• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, sự nghiệp tìm người vĩ đại bắt đầu. Nhóm Cao Tàm đã ở đây lâu và có mạng lưới quan hệ rộng rãi nên không cần phải đi từng nhà, chỉ cần hỏi vài người là biết đội mình cần tìm đã đi vượt cửa rồi.

Thiệu Nam Dung: “… Đây là lần thứ ba trong tháng rồi đó, đúng là càng cản bọn họ càng hăng mà.”

Bên của Cao Tàm không suôn sẻ, bên của Nhan Hành Thạc cũng vậy.

Đội Bông Tuyết giống như đá chìm đáy biển, Nhan Hành Thạc đã cử cả đội đi canh gác ở những nơi có nhiều người nhất mà vẫn thể tìm được. Về phần đội Hòa Bình Tinh Anh, lại rất dễ tìm, những người buồn thảm nhất khi bước ra khỏi đường hầm, chính là họ.

……

Đại Cát còn đang chìm đắm trong sự tang thương vì vượt cửa không thành công thì đột nhiên bị ai đó kích động gọi tên, gã tưởng là ảo giác nên ngẩng đầu lên, vừa khéo thấy Triệu Tòng Huy đang hưng phấn chạy tới, “Mọi người đi vượt cửa à! Bọn tôi tìm mọi người suốt!”

Đại Cát hoảng hốt lau mặt, u ám hỏi: “Tìm tôi… Tìm tôi làm gì?”

“À…”

Lúc này Triệu Tòng Huy mới nhận ra trạng thái bất thường của họ, cậu ta bối rối gãi đầu, hỏi: “Mọi người làm sao vậy, cứ như sau khi trúng số 17 tỉ mới nhận ra mình đã ném tờ vé số đi vậy.”

Hòa bình Tinh Anh: “…”

Thật là một phép so sánh sâu sắc.

Đại Cát che trái tim bị thương của mình không muốn chú ý đến cậu ta nữa. Ăn Gà điều chỉnh tâm trạng của mình rồi mới gượng cười, “Nội dung cửa này đặc biệt lắm, lúc cậu đi vào là sẽ biết. Vừa nãy cậu nói tìm chúng tôi là có ý gì?”

Khi Triệu Tòng Huy mở miệng muốn nói hết mọi chuyện thì chợt nhớ lại lời dặn của Cao Tàm, cậu ta liền ngậm miệng, sau đó quay đầu nói với Đại Cát, “Đại Cát, đội phó của chúng tôi muốn gặp anh.”

Kim Vãn nhíu mày, “Đội phó của cậu là ai?”

Đại Cát trợn trắng mắt, không có phong độ thân sĩ nói: “Còn hỏi nữa sao, nhất định là vị Nhan Hành Thạc thông minh nhất kia rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy,” Triệu Tòng Huy lại gật gật đầu, “Khi nào anh rảnh, nếu bây giờ có thời gian thì đi theo tôi đi?”

Đại Cát nhìn cậu đầy kì lạ, “Muốn gặp tôi? Còn chỉ muốn gặp một mình tôi, đội phó của mấy người có ý gì, Là Hồng Môn Yến hay là tiệc tối dưới ánh nến?”

Triệu Tòng Huy: “……”

“Anh Thạc của bọn tôi không phải gay, hơn nữa anh yên tâm, dù anh Thạc có cong thì cũng sẽ không tìm anh.”

“Á, cậu có ý gì, tôi không xứng với anh Thạc của cậu à!”

Kim Vãn mệt tim xoay người, không quan tâm đến mấy người phía sau, hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi, không còn sức lực đối phó với người ngoài mơ hồ có ý xấu và boss thường xuyên bị ngáo nữa.

Cuối cùng, Triệu Tòng Huy vẫn dẫn theo Đại Cát đến nhà hàng sân vườn ngoài trời.

Đại Cát đi một mình, nhưng lại có tận bảy người đón tiếp gã.

Sau khi trải qua bài kiểm tra của nhóm Cao Tàm, Nhan Hành Thạc đưa gã trở lại biệt thự, tất nhiên, nơi này không có Du Luân.

Họ kể cho Đại Cát mọi chuyện đã xảy ra, và để đối phương tự quyết định, nên tham gia hay giả vờ như không nghe thấy gì. Người chịu trách nhiệm giải thích cho Đại Cát là Triệu Tòng Huy luôn năng động quá mức, cậu ta nói gần một tiếng, trong một tiếng này, tâm trạng bị phá hủy đến kiệt quệ bởi cửa của Đại Cát dần hồi phục, sắc mặt của gã ngày càng nghiêm túc, cho đến cuối cùng, gã suy nghĩ vài giây.

“Tôi tham gia.”

Triệu Tòng Huy đang uống nước đỡ khát, nghe gã đồng ý thoải mái như vậy liền vui mừng bật cười, “Tốt quá, vậy các đồng đội của anh, chắc cũng không có ý kiến đi đâu nhỉ?”

Đạo Cát gật đầu, “Kim Vãn và Đại Lợi là người của tôi, họ sẽ không có ý kiến gì đâu, Ăn Gà vẫn còn nhỏ, đang là lúc hiếu chiến, đừng lo lắng, nó cũng sẽ tham gia thôi.”

Nói đến đây, Đại Cát đột nhiên phản ứng lại, hóa ra những câu hỏi kỳ lạ lúc đầu là để kiểm tra xem gã có phải là Vương Miện ngụy trang NPC hay không. Đại Cát cười sang sảng, “Không cần thiết, tôi quen biết với Kim Vãn và Đại Lợi khi còn ở bên ngoài lận. Bọn họ là thuộc hạ của tôi, Kim Vãn đã theo tôi 5 năm, Đại Lợi thì tận 12 năm, bọn tôi quen nhau hồi còn trẻ. Nếu có ai đó ở cùng thành phố bọn tôi, tôi chỉ cần nói tên của mình thì họ nhất định sẽ biết tôi là ai. Đừng lo, ai là Vương Miện chứ tôi là không phải rồi.”

Triệu Tòng Huy càng ngạc nhiên hơn, tò mò hỏi: “Mọi người ở đơn vị nào vậy, thế mà ba người lại vào cùng.”

Đại Cát suy nghĩ một lúc, “Bọn tôi không phải là một đơn vị mà chỉ là tổ chức phúc lợi xã hội, ừm, rảnh rỗi thì giúp các cơ quan chính phủ tiêu diệt thế lực tà ác, giúp họ thu một số khoản thuế họ chưa có thời gian thu, thuận tiện dạy dỗ những ai coi thường hoặc không thích nhìn tổ chức phi lợi nhuận của chúng tôi một bài học.”

Nói xong lời cuối cùng, Đại Cát cười toe toét, để lộ hàm răng trắng.

Triệu Tòng Huy: “…………”

Đừng tưởng tui còn nhỏ nên không hiểu nghen.

Nhất định mấy người là thế lực tà ác còn lớn hơn nữaaaa!

……

Những lời nói của Đại Cát thực sự khiến mọi người yên tâm, có mối liên hệ với thế giới bên ngoài, vậy chỉ cần có người có thể chứng minh sự tồn tại của họ là thật, thế thì không cần lo lắng về họ nữa rồi. Sau khi Đại Cát quay trở về, không lâu sau đã đưa nhóm Ăn Gà đến, đúng như lời gã nói, cả ba người họ đều đồng ý tham gia. Kim Vãn và Đại Lợi không có gia đình, Đại Cát là người thân thiết nhất trong gia đình của họ, tuy Ăn Gà không nói gì nhưng từ thái độ của hắn có thể thấy, hắn cũng không h4m muốn về nhà lắm.

Không h4m muốn về nhà thì sẽ không h4m muốn vượt cửa, nếu họ thất bại, vậy cũng sẽ mất ít hơn. So với những người khác, bọn họ ít bị ám ảnh bởi “bên ngoài” và cũng dễ dàng đưa ra lựa chọn hơn.

Đại Cát dẫn đầu đội Hòa Bình Tinh Anh tham gia, mà hai đội còn lại nhanh chóng được tìm thấy, khá trùng hợp là, cả hai lại được tìm thấy vào cùng một ngày.

Đội Bông Tuyết không ra ngoài kể từ khi vượt qua cửa thứ năm mà vẫn nghỉ ngơi tại nơi mình sống, đây là lý do tại sao nhóm Nhan Hành Thạc mãi vẫn không thể tìm thấy họ. Cửa thứ năm vừa phải đập đá vừa phải cứu người khỏi đống đổ nát, mọi người trong đội Bông Tuyết đều rã rời, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi đầy đủ, cảm thấy sức sống đã quay trở lại. Khi họ vừa quyết định tiếp tục công việc, mới bước chân ra khỏi cửa đã bị Khổng Duy Cần của Khăn Quàng Đỏ tóm ngay lập tức.

Theo thường lệ, chỉ mời đội trưởng, sau khi giải thích đại khái ý định của mình, Khổng Duy Cần dẫn Từ Tử Nguyên đến nhà hàng, giống như Khăn Quàng Đỏ tin tưởng Bông Tuyết, Bông Tuyết cũng tin tưởng Khăn Quàng Đỏ, các đội viên khác không có ý kiến gì, để mặc Khổng Duy Cần đưa Từ Tử Nguyên đi. Mà sau khi đến nơi, không lâu sau, Thiệu Nam Dung cũng dẫn một đội trưởng khác về.

Thiệu Nam Dung làm động tác “Mời”, người phía sau đút tay vào túi, ung dung bước vào, nhìn thấy những người đã ngồi xuống, gã không khỏi nhướng mày.

“Yo, thật trùng hợp, đều là người quen cả à. Ừm, ngoại trừ vị này.” Gã đang ám chỉ Từ Tử Nguyên.

Nghe được thanh âm, Khăn Quàng Đỏ đều ngẩng đầu, suýt nữa trừng rớt con mắt.

“Kính Nghiệp Phúc?! ——”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK