Mặc dù không biết đây là gì, nhưng nghe tên đã thấy trâu bò rồi, chỉ cần có được nó là có thể qua cửa!
Thu hồi tâm trạng vui đùa, Miêu Thắng Nam lật thẻ bài thứ ba lên, phát hiện lần này bên trên viết là bối cảnh.
Suy nghĩ một giây, Miêu Thắng Nam cầm bút lên viết: Công chúa thích tôi.
Giả thiết không thể thay đổi viết rằng, chỉ khi Công chúa bằng lòng thì Trái tim Phượng Hoàng mới có thể đổi chủ, vậy nếu Công chúa thích mình thì nhất định sẽ trao Trái tim Phượng Hoàng cho mình rồi!
Vui vẻ nâng bút lên, vốn tưởng rằng như vậy đã xong, nhưng thẻ bài đột nhiên rung lên, dòng chữ vừa viết lập tức biến mất.
Miêu Thắng Nam sửng sốt, cô nhóc nhíu mày, cúi xuống viết tiếp, vẫn vậy, viết xong liền biến mất.
Mày nhăn càng sâu, Miêu Thắng Nam dừng lại một lúc và thay đổi thiết lập.
—— Công chúa thích những cô gái 18 tuổi biết võ thuật, xiếc ảo thuật và thực hiện 50 cái chống đẩy trong một lần.
Vẫn như vậy, hàng chữ không ở lại lâu, lại biến mất.
Cứ tưởng vừa nãy nói không rõ nên giả thiết mới không thể có hiệu lực chứ, giờ xem ra, có vẻ chẳng liên quan gì đến tính cụ thể cả.
Miêu Thắng Nam lo lắng muốn cắn đầu bút.
Chỉ còn một phút nữa thôi, nếu không viết sẽ không kịp, cô nhóc dậm chân, đưa mắt nhìn lại từ “Bối cảnh”.
Thẻ Thái tử có thể viết về Thái tử, thẻ Quý phi có thể viết về Quý phi, vậy thẻ bối cảnh chỉ có thể viết về bối cảnh thôi ư?
Suy nghĩ chợt xuất hiện, Miêu Thắng Nam vội vàng cúi người viết nhanh một câu.
—— Người dân cả nước đánh giá cao những người có thể làm được đề thi đại học!
Miêu Thắng Nam không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm thẻ thiết lập đã viết, cuối cùng thẻ thiết lập tự động bay trở về, trên màn hình lớn xuất hiện dòng chữ “Thiết lập có hiệu lực”.
Trước khi cô nhóc kịp thở phào nhẹ nhõm, dòng chữ trên màn hình đã nhanh chóng thay đổi.
—— Vòng thiết lập này kết thúc.
Trước mắt đột nhiên có một luồng sáng mạnh, Miêu Thắng Nam vô thức nhắm mắt lại, đợi luồng sáng mạnh đi qua rồi lại mở mắt ra, cô nhóc phát hiện hoàn cảnh đã thay đổi lần nữa.
Trời xanh mây trắng, tường đỏ ngói vàng, một bức tranh cổ xưa và yên bình thế này, Miêu Thắng Nam cảm thấy, nếu mình không đứng trên mái nhà thì cô nhóc sẽ còn say mê hơn nữa.
Run rẩy ngồi xổm xuống, Miêu Thắng Nam thoáng nhìn xuống, chân liền nhũn ra, cô nhóc run rẩy ôm lấy con thú trên nóc nhà, sụp đổ.
“Cứu mạng…… Tui sợ độ cao ai đó tới cứu tui với!”
……
Đáng tiếc, không ai có thể cứu cô nhóc, mọi người đều ốc còn không mang nổi mình ốc.
Du Luân và Hài Hòa Phúc vẫn đang giằng co trong cung Thái tử, Du Luân thận trọng lùi lại một bước, nở nụ cười có chút áy náy: “Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hài Hòa Phúc mỉm cười: “Đúng vậy, đây mới là thế giới nhỏ bé rồi sẽ gặp nhau này.”
“Ha ha,” Du Luân cười gượng hai tiếng, nhất thời không biết nên nói gì, khen người khác luôn luôn đúng, “Cô mặc đồ cổ trang cũng rất đẹp đó.”
Hài Hòa Phúc không dao động, cô liếc mắt đánh giá tạo hình hiện tại của Du Luân một cái, cười nhạo: “Không đẹp bằng cậu.”
Du Luân: “……”
Quần áo đột nhiên thay đổi, Du Luân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ vẫn chưa rõ tình huống mà còn xuất hiện thêm kẻ địch, Du Luân không nghĩ Vương Miện sẽ lòng tốt để lại nhiều Trái tim Phượng Hoàng ở cửa này cho bọn họ đâu, thế chắc chắn thứ đó chỉ có một. Nói như vậy, đây là một cuộc cạnh tranh khác rồi.
Từ đầu đến chân Hòa Hài Phúc đều toát lên khí thế muốn đánh người, da đầu Du Luân tê dại, quyết định chuyển chủ đề: “Nơi này có điều kỳ lạ, lúc đầu tôi mặc quần áo nam, nhưng năm phút sau lại đột nhiên biến thành đồ nữ, bên cô có xảy ra chuyện kỳ lạ gì đặc biệt không?”
Đương nhiên là có, vốn dĩ kế hoạch của cô là lục tìm trong cung điện của mình xem Trái tim Phượng Hoàng đang ở đâu, nhưng tìm được một nửa thì trong đầu chợt xuất hiện một ý niệm mạnh mẽ, cô muốn gặp Thái tử, sau đó, cô liền chạy qua.
Trong lòng nghĩ vậy, Hài Hòa Phúc nói: “Không có.”
Du Luân: “……”
“Vậy sao cô biết tôi là Thái tử?”
Cậu đang mặc đồ nữ đó, người bình thường nhìn thấy đều sẽ tưởng cậu là bi3n thái đấy được không!
Miêu Thắng Nam là bên ngoài yếu đuối bên trong mạnh mẽ, còn chị gái Hài Hòa Phúc này lại là bên ngoài mạnh mẽ bên trong cũng mạnh mẽ nốt, khí thế một lời không hợp là đánh người cũng không phải thứ người khác có thể học được.
Du Luân lại thêm kiên định với suy nghĩ có thể nói thì không nên đánh, tiếp tục khuyên nhủ: “Cô không muốn nói cũng không sao, nhưng cô không muốn tìm đồng đội của mình à? Nơi này trông thì không có vấn đề gì, nhưng thực tế tất cả đều rất lạ, bình thường cung điện không nên yên tĩnh như vậy, thậm chí còn chẳng có một cung nữ hay thái giám nào.”
“Bây giờ nhiệm vụ là lấy được Trái tim Phượng Hoàng, cô cũng không muốn gặp cảnh chưa nhìn thấy Trái tim Phượng Hoàng mà chẳng hiểu sao đã chết đúng không, vậy chi bằng chúng ta hợp tác đi, tìm hiểu rõ ở đây rốt cuộc là nơi nào trước, sau đó lại chia nhau ra.”
Hòa Hài Phúc gật đầu: “Cậu nói có lý.”
Du Luân vui vẻ.
“Nhưng tôi vẫn có một phương án khác.”
Hòa Hài Phúc âm trầm nói: “Ở đây có bao nhiêu người đang tranh giành Trái tim Phượng Hoàng với tôi còn khó nói, nhưng chắc chắn cậu đây nằm trong số đó. Vậy chi bằng tôi làm thịt cậu trước, giảm bớt một đối thủ cạnh tranh, không phải thế sẽ thuận tiện hơn sao?”
Du Luân: “…………”
Phải đẫm máu như vậy sao!
Hài Hòa Phúc cũng không phải muốn làm thịt cậu thật, chỉ là mối thù 5000 điểm lần trước đã khắc quá sâu, dẫn tới việc cô vừa thấy mặt Du Luân là đã sôi máu. Chiêm ngưỡng vẻ mặt nghi ngờ của Du Luân một lát, cô thở dài, vén tóc mái lên, sau đó nhìn bộ móng đỏ tươi của mình.
“Thôi, thấy rằng cậu là tình nhân bí mật của tôi, tha cho cậu đấy.”
Khóe mắt Du Luân co giật.
Nhận ra chỗ không đúng, Du Luân ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Cô là Quý phi?”
Hài Hòa Phúc trừng cậu một cái, “Chuyện rõ ràng như vậy mà giờ cậu mới nhìn ra à?”
Hài Hòa Phúc ăn mặc rất lộng lẫy, trên đầu cắm gần hai cân rưỡi trang sức bằng vàng và bạc. Nếu không phải sau khi vào Vương Miện, cô đều tập thể dục mỗi ngày thì chắc bây giờ đã gãy cổ rồi.
Theo quy tắc vàng của mấy bộ phim cung đấu, người trang điểm lòe loẹt và ăn mặc lồng lộn nhất sẽ luôn là Quý phi, Hoàng hậu sẽ không trang điểm như vậy.
Du Luân chưa bao giờ xem phim cung đấu, nhưng cậu có thể nhận ra là vì vừa nãy cậu chợt ý thức được, người trước mặt mình là Quý phi, hơn nữa còn là người tình bí mật của cậu.
Hệt như ý niệm này đã tồn tại trong đầu cậu từ rất lâu, chỉ là giờ cậu mới nhớ ra mà thôi.
Bây giờ Du Luân đã hoàn toàn chắc chắn, nơi này thực sự có điều kỳ lạ.
Nói với Hài Hòa Phúc về những phát hiện của mình, người sau đã hết giận, cũng không còn không hợp tác như trước nữa. Hai bên trao đổi thông tin, Du Luân bi ai phát hiện mình vẫn không hiểu gì cả.
Giá như Nhan Hành Thạc ở đây thì tốt rồi, cho dù anh ta không ở thì bộ não anh ta ở cũng được!
Đợi ở đây cũng không phải cách, Hài Hòa Phúc bảo Du Luân lục soát cung điện xem thử Trái tim Phượng Hoàng có ở đây không. Tuy nhiên, Du Luân lại cảm thấy Trái tim Phượng Hoàng sẽ không ở một nơi rõ ràng như vậy, cậu muốn ra ngoài tìm đồng đội của mình.
Cả hai đều không thể thuyết phục được người kia, tình huống yên bình ngắn ngủi lập tức bị phá vỡ. Hài Hòa Phúc quyết định tự mình hành động, lật tung nơi này lên, Du Luân muốn rời đi, nhưng đồng thời lại sợ đối phương tìm được thứ có ích nên rối rắm một hồi, dứt khoát cũng đi qua giúp đỡ.
Nơi Thái tử ở quá lớn, Hài Hòa Phúc mở tất cả các ngăn tủ, tùy tiện ném những thứ trong đó ra ngoài. Du Luân thì văn minh hơn cô một chút, cậu gõ sàn và tường xem có chỗ nào giấu đồ không.
Cả hai làm việc hăng say thì đột nhiên, một tiếng ‘kẽo kẹt’, cửa cung bị đẩy ra.
Lưng của hai người cứng đờ, Du Luân vô thức quay người lại, vẻ mặt ‘tui không làm gì cả’ ‘không liên quan gì đến tui’. Hài Hòa Phúc trốn mình vào tủ với tốc độ ánh sáng, đồng thời còn đóng cửa tủ lại từ bên trong.
Du Luân: “……”
Dù kịch bản nói bọn họ đang yêu đương vụng trộm, nhưng cũng không cần phải chân thực vậy đâu.
Người đi vào là một thái giám, hắn nhìn thấy đống lộn xộn dưới đất cũng không hề kinh ngạc. Thái giám khom lưng bước đến vị trí cách Du Luân hai mét thì dừng lại, nói: “Điện hạ, yến tiệc Tứ nghệ sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa. Công chúa phái người đến dặn dò, đừng quên thay quần áo trước khi vào yến tiệc.”
Du Luân: “……” Là thay một bộ đồ không đứng đắn này đi đúng không.
Thái giám nói xong thì muốn rời đi, Du Luân vội vàng gọi hắn lại: “Từ từ, cậu ngẩng đầu lên.”
Thái giám nghe lời ngẩng đầu, Du Luân nhìn chằm chằm hắn: “Tôi vẫn luôn cảm thấy, Kudo Shinichi và Haibara Ai mới là một đôi.”
Hài Hòa Phúc trốn trong tủ: “……”
Nói bậy! Quả nhiên ta nên làm thịt cái phần tử tà giáo nhà mi!
Thái giám mờ mịt nhìn Du Luân: “Điện hạ, ngài nói gì vậy?”
Xác nhận đây là NPC bình thường, cuối cùng cũng nhìn thấy dân bản địa, sao Du Luân tha cho hắn được, cậu đi lên một bước, “Tôi là ai?”
Thái giám càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Ngài là Thái tử.”
“Công chúa là ai?”
“Công chúa là chị ruột cùng mẹ với ngài.”
“Yến tiệc Tứ nghệ là gì?”
“Đó là một bữa tiệc do Công chúa tổ chức ạ. Công chúa nghe nói dân gian có bốn vị tuyệt thế công tử về cầm cờ thơ họa, nên đã tổ chức yến tiệc Tứ nghệ này để mời họ vào cung. Ngoại trừ họ, Công chúa còn mời rất nhiều thân vương và đại thần, cho nên điện hạ à, dù thế nào ngài cũng phải đi, hơn nữa còn phải thay quần áo.”
Du Luân: “…… Biết rồi, tôi sẽ thay. Câu hỏi cuối cùng, Trái tim Phượng Hoàng ở đâu?”
