• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu người thảo luận đến tận nửa đêm vẫn không nghĩ ra cách.

Qua 11 giờ, mọi người về phòng đi ngủ.

Mặc dù dùng quà và công cụ cho cửa sau không hữu ích lắm, nhưng sáu người vẫn quyết định ngày mai đi vào rừng để thăm dò, thu thập thêm quà cũng không có hại gì, dù cửa này không dùng được nhưng nói không chừng cửa tiếp theo sẽ hữu ích thì sao. Hơn nữa, lỡ như mèo mù vớ phải chuột chết, bọn họ trùng hợp thu thập được mấy món quà có chức năng như “Kính chiếu yêu”, “Máy phát hiện nói dối”, vậy chẳng phải là lời to rồi ư.

Nằm trên giường trong phòng, đây là lần đầu tiên Du Luân ngủ một mình trong suốt hai tháng, cậu cứ nghĩ không gian yên tĩnh sẽ giúp mình ngủ ngon hơn, nhưng sau khi trằn trọc một hồi lâu, cậu vẫn tỉnh rụi.

Chính lúc ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Du Luân nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh di chuyển rất khẽ.

Cậu ngồi dậy và liếc nhìn chiếc vòng điện tử trên đầu giường.

—— 1:30 sáng.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, mặc dù Du Luân đã di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng khoảng khắc cậu vặn cửa, Nhan Hành Thạc liền quay đầu lại, hai người nhìn nhau, không ai nói một lời, Du Luân chậm rãi đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống.

Nhan Hành Thạc không bật đèn, anh ngồi trên cửa sổ lồi của ban công phòng khách, một chân co lại, chân kia tùy tiện gác sang một bên, thân hình mảnh khảnh đang tắm trong ánh đèn ngủ, anh hơi cúi đầu xuống, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú như dùng filter, Du Luân nhìn một lúc mới mở miệng.

“Anh cũng mất ngủ à?”

Nhan Hành Thạc là đi ra uống nước, trên tay cầm một chiếc cốc màu trắng, nghe thấy lời của Du Luân, anh đặt chiếc cốc xuống, thư thái ngẩng cổ lên rồi dựa vào bức tường phía sau, “Mất ngủ là một than phiền chủ quan của người mắc về giấc ngủ trong đó thời gian và chất lượng giấc ngủ không được thỏa mãn, do đó ảnh hưởng đến chức năng xã hội ban ngày. Tôi chưa ảnh hưởng đến khía cạnh này, do đó, đây không phải là mất ngủ mà chỉ là hơi không ngủ được thôi.”

Du Luân vô cảm nhìn anh, “Có ai từng nói với anh rằng, nói chuyện phiếm với anh rất tốn sức không.”

Nhan Hành Thạc khẽ cười, anh hơi ngồi dậy, cái chân dài không có chỗ đặt cũng bị anh rụt về. Trong ánh đèn đêm, đôi mắt của anh càng thêm sáng ngời, hấp dẫn hơn ban ngày, bị đôi mắt đó quan sát, Du Luân phát hiện mình thậm chí không thể nhìn đi chỗ khác được.

Luyến tiếc dời tầm mắt.

“Có sao, nhưng mà,” Nhan Hành Thạc nhướng mày, “Cậu vẫn thích nói chuyện phiếm với tôi mà.”

Du Luân vốn đang ngồi bên cạnh anh, nghe vậy liền lùi lại phía sau, mãi đến khi dựa vào bức tường bên kia, Nhan Hành Thạc mới nghe thấy giọng nói nhỏ lẩm bẩm, “Tự luyến.”

Ý cười trên lông mày của anh càng sâu, Du Luