diện còn có một tên đồng đội heo thêm dầu vào lửa hết lần này tới lần khác.
Nhan Hành Thạc khuyên cậu, “Gấp cái gì, nhập gia tùy tục, làm người phải bình tĩnh. Phải rồi, bên ngoài giấc mơ cậu cũng gắt gỏng thế này à?”
Du Luân sắp chạm đến ranh giới bùng nổ: “…”
Mặc kệ gương mặt của Nhan Hành Thạc có đẹp cỡ nào, thì trong mắt Du Luân bây giờ chả khác gì cái đầu heo cả.
Hít một hơi thật sâu, Du Luân bỗng nhiên ngẩng đầu, “Phiền anh dùng chút nơron não để suy nghĩ đi, anh từng mơ giấc mơ nào chân thật vậy chưa?! Tôi tỉnh dậy là do bị đau đấy! Từ khi mở mắt ra, tôi đã cảm thấy đau, cảm thấy lạnh, có thể cảm nhận được gió, còn có thể ngửi được mùi cỏ và đất! Có giấc mơ của ai mà làm được đến vậy không?! Nếu anh còn chưa chịu tỉnh ngộ, tôi có thể tát anh vài —— “
Lời nói bắn liên thanh như súng máy bỗng nhiên dừng lại, Nhan Hành Thạc thấy ánh mắt Du Luân chậm rãi trợn to, cậu nhìn chòng chọc phía sau anh, không che giấu được vẻ kinh ngạc và sợ hãi trên khuôn mặt.
“Khủng… Khủng..”
‘Khủng’ một hồi lâu, cuối cùng Du Luân cũng tìm được giọng nói của mình, cậu hét lên một tiếng, kéo Nhan Hành Thạc đang ngu ngơ xoay người phi nước đại.
Khi con người bộc phát sức mạnh thì rất ấn tượng, ví dụ như hiện tại, Nhan Hành Thạc bị kéo nên lảo đảo, sau đó mới nghe thấy tiếng hét chói tai vang vọng trong không khí: “Khủng longgggg —— “
….
Khủng long – những con quái vật khổng lồ sống trong Kỷ nguyên Đại Trung Sinh. Cậu tin rằng mọi bạn học đã nhận được chín năm giáo dục bắt buộc đều biết về khủng long, cũng từng nhìn thấy hài cốt của nó trong bảo tàng, nhưng nghe, biết và tham quan thì không hùng vĩ bằng tận mắt chiêm ngưỡng.
Du Luân bày tỏ, nếu như cậu còn sống đi ra ngoài, cậu có thể thổi phồng chuyện ly kỳ này suốt ba đời luôn.
Nhưng đó là chuyện sau này, bây giờ phải ưu tiên bảo vệ mạng nhỏ trước đã.
Du Luân chỉ kéo Nhan Hành Thạc một lúc. Sau khi quay đầu, anh cũng nhìn thấy anh bạn khủng long đang coi họ là con mồi, đồng tử của Nhan Hành Thạc co lại, lập tức quay lưng, phi nước đại cứu vớt mạng mình chung với Du Luân.
Khủng long kia cao khoảng 2,5 mét, khá là lùn trong thế giới khủng long, nếu chỉ chiều cao thế này thì chắc đám Du Luân còn có thể liều chết chiến một phen, nhưng đã là khủng long thì làm sao chỉ cao được.
Chiều dài của người ta là 12 mét!
Cuốn lại là có thể quấn Du Luân tận 30 vòng!
Chỉ số so sánh thực sự quá hung tàn, Du Luân cắn răng chạy về phía trước, đơn phương làm hiệp nghị với bạn học khủng long sau lưng, thế giới rộng lớn muốn gặp lại nhau cũng khó, người nào dừng trước người đó làm chó!!!
Nếu khủng long biết tiếng lòng của Du Luân, e là sẽ đáp lại cậu một câu, chó là cái gì, tui cũng muốn ăn thử.
Con người dù có chạy nhanh đến đâu cũng không thể địch lại khủng long, vốn khủng long ở cách bọn họ khoảng mười mấy mét. Nó ngấp nghé Nhan Hành Thạc, vốn định chờ thời cơ rồi giết chết anh trong một nhát cắn luôn, nhưng không ngờ lại lòi ra một con mồi nữa, mà con mồi đó còn nhìn thấy nó. Chiến thuật đánh lén thất bại, nó lập tức đổi sang Plan B —— Chiến thuật theo đuổi.
Việc được một cô gái theo đuổi có thể khiến mọi người đàn ông sôi trào, và việc được một con khủng long theo đuổi tuy có hơi khác nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ là người trước vui vẻ còn người sau thì sợ hãi.
….
Ngoại trừ giây đầu tiên, Du Luân bộc phát tốc độ siêu phàm thì thời gian càng trôi, cậu càng cảm thấy kiệt sức, phổi thở không ra hơi, hai chân càng lúc càng nặng. Cậu hận mình lúc bình thường không chịu tập thể dục, nhưng bây giờ nói gì cũng đã vô dụng rồi.
Trái lại Nhan Hành Thạc bên cạnh cậu chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, mà thậm chí còn có thời gian quay đầu xem xét diện mạo của con khủng long.
Quay đầu lại, anh vừa chạy vừa nói: “Không đúng.”
Du Luân nhanh chóng sụp đổ, dĩ nhiên là không đúng rồi, hai thằng đàn ông bị khủng long đuổi chạy té khói trong rừng rậm nguyên thủy thì có gì mà đúng?!
Du Luân vừa mệt tim vừa mỏi người, không muốn để ý đến đối phương nữa. Nhan Hành Thạc rũ mắt nhíu mày, một giây sau, anh nói: “Chạy như vậy cũng không phải cách, qua bên kia!”
Giọng nói của Nhan Hành Thạc trầm ổn lại kiên định, Du Luân chưa kịp phản ứng thì thân thể cậu đã tự động đưa ra quyết định. Du Luân không biết Nhan Hành Thạc muốn dẫn mình đến đâu, nhưng giống như anh ta nói, cứ chạy như này không phải cách, đợi đến khi kiệt sức thì chính là lúc cậu trở thành bữa ăn trong bụng khủng long.
Vừa nãy do hoảng hốt nên Du Luân đã chạy bừa, không nhìn phương hướng, trong tiềm thức cậu chọn cách trốn thoát dễ dàng nhất, đây là bản năng của con người, suy cho cùng thì chẳng ai muốn bị vấp ngã trên đường chạy trốn cả. Nhưng Nhan Hành Thạc lại chọn cách hoàn toàn trái ngược, chỗ nào um tùm, anh sẽ chạy về hướng đó, dù có bị cành cây và mấy chiếc lá làm xước da và cản đường đi.
Hai người đều mặc quần áo mùa hè, làn da lộ ra bên ngoài vô cùng thê thảm, nhưng bây giờ Du Luân đã hiểu ý đồ của Nhan Hành Thạc, trong một khu rừng rậm rạp như này, hai người họ muốn đi đã chật vật vậy rồi, nói gì đến con khủng long ở phía sau. Ban đầu nó còn dùng đuôi đập nát cây cối cản đường, nhưng khi nó tức giận đập phá, Du Luân và Nhan Hành Thạc đã cao chạy xa bay rồi, nó sẽ không tìm được tung tích của bọn họ.
Tiếng mặt đất rung chuyển đã biến mất, nhưng Du Luân không dám thả lỏng cảnh giác, vẫn gắng sức chạy về phía trước với Nhan Hành Thạc. Sau khoảng mười phút, Nhan Hành Thạc đột nhiên dừng lại.
Du Luân thở hồng hộc: “Sao vậy?”
Nhan Hành Thạc ngẩng đầu nhìn về cái cây bên cạnh.
Cây này trụi lủi, không có một chiếc lá, hình như đã chết từ lâu. Trên cành cây cứng cáp không có bất kỳ sinh vật nguy hiểm nào, chẳng qua đây chỉ là nhìn bằng mắt thường, không ai có thể chắc rằng sẽ không có mấy thứ nguy hiểm biết ngụy trang trên đó.
“Ở dưới không an toàn.” Nhan Hành Thạc trèo lên cây, “Tôi lên trước xem thử, nếu không có vấn đề gì rồi cậu hãy lên.”
Nơi thoáng đãng thì có khủng long, không chừng nơi rậm rạp còn có con gì đó. Từ khoảng khắc nhìn thấy khủng long, Du Luân đã biết nơi này chắc chắn không phải Trái đất, ít nhất, đây không phải Trái Đất mà cậu quen.
Mộng tưởng tạo ra ký hiệu SOS để có người cứu viện cũng tan tành.
Du Luân đứng dưới tàng cây, lo lắng nhìn Nhan Hành Thạc.
Mặc dù ban đầu người này trông không thú vị lắm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cứu cậu thoát khỏi khủng long, tương đương tự đẩy bản thân vào nguy hiểm. Quan trọng nhất là ở cái nơi quỷ quái này chỉ có hai người bọn họ, Du Luân không hề muốn Nhan Hành Thạc xảy ra chuyện.
Cũng may trên cây sạch sẽ, sau khi xác nhận xong, Nhan Hành Thạc vẫy tay, Du Luân cũng leo lên, hai người ngồi cùng một cành cây. Cây rất cao, chừng 15 mét, tầm nhìn cũng xa, hai người chỉ leo đến 10 mét, Du Luân không sợ độ cao mà khi nhìn độ cao này cũng run chân. Chờ đến khi ngẩng đầu nhìn ngoài xa, cậu mới quên sạch nỗi sợ hãi do độ cao mang đến.
Rừng rậm thực ra chỉ là một phần nhỏ của vùng đất rộng lớn này, hơn phân nửa là đồng bằng, nơi Du Luân tỉnh dậy là khu vực tiếp giáp giữa rừng và đồng bằng. Đồng bằng mênh mông bát ngát, nhiều loài khủng long Du Luân không biết tên đang đi lại, thỉnh thoảng lại có tiếng rít kỳ lạ trên bầu trời, những con thằn lằn bay sải cánh bay qua, mang theo một hình bóng thoáng lướt qua mặt đất.
Du Luân không khỏi nuốt nước bọt.
Quyết định của Nhan Hành Thạc thật sự quá sáng suốt. Nếu bọn họ vẫn chạy tiếp về hướng đồng bằng, dù không bị con khủng long đuổi kịp và ăn thịt thì cũng sẽ gặp những con khủng long khác, và hiển nhiên những những con khủng long to lớn này còn khó chọc hơn.
Du Luân quay đầu lại và chân thành nhìn Nhan Hành Thạc, muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, sau đó bình tĩnh nhìn cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim ảnh này, chú ý đến ánh mắt của Du Luân, anh không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
Nụ cười ấy trầm tĩnh lại nội liễm, trong mắt anh tỏa ánh sáng, lơ đễnh toát lên vẻ kiêu ngạo và tự phụ mơ hồ, mâu thuẫn rồi lại bổ sung cho nhau như thế.
Du Luân nhìn đến ngây ngốc, đột nhiên, Nhan Hành Thạc xoay người, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, anh nghiêm túc bình luận: “Giấc mơ này khá thú vị, nếu như tỉnh lại mà không quên thì tốt rồi.”
Du Luân lập tức tỉnh hồn: “…”
Rốt cuộc người này là đồ ngốc hay là bị thần kinh vậy, đến nước này rồi, dù là trí thông minh tương đương một con hươu bào* thì giờ cũng nên biết đây không phải là mơ chứ!!!
Hươu bào*: Khi bị thợ săn đuổi bắt, con hươu chạy rất nhanh nên không thể đuổi kịp, thế nhưng trong quá trình chạy, nó sẽ dừng lại và quay đầu để xem thợ săn ở phía sau, tạo điều kiện cho thợ săn tóm nó nên từ ‘ngốc hươu bào’ dùng để chỉ đứa ngốc, thiếu thông minh
Thấy Du Luân lại trở nên gắt gỏng, Nhan Hành Thạc bỗng có cảm giác mình sắp bị đánh, anh im lặng, nhích qua bên cạnh một chút, sau đó nhìn Du Luân.
Còn cảnh giác hơn cả khi nhìn khủng long.
Du Luân: Muốn đạp thằng chả xuống dưới quá…