……
Hiển nhiên, bây giờ không có thời gian, không chỉ không có thời gian, mà còn không có không gian.
Cầu thang vốn đã hẹp, bây giờ mười người cùng chen chúc một lúc, những đồng đội ở phía sau không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì, còn đẩy người ở trước thúc giục nhanh di chuyển. Cứ thế qua lại, hai đội giống như cá mòi đóng hộp, lên không được mà xuống cũng không xong. Chờ đến khi hai “nguy hiểm” cũng đến đây, trông họ còn đáng thương hơn.
Nhị tiểu thư Mĩ Linh cùng một người khác đồng thời xuất hiện, một người ngước lên, một người nhìn xuống, người kia nghiền ngẫm nhướng mày, trong khi vẻ mặt Nhị tiểu thư không có thay đổi gì rõ ràng.
Người kia thong thả mở miệng, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa thường ngày, “Nhiều người như vậy à. Ừm, tôi sẽ không hỏi về mấy cái món lòng này đâu, về phần ngài, tiểu thư Mĩ Linh tôn quý, ngài cũng là đồng lõa của con rồng đấy ư?”
Khăn Quàng Đỏ bị câu nói này làm sửng sốt luôn, bọn họ cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, giao tiếp bằng giọng hơi.
Nhan Hành Thạc: “Rồng?”
Triệu Tòng Huy: “Đồng lõa??”
Miêu Thắng Nam: “Cũng???”
Du Luân: “Món lòng????!”
Đội viên khác: “……”
Đội trưởng, đến lúc này rồi đừng để ý người ta gọi mình là gì nữa!
Mĩ Linh không trả lời, còn ném lại một câu hỏi, “Nói vậy, ngươi đã bắt được con rồng độc ác đó chưa, Mauleon?”
Mauleon, cũng chính là quản gia của lâu đài khẽ mỉm cười, “Tôi đã phá tan mánh khóe nhỏ của nó rồi. Rồng đúng là những sinh vật ranh mãnh mà, nó sợ tôi bắt được nó còn dám đứt đuôi để sống sót, giờ chắc đang li3m láp vết thương ở góc nào đó rồi.”
Không biết những lời này đã chọc vào điểm cười nào của Mĩ Linh, cô chợt bật cười, như thể nhận ra rằng mình không nên cười, cô cúi đầu, sửa lại vẻ mặt rồi ngẩng đầu lên, nói: “Rồng đều là loài cô độc và kiêu ngạo. Chúng không bao giờ hợp tác với con người, ngươi có chắc những người này thực sự là đồng lõa của con rồng đó không?”
“Chắc chắn, vừa này tên này còn dùng lửa của con rồng.”
Đại Cát bị quản gia điểm tên vô cùng xấu hổ.
Nhận ra toàn thể Khăn Quàng Đỏ đều đang nhìn mình, gã sững người một giây sau đó học cách giao tiếp của Khăn Quàng Đỏ: “Trời đất chứng giám, tôi có dùng một đạo cụ sao chép, nhưng đâu ngờ xui xẻo lại bị người này đuổi giết như vậy chứ.”
Đạo cụ cũng giống như chiếc hộp may mắn, nói phế cũng đúng, mà nói hữu dụng cũng đúng. Đạo cụ của Đại Cát có thể sao chép khả năng bẩm sinh của bất kỳ ai, ở hầm chơi ma thuật này, quả thật là một vũ khí cứu mạng.
Bây giờ tình thế gần như đã sáng tỏ. Đây là một thế giới ma thuật, tác dụng của ma thuật cũng giống như quà và đạo cụ, nhưng đáng buồn thay, phần lớn món quà của họ không thể đánh lại ma thuật của người ta.
Đại Cát cũng biết điều này nên đã sao chép năng lực của con rồng, tất nhiên khi sao chép gã còn tưởng con rồng là mạnh nhất, nhưng gã đâu ngờ người anh em tên ‘Rồng’ khí phách này thậm chí còn không đỡ được một đòn của quản gia.
Sau khi nghe Đại Cát phàn nàn, Tịch Viễn cau mày, “Tại sao anh nghĩ con rồng là mạnh nhất?”