Thái giám lo lắng nhìn Du Luân: “Điện hạ, ngài không sao chứ ạ?”
“Tôi không sao, cậu cứ trả lời tôi là được.”
Thái giám vâng một tiếng, ngoan ngoãn trả lời: “Trái tim Phượng Hoàng ở chỗ Công chúa ạ. Phần thưởng của yến tiệc Tứ nghệ hôm nay chính là Trái tim Phượng Hoàng, Công chúa nói, ai có tài nhất thì sẽ tặng Trái tim Phượng Hoàng cho người đó.”
Thái giám rời đi, biết Trái tim Phượng Hoàng ở đâu, Hài Hòa Phúc bước ra khỏi tủ, không chào hỏi gì đã vội vàng chạy ra ngoài. Du Luân cũng không ngăn cản, bây giờ tình thế đã sáng tỏ, yến tiệc Tứ nghệ là vở kịch lớn, có lẽ tất cả những người vượt cửa sẽ tham gia. Cậu cũng phải nhanh chóng thay quần áo rồi đến đó xem tình huống mới được.
Du Luân cứ tưởng mình chỉ cần tùy tiện đổi một bộ đồ nam là được, nhưng cậu tìm trong cung điện cả nửa ngày vẫn không thấy bộ đồ nam nào. Hơn nữa không bao lâu sau, thái giám vừa đi ra ngoài đã quay lại, phía sau hắn còn có bốn cung nữ đi theo, trong tay mỗi cung nữ đều có một cái khay.
Nói ngắn gọn, bộ quần áo này của Du Luân, thay hết nửa tiếng đồng hồ.
……
Bởi vì gấp gáp, nên Thái tử vốn nên đến đúng giờ đã tới sớm hơn 15 phút. Chỗ ngồi của cậu ở phía trên, bên dưới đã có rất nhiều người ngồi, phía sau quá xa nên cậu không thể nhìn rõ được, nhưng phía trước lại có một đống người quen.
Tịch Viễn bạch y tung bay, Kính Nghiệp Phúc mặt người lòng chó, Triệu Tòng Huy nhòm ngó xung quanh, còn có Yêu Nước Phúc nhỏ tuổi nhất Ngũ Phúc Lâm Môn. Bọn họ ngồi bên phải, cách ghế trên gần nhất, Triệu Tòng Huy nhìn thấy Du Luân thì lập tức nở nụ cười.
Thấy hai người họ không sao, Du Luân liền dời mắt, người đầu tiên ở hàng bên trái cũng là người quen, những người còn lại đều xa lạ, có vẻ hàng này là chỗ dành cho đại thần. Bọn họ đều mặc triều phục thống nhất, giữa một đám đàn ông trung niên, Khổng Duy Cần trổ mã tươi mát thoát tục, yên lặng ngồi ở vị trí đầu tiên, thấy Du Luân nhìn sang, y liền đưa tay lên khẽ vẫy vẫy.
Du Luân: “……”
Cậu dùng khẩu hình miệng hỏi Khổng Duy Cần, Miêu Thắng Nam và Nhan Hành Thạc ở đâu, nhưng Khổng Duy Cần nhìn hoài vẫn không biết cậu đang nói cái gì, Du Luân im lặng, đành từ bỏ.
Một lúc sau, Quý phi cũng tới, lại một lát sau, Công chúa cũng đi ra.
Công chúa đã gần 30 tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng rất tốt, trông còn trẻ hơn cả Hài Hòa Phúc. Sự cao quý của Hài Hòa Phúc nhờ vàng bạc châu báu, sự cao quý của Công chúa lại là sẵn có. Sau khi ngồi xuống, nàng mỉm cười với Du Luân, sau đó mới nhìn xuống.
Ánh mắt nàng chủ yếu lưu luyến trên bốn người Tịch Viễn phía bên trái.
Du Luân nhìn nàng, trong lòng líu lưỡi.
Đây nào phải yến tiệc Tứ nghệ, rõ ràng là đại tiệc hẹn hò của riêng Công chúa mà!
Vậy Trái tim Phượng Hoàng tương đương với tín vật đính ước sao?
Du Luân đau lòng tột cùng, nếu nói vậy thì cậu không có tư cách tranh giành Trái tim Phượng Hoàng rồi, chỉ có thể chấp nhận rút lui tranh thủ nâng đồng đội lên thôi.
Yến tiệc này do Công chúa tổ chức, sau khi nàng đến, toàn bộ im phăng phắc, Thái tử Du Luân giống như linh vật, lời khai mạc và nâng ly chúc mừng đều do Công chúa nói.
Công chúa vui vẻ nói chuyện, đột nhiên, thái giám bên ngoài hô lên: “Đại tướng quân đến ——”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tướng quân điềm nhiên bước vào, vị Tướng quân trẻ tuổi cởi bỏ áo giáp, để thanh trường kiếm xuống. Trên người chỉ mặc một bộ đồ đen, nhưng nó vẫn khiến trái tim nhóm quan văn có mặt ở đây đập thình thịch, như thể bọn họ có thể thấy sự khát máu được dệt bởi vô số oan hồn trong bộ quần áo màu đen ấy, còn cả ngai vàng mới được đúc từ núi xương cốt.
Bước chân của Tướng quân thong thả mà trầm ổn, ánh mắt không buồn không vui khóa chặt trên người Thái tử, các quan viên đều thở dài trong lòng.
Quả nhiên Tướng quân muốn tạo phản mà.
Bọn họ suy diễn một câu chuyện xưa về một tên lòng muông dạ thú, trên thực tế, Du Luân chỉ đang giao lưu ánh mắt với Nhan Hành Thạc mà thôi.
—— Sao anh tới muộn vậy?
—— Thuộc hạ lôi kéo tôi nghiên cứu cách soán vị, không cẩn thận nên tới muộn.
……
Nhan Hành Thạc đã tới rồi nhưng Miêu Thắng Nam vẫn không thấy tăm hơi đâu, mặc dù Du Luân rất lo lắng, nhưng yến tiệc sắp bắt đầu nên chỉ có thể tìm cô nhóc sau vậy.
Theo lệnh của Công chúa, Du Luân lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho các đồng đội bên dưới, hey! Thể hiện tài nghệ của mọi người để cua Công chúa đi!
Có người không hiểu, có người hiểu nhưng lại không muốn phản ứng với cậu.
Chỉ có Triệu Tòng Huy vỗ ngực, dùng động tác nói với cậu, đội trưởng yên tâm, hội họa luôn là thế mạnh của em mà!
……
Công chúa hỏi ai muốn thể hiện tài năng đầu tiên, Triệu Tòng Huy định giơ tay thì Kính Nghiệp Phúc đã đứng lên nhanh hơn cậu ta. Trong bốn vị công tử cầm cờ thơ họa, Tịch Viễn là cầm, Triệu Tòng Huy là họa, Yêu Nước Phúc là cờ, Kính Nghiệp Phúc là thơ. Nói đến cũng trùng hợp, Kính Nghiệp không biết gì, nhưng được cái viết chữ đẹp.
Gã cực kì tự tin, nhớ năm đó, nhờ nét chữ này, gã đã cua được bao nhiêu là em gái, không phải chỉ là một Công chúa thôi sao, dễ ẹt!
Công chúa rất hài lòng vì gã đã chủ động như thế, “Nếu công tử Kính muốn trổ tài đầu tiên, bổn cung chuẩn. Công tử Kính văn chương lỗi lạc, bổn cung chọn một đề cho ngươi, ngươi viết câu trả lời, thế nào?”
Cứ tưởng là viết chữ, không ngờ lại là sáng tác một bài thơ nhỏ. Kính Nghiệp Phúc hơi chột dạ, nhưng đều là người từng học đại học, nói bừa một bài văn cũng không khó lắm, gã im lặng một giây rồi gật đầu.
Công chúa khẽ mỉm cười, nói với thị nữ của mình: “Hiện giờ trong kinh đang lưu hành rất nhiều đề mới, công tử Kính tài hoa hơn người, vậy hãy cho hắn đề khó nhất đi.”
Thị nữ cúi đầu đáp lời, đưa cho Kính Nghiệp Phúc một cuộn giấy Tuyên Thành.
Kính Nghiệp Phúc run rẩy cầm lấy, đề cổ đại vốn dĩ đã bi3n thái rồi, vậy mà cô Công chúa bi3n thái này còn cho gã đề khó nhất! Nếu gã không hiểu đề này, vậy sẽ bị đuổi ra ngoài hả?
Trong sự lo lắng tột độ, Kính Nghiệp Phúc từ từ mở cuộn giấy Tuyên Thành ra, chỉ thấy dòng đầu tiên viết —
Đề thi tuyển sinh đại học Môn tiếng Trung năm 20XX ( đề Giang Tô*).
Đề Giang Tô*: Năm 2004, tỉnh Giang Tô bắt đầu ra đề tự luận. Trong 10 qua, Giang Tô đã hình thành một phong cách ra đề độc đáo và cấu trúc câu hỏi kiểm tra rất khác biệt so với các vùng khác trên cả nước.
…………
Kính Nghiệp Phúc: “???”
- -----oOo------