“Nhanh lên nhanh lên! Miêu Miêu em ra ngoài chưa? Nhanh lên!”
Đây là giọng nói của Du Luân, mang phong cách cá nhân rõ ràng của cậu, vang lên bên tai Tịch Viễn.
Không đúng.
Bên tai???
Trước khi bị đẩy ra, Tịch Viễn cũng nhìn thấy ánh sáng trắng chói mắt Miêu Thịnh Nam nhắc tới, hắn bất chấp tất cả lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Du Luân và những đồng đội khác đang đứng chung một chỗ ngoài cửa ngục. Tất cả đều có vẻ lo lắng, Du Luân đi về phía cửa nhà giam nhưng lại quay đầu về phía sau, vươn một cánh tay ra hiệu Miêu Thắng Nam nhanh chóng chạy theo.
Khi đi ra ngoài, áo của Miêu Thắng Nam bị mắc vào gai gỗ trong ngục giam, mất một lúc mới kéo ra được, cô nhóc chạy tới chỗ Du Luân, tràn đầy sức sống hét: “Em tới đây! Đội trưởng, chúng ta đều phải đi tìm sao ạ?”
Du Luân vẫn chưa trả lời, một giọng nói thanh lãnh khác đã hỏi: “Mọi người muốn tìm ai?”
Triệu Tòng Huy không vui, ai mà nói chuyện ngốc nghếch vậy, vấn đề rõ ràng như thế còn phải hỏi sao?
“Đương nhiên là tìm Tịch Viễn rồi!”
Nói xong, Triệu Tòng Huy quay đầu lại, nhìn thấy những người trong phòng giam, cậu ta bất lực hé miệng: Sau đó phát ra một dấu ba chấm.
……
Triệu Tòng Huy ngừng nói, những người còn lại cũng chú ý tới, ngây người nhìn Tịch Viễn, qua vài giây, bọn họ mới cất lời.
Khổng Duy Cần: “Anh không chạy à…”
Nhan Hành Thạc: “Anh là người viết giả thiết lần này?”
Miêu Thắng Nam: “Aiz, sợ bóng sợ gió một hồi.”
Triệu Tòng Huy: “Không chạy là tốt rồi, anh viết giả thiết gì vậy?”
Du Luân: “Thỏ con ngoan ngoãn của tôi, lãng phí mất rồi…”
Trái tim cậu rỉ máu, nhưng để giữ phong độ của đội trưởng, xí xóa nào. Cậu chỉ có thể nuốt vào bụng, vẻ mặt vặn vẹo hai giây, cắn răng, Du Luân chậm rãi nở nụ cười bình thản: “Anh không sao là tốt rồi.”
Những người khác: “……”
Đội trưởng, muốn đánh người cứ việc nói thẳng.
Tịch Viễn không chạy, vậy bọn họ cũng không cần mạo hiểm bị thị vệ bắt mà chạy ra ngoài, Du Luân dẫn đầu, tùy tiện chọn một phòng giam rồi bước vào. Bốn người phía sau lần lượt đi theo, sau khi bọn họ vào hết, Khổng Duy Cần đi cuối cùng còn ngoan ngoãn đóng cửa phòng giam lại.
Từng người ngồi dưới chân tường, vỗ vỗ bụi trên đùi, Khổng Duy Cần mời: “Không thì anh cũng lại đây đi?”
Tịch Viễn: “……”
Vị trí cạnh tường không rộng, sáu người phải dựa sát nhau mới có khoảng trống. Khi hắn đi qua, nhóm Du Luân tự giác nhích sang bên trái cho đến khi dịch ra một vị trí vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành, Khổng Duy Cần sảng khoái vỗ vỗ mặt đất, “Đến đây nè!”
Khi ngồi xuống, Tịch Viễn đang hoài nghi cuộc đời.
Tại sao mình lại ngồi trong góc vừa dơ vừa nhỏ còn chặt chội này? Dù là để tiện thương lượng, nhưng không phải bên cạnh còn có ghế dựa và giường thoải mái rộng rãi hơn sao?
Nhưng, nếu ngồi ở chỗ khác thì có cảm giác hơi cô đơn…
Nơi bọn họ ở chính là phòng giam của Khổng Duy Cần, cách Hài Hòa Phúc phía đối diện rất xa, nhưng sợ đối phương vẫn nghe được, Du Luân hỏi rất nhỏ: “Anh đã viết gì vậy?”
Triệu Tòng Huy nôn nóng, cậu ta lập tức hỏi vấn đề mình muốn biết nhất: “Có em không?!”
Tịch Viễn lắc đầu, “Một tấm là chính tôi, một tấm là Miêu Thắng Nam, còn có một tấm trống, không có phạm vi.”
Miêu Thắng Nam kinh hô: “Còn có tấm trống á!”
Nhan Hành Thạc nhướng mày: “Mình có thể tự viết về mình, thú vị đấy.”
Khổng Duy Cần: “Có Miêu Miêu à, anh viết gì về Miêu Miêu vậy?”
Miêu Thắng Nam ló đầu ra, dáng vẻ đầy chờ mong, Tịch Viễn nhìn cô nhóc một cái, bình tĩnh nói: “Tôi viết em là con gái thất lạc nhiều năm của Công chúa, nàng vẫn luôn tìm kiếm em, hơn nữa còn rất muốn bù đắp cho em.”
Ngẫm nghĩ, hắn lại bổ sung: “Đúng rồi, em là kẻ trộm, không phải thích khách.”
Miêu Thắng Nam trợn mắt há hốc mồm, cô nhóc còn đang tiêu hóa thì Triệu Tòng Huy ở bên kia đã tiêu hóa xong. Cậu ta khó có thể tiếp thu nhìn Miêu Thắng Nam, sau đó nhìn về phía Tịch Viễn: “Ừm…… Công chúa có thể có một cô con gái lớn bằng em ấy sao?”
Nhan Hành Thạc gật đầu, trả lời thay Tịch Viễn: “Trên lý thuyết là có thể, năm nay công chúa 29 tuổi, 14 tuổi nàng đã kết hôn. Cho dù nàng có thai ngay sau khi kết hôn thì lúc này đứa nhỏ cũng sẽ 14 tuổi. Với ngoại hình của Miêu Thắng Nam, giả vờ non nớt không phải vấn đề.”
Miêu Thắng Nam: “……”
Nghe như lời khen, nhưng sao mình lại có ảo giác đang bị mắng thế nhỉ.
Tịch Viễn: “Không sai, nhưng em phải nhớ kỹ, không được nói tuổi của em trước mặt Công chúa, bởi vì tôi chỉ viết giả thuyết sơ bộ, cụ thể hiệu quả như thế nào là do cửa quyết định, nếu những gì em nói khác trí nhớ của Công chúa, nàng sẽ nghi ngờ.”
Miêu Thắng Nam ngốc nghếch chớp chớp mắt, khiêm tốn học hỏi, “Vậy em nên làm thế nào ạ?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Du Luân vang lên: “Haiz, cái này càng đơn giản. Em chỉ cần nói mình không nhớ rõ thân thế và tuổi của mình, thiếu hụt ký ức, rày đây mai đó, thân phận là kẻ cắp chuyên nghiệp, vừa lúc có thể khơi dậy tình thương của mẹ trong lòng Công chúa.”
Miêu Thắng Nam: “Đội trưởng, em là kẻ trộm, không phải kẻ cắp chuyên nghiệp.”
Du Luân khó hiểu: “Có gì khác nhau sao?”
Miêu Thắng Nam: “……”
Đúng là không có.
Đang nói thì đột nhiên có tiếng bước chân từ xa vang lên, cả sáu người đồng loạt im lặng, lo lắng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau khi dùng ‘Thỏ con ngoan ngoãn’, ổ khóa trên cửa đã biến mất, cửa ngục giam mini biến thành loại khóa hiện đại, khóa được tích hợp với cửa nên có thể khóa lại, nhưng dây xích đã biến mất nên dù bọn họ có về lại ngục của mình thì vẫn sẽ bị người khác phát hiện. Cho nên bọn họ gom lại một chỗ luôn, dù sao bọn họ vẫn ở trong phòng giam, chưa tính là vượt ngục.
Ý tưởng thì thỏa đáng như thế, nhưng trong thâm tâm, họ vẫn sợ thị vệ tìm ra lỗi. Cuối cùng cũng có người đi tới, trên tay mang theo một hộp thức ăn, ông ta đến phòng giam của Hòa Hài Phúc, đặt hộp thức ăn vào đó.
Giọng nói the thé đặc trưng của thái giám vang lên, ngay cả Khăn Quàng cách đó hơn 10 mét cũng có thể nghe thấy: “Quý phi nương nương, Công chúa niệm tình xưa nên sai lão nô đưa cơm nước cho người, sau này nương nương muốn ăn gì thì cứ nói với lão nô. Công chúa cũng nhờ lão nô nói với người, hãy nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng ăn chút ít đi.”
Lời ông ta nói không có vấn đề gì, nhưng khi ông ta nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Hòa Hài Phúc luôn âm u, không hề có tự giác mình là hạ nhân, Hòa Hài Phúc liếc mắt đánh giá ông ta, trong lòng trở nên cảnh giác, “Chỉ đưa cho tôi?”
Thái giám cười rộ: “Đương nhiên, Công chúa điện hạ biết người bị liên lụy, điện hạ nói, sẽ ở bên ngoài chuẩn bị thay người, không bao lâu nữa, người có thể đi ra ngoài.”
Nếu người bị nhốt trong phòng giam là Quý phi thực sự thì nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt khi nghe những lời này, nhưng Hài Hòa Phúc nghe xong chỉ muốn lật bàn.
Nếu hôm nay không ra ngoài được, vậy sẽ không còn ‘sau này’ nữa!
Thái giám rời đi, Du Luân thu hồi ánh mắt, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cậu không biết là ở đâu, chỉ có thể ngơ ngác ngậm ngùi: “Xem ra quan hệ giữa Công chúa và Quý phi khá tốt.”
Nhan Hành Thạc đi thẳng vào vấn đề, anh cau mày nhìn về phía Tịch Viễn: “Anh đã viết gì?”
Sớm không đưa cơm, muộn không đưa cơm, cố tình Tịch Viễn vừa về lại đưa. Nếu ông ta đưa cơm cho mọi người thì có lẽ không liên quan gì đến Tịch Viễn, nhưng ông ta chỉ đưa cho ‘Ngũ Phúc Lâm Môn’, vậy thì đáng để suy ngẫm rồi.
Tịch Viễn rũ mắt, một lát sau mới ngước mắt lên.
Khăn Quàng Đỏ có thể nhận ra vấn đề, Hòa Hài Phúc thân là đương sự đương nhiên cũng đã nhận ra, cô hạ quyết tâm không chạm vào hộp thức ăn, nhưng vừa mới quay đầu đi hai bước, cô liền đứng lại tại chỗ.
Sau đó, cô quay lại, cầm hộp thức ăn rồi đặt lên bàn.
Tịch Viễn thấy cô cắn miếng đầu tiên, liền thu hồi ánh mắt.
Tịch Viễn đối diện với Nhan Hành Thạc, thật lòng cong môi: “Yên tâm, tôi không viết gì quá đáng đâu.”
Hắn tóm tắt lại giả thuyết siêu dài, ngoại trừ Nhan Hành Thạc, bốn người còn lại đều sững sờ.
Đây mà gọi là không quá đáng?!?!
Anh trai ơi, anh viết chết người ta luôn rồi đó!!
Du Luân ngây người một giây, nghĩ đến đồ ăn vừa nãy, cậu quay phắt đầu, suýt thì gãy cổ. Phía bên kia, Hòa Hài Phúc đang ăn uống thỏa thích.
Du Luân: “……”
Ăn luôn sao?! Không hề có lòng phòng bị luôn!
Nếu Hòa Hài Phúc có thể nghe được tiếng lòng của Du Luân, nhất định phải lắc vai cậu cho cậu tỉnh táo lại.
Sao mà tui bằng lòng ăn chứ! Tui lại bị khống chế đó! Không ăn không được! Rốt cuộc đây là cánh cửa cưỡng ép gì vậy, ép yêu đương vụng trộm thì thôi đi, bây giờ còn ép ăn cơm! Yêu đương vụng trộm còn có thể xem là cốt truyện, ăn cơm thì xem là cái gì!
Không đúng. Nếu ăn cơm có thể gây ra tình huống gì đó thì đấy cũng được xem cốt truyện, hơn nữa còn là cốt truyện quan trọng.
Nhưng ăn cơm có thể gây ra tình huống gì chứ?
Hài Hòa Phúc vừa ăn cơm một cách máy móc vừa điên cuồng suy đoán tình hình sẽ ra sao, càng nghĩ, trái tim cô càng lạnh…
Nhìn Hài Hòa Phúc ăn hết miếng này đến miếng khác, Triệu Tòng Huy nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn, “5, 5 phút?”
“Ừm,” Tịch Viễn không cảm thấy việc mình làm có vấn đề gì, bọn họ vốn là quan hệ cạnh tranh, chỉ cần không tra tấn đối phương thì vẫn chưa tính là quá đáng, “5 phút sẽ phát tác, chờ bọn họ chết sạch, chúng ta sẽ không còn đối thủ cạnh tranh nữa, ít nhất, sau này sẽ không còn ai gây rối chúng ta nữa.”
Năm người còn lại: “…………”
Hảo lạnh lùng, hảo tàn nhẵn.
Nghĩ kỹ lại, Tịch Viễn nói đúng, chỉ là tiếp nhận rồi, không có nghĩa đấy là tốt đẹp.
Họ lo lắng nhìn Hài Hòa Phúc. Một nhóm người vây xem mình ăn cơm, đương nhiên Hài Hòa Phúc có thể nhận ra, lại liên hệ với tình hình kỳ lạ hiện tại, dù dung lượng não của Hài Hòa Phúc không bằng quả óc chó thì cô cũng biết, đây là trò quỷ của Khăn Quàng Đỏ.
Toang rồi…… Bọn họ đã hạ tử thủ.
Hòa Hài Phúc vừa ăn không ngừng vừa hú hét trong lòng.
Mẹ nó, cho dù có thành quỷ, bà đây cũng sẽ không tha cho các người!
“Leng keng.”
Đôi đũa bạc rơi trên bàn, âm thanh này như hồi chuông báo tử, đánh vào lòng tất cả mọi người ở đây.
Kể cả Hòa Hài Phúc.
Hòa Hài Phúc khiếp sợ nhìn tay mình, vừa rồi chiếc đũa xuyên thẳng vào tay cô rồi rơi xuống, cô đột ngột đứng dậy, vươn tay định lấy nhưng lại không bắt được gì.
Không chỉ đũa mà ngay cả bàn ăn cũng xuyên vào cơ thể cô.
Nhìn thấy sự biến đổi này, Khăn Quàng Đỏ còn khiếp sợ hơn cả Hòa Hài Phúc.
Miêu Thắng Nam: “Này này này này này này này……”
Nhan Hành Thạc: “Giờ tôi đã hiểu tại sao nhiệm vụ lại thêm một câu ‘cần phải sống sót’ rồi, hóa ra dù có chết thì vẫn có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.”
Du Luân: “Cmn nó chứ, còn có kiểu này nữa hả!”
Tịch Viễn: “…… Tôi không thích cửa này.”
Triệu Tòng Huy: “Bây giờ cổ là linh hồn nhỉ.”
Khổng Duy Cần: “Mà này, mọi người không cảm thấy linh hồn cổ hơi nhạt* sao?”
*: Từ này còn có nghĩa là vô duyên, vô tích sự.
Hài Hòa Phúc: “…………”
Tui nghi ngờ cậu đang mắng tui, hơn nữa tui còn có chứng cứ đấy!
- -----oOo------