Đại Cát vuốt mặt và buồn bã nói: “Còn không phải là vì nó đã lập tức hạ gục được mọi người… Người… Người bạn, cũng chính là bọn tôi!”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Các thành viên khác của Hoà Bình Tinh Anh: “……”
Đội trưởng, bẻ lái gượng gạo quá.
Tịch Viễn híp mắt, không nói gì nữa, hắn tiếp tục nhìn hai NPC rõ ràng đang tán gẫu nhưng nhìn thế nào cũng thấy bầu không khí rất kỳ quái, những thành viên khác của Khăn Quàng Đỏ cũng vậy, điều đó khiến Đại Cát phải nghi ngờ một lúc.
Gã đã nói lỡ lời mà, nhỉ? Sao bọn họ biết mình đã bị nghe lén mà vẫn bình tĩnh vậy?
Đại Cát thực sự rất tò mò, sau khi kiềm chế một lúc, gã vẫn không nhịn được hỏi Du Luân.
Du Luân cười thoải mái: “Quen rồi.”
Đại Cát: “…………”
Thảm thật.
Mười người sống cứ vậy trở thành phông nền, thật ra không phải là Mĩ Linh và quản gia không nghe thấy bọn họ đang thì thầm cái gì. Nhưng trong hoàn cảnh này, so với những kẻ hầu người hạ lén lút, đáng khinh, cứ như sợ người khác không biết thân phận người hầu của họ có vấn đề, thì hai người vẫn cảnh giác sự tồn tại của nhau hơn.
“Tiểu thư Mĩ Linh biết trong Trang viên có một con rồng khi nào? ”Quản gia như tắm mình trong gió xuân hỏi.
Mĩ Linh thản nhiên trả lời: “Cũng giống như ngươi, từ ngày con rồng bay vào.”
Nghe thấy câu trả lời, sắc mặt của quản gia hơi thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Mĩ Linh, thở dài, “Ngài đúng là… Có thiên phú mà. Nếu không phải sai thời điểm thì tôi rất muốn thử xem giới hạn tài năng của ngài đến đâu.”
“Nhưng mà,” Hắn thay đổi đề tài, ”Trách nhiệm của tôi là bảo vệ trang viên, tiểu thư Mĩ Linh, ngài vẫn nên về phòng đi thôi, tôi sẽ xử lí mấy món lòng này thay ngài”
Mĩ Linh nhìn quản gia một lúc, sau đó gật đầu, “Được.”
Hai đội lập tức trở nên căng thẳng.
Bây giờ họ không có món quà nào có thể cứu cánh ngay lập tức. Khăn Quàng Đỏ đã nghe Bông Tuyết kể về sự hung tàn của quản gia, về phần đội Hòa Bình Tinh Anh, món quà nghe lén của họ đã bị đốt cháy khi con rồng tấn công nhóm Miêu Thắng Nam, tuy chưa nghe về truyền thuyết của quản gia, nhưng bọn họ cũng vừa mới tìm được đường sống từ trong tay vị truyền thuyết này.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều có vài kế hoạch trong đầu, bất kể thế nào, giữ mạng là quan trọng nhất.
Đúng lúc này, tiểu thư Mĩ Linh mới vừa xoay người được một nửa lại quay lại.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô nghiêng đầu nhìn quản gia vẫn đang đứng trên lầu, “Đúng rồi, hôm nay hình như là một ngày rất đặc biệt, Mauleon, chắc ngươi rất bận nhỉ? Chú ý nghỉ ngơi, bận quá sẽ có hại cho cơ thể và tuổi thọ đấy.”
Sắc mặt của quản gia đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng trở nên âm trầm, ngay cả Khổng Duy Cần thần kinh thô cũng có thể nghe thấy sự khủng b0 và sát khí trong đó, chuông cảnh báo của mọi người reo vang, nhưng đột nhiên họ phát hiện mình không thể di chuyển nổi.
Mà đúng lúc này, bọn họ mới phát hiện không khí xung quanh bao phủ lớp sương mù màu xanh nhạt hơi trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nhìn ra.
Rõ ràng không chỉ có bọn họ ngạc nhiên, ngay cả quản gia đến giờ mới phát hiện ra, hắn đột nhiên nhìn về phía Mĩ Linh, nhìn chòng chọc cái chai đã mở trên tay cô.
“Từ từ! Cửa! ——”
Còn chưa dứt lời, Khăn Quàng Đỏ, Hòa Bình Tinh Anh và Mĩ Linh đã biến mất.
Quản gia đứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên lục, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Hôm nay quả thực là một ngày đặc biệt, nhưng Mĩ Linh không phải là người uy hiếp đến ngày này, mấy món lòng kia cũng không phải, con rồng đáng giận đó, mới phải.
*
Kẻ thù bỗng trở thành ân nhân, não Du Luân vẫn chưa kịp load.
Cái lọ Mĩ Linh lấy lúc đầu có chứa ma dược có thể dịch chuyển con người ra ngoài. Không chỉ mỗi quản gia là có kế hoạch cho tối nay, cô cũng có, cho nên cô không muốn bị ai quấy rầy, vốn cô muốn di chuyển những tên trộm đột nhập vào phòng mình đến một nơi ngẫu nhiên, nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, bây giờ cô quyết định thay đổi ý định.
Đứng trong vùng hoang vu tối tăm, Mĩ Linh hỏi họ, “Các ngươi là ai.”
Khăn Quàng Đỏ và Hòa Bình Tinh Anh nhìn nhau, Đại Cát yên lặng nhích về phía Khăn Quàng Đỏ, nhỏ giọng hỏi: “Đánh thắng được không?”
Miêu Thắng Nam cách Đại Cát gần nhất, cô nhóc vừa mở miệng thì một giọng nói lạnh lẽo khác đã cắt ngang.
“Đánh không lại,” Mĩ Linh lạnh lùng nhìn Đại Cát, “Còn vấn đề nào khác không?”
Đại Cát: “……” Không có, không có.
Bọn họ là ai, câu hỏi này quá hóc búa, hơn nữa họ không thể phân biệt được Mĩ Linh rốt cuộc là địch hay bạn. Họ nhìn nhau rất lâu, cuối cùng vẫn là Du Luân đưa ra một câu trả lời mơ hồ, “Chúng tôi là những người đến để cứu mọi người.”
Mĩ Linh nhìn cậu đầy nghi ngờ, “Cứu bọn tôi?”
Mười người đồng loạt gật đầu, cảnh tượng thật đồ sộ.
“Các ngươi…… Là thợ săn ác ma à?”
Gì? Thợ săn gì?
Du Luân sững sờ một giây, cậu không biết từ này, nếu đồng ý, lỡ như Mĩ Linh hỏi thêm mà cậu không trả lời được thì chẳng phải sẽ lộ tẩy ư, nhưng đáng sợ hơn là, nếu cậu do dự quá lâu cũng sẽ khiến Mĩ Linh cảnh giác.
May mà bạn học Triệu lanh trí, cậu ta liên tục gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột, “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi là thợ săn ác ma.”
Quản gia vừa ra tay đã muốn giết người, mà dường như từ đầu đến cuối tiểu thư Mĩ Linh chưa từng làm chuyện gì quá máu me. Dù có khống chế đồ đạc thì cô cũng chẳng làm gì bọn họ, giờ nghĩ lại, hình như cô chỉ muốn trói họ lại mà thôi.
Hơn nữa khi hỏi vấn đề này, giọng điệu của cô đã khác trước, dường như có chút chờ mong, nếu thừa nhận thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Triệu Tòng Huy chớp mắt, chờ tiểu thư Mĩ Linh lộ vẻ kích động, giây tiếp theo, vẻ mặt của Mĩ Linh thay đổi, nhưng không phải kích động, mà là khinh bỉ.
“Ngay cả ta cũng không đánh lại. Bây giờ Hiệp hội thợ săn đã bắt đầu bồi dưỡng đồ ăn cho ác ma rồi à?”
Triệu Tòng Huy: “……”
“Đó không giống,” cậu ta giải thích, “Ngành của chúng tôi chuyên về ác ma, năng lực của chúng tôi chỉ khắc chế ác ma chứ không phải phù thủy.”
Giọng của Mĩ Linh lạnh căm căm, “Vậy à? Mauleon chính là ác ma, không phải các ngươi vẫn bị đánh tè ra quần đấy sao.”
Quản gia là ác ma?!
Mọi người thầm đọc xong câu này, đồng thời, bạn học Ăn Gà của Hòa Bình Tinh Anh cũng đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh hơn Triệu Tòng Huy rất nhiều, chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn cũng cảm thấy rất đáng tin.
“Đầu tiên, chúng tôi không bị đánh tè ra quần, chúng tôi chỉ muốn tập hợp lại với bạn bè thôi, hơn nữa chưa đến thời điểm mấu chốt, chúng tôi không thể rút dây động rừng được.”
Nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, Đại Cát rất muốn vỗ tay cho hắn.
Không hổ là người lươn lẹo nhất đội bọn họ!
……
“Thời điểm mấu chốt, là khi nào?”
Ăn Gà rũ mắt, thậm chí còn không ngừng, tiếp tục nói: “Có rất nhiều cách để đánh bại ác ma, nhưng muốn đánh bại ác ma nơi này nhất định phải sử dụng Thanh kiếm của Clayton Munson. Đó là thánh khí do Isaknogar để lại khi phong ấn những ác ma cổ xưa một nghìn năm trước, sau khi chết, thanh kiếm này đã được để lại trong Hiệp hội thợ săn. Chúng tôi muốn sử dụng nó nhưng không có sức mạnh mạnh mẽ như Isaknogar, thế nên mười người phải sử dụng cùng lúc để phát huy tối đa sức mạnh của thanh kiếm này khi mặt trăng treo giữa bầu trời.”
Triệu Tòng Huy ngẩn người, tựa như đã phản ứng lại, cậu ta theo sát: “Không sai! Đúng vậy! Phải có mười người, hơn nữa mỗi người đều có tài năng riêng, cho dù không đánh nhau được cũng không sao, lực phòng ngự rất mạnh, hoặc là có thân thể cường tráng, hay là có khả năng chữa bệnh thì đều có thể tham gia, đã vậy trong mười người này ít nhất phải có một người có khả năng chữa bệnh.”
Du Luân: “……” Sao nghe ảo ma canada nobita làm nhoè đi mascara của shizuka vậy?
Ăn Gà gật đầu, “Hơn nữa mục đích cuối cùng của chúng tôi không chỉ là gi3t ch3t ác ma, chúng tôi muốn giải cứu những người vô tội nữa. Vừa nãy bạn bè của tôi đến phòng cô là để tìm chứng cứ, chứng minh cô không đứng về phía ác ma. Dẫu sao, cô là một phù thủy mà, trông rất đáng ngờ.”
“Những sự chuẩn bị này đều cần thiết. Giải quyết đán quái vật nhỏ trước rồi chiến đấu với ác ma mạnh nhất sau, như vậy mới có thể giải phóng trang viên này hoàn toàn.”
Triệu Tòng Huy thở dài, “Đây là trình tự do Hiệp hội thợ săn quy định, ai mà không muốn chiến đấu với ác quỷ trước chứ, nhưng mấy con quái vật nhỏ đó cũng cần phải bị tiêu diệt. Hơn nữa thanh kiếm của Clayton Munson là vũ khí đặc biệt chỉ có thể sử dụng trên ác ma, trước khi đến lúc thì tuyệt đối không được dùng, nếu không sẽ bị ác ma phát hiện, vậy thì phó bản này, không, Trang viên này xong đời luôn. Vì vậy,… Xin lỗi, tôi không thể lấy ra cho cô xem được.”
Cả hai anh một lời tôi một lời, ban đầu ai cũng ngạc nhiên không hiểu sao hai người này lại ăn ý như vậy, sau này khi hiểu ra thì cạn lời luôn. Thấy họ không giống như đang nói dối, Mĩ Linh dần tin họ.
Xong việc, Triệu Tòng Huy có chút hưng phấn nhìn Ăn Gà, “Anh cũng chơi Pandora’s Return à? Thanh kiếm của Clayton Munson khó cầm quá, tôi đi theo Isaknogar làm nhiệm vụ vô số lần, nhưng anh ta chưa bao giờ giao nó cho tôi cả. Cuối cùng, tôi phải đi ké kiếm của người khác để vượt qua phó bản, còn anh thì sao, anh vượt qua thế nào?
Bạn học Ăn Gà nở nụ cười đầy phúc hậu và vô hại, “Trái ngược với cậu, tôi cho người khác ké kiếm vượt phó bản.”
- -----oOo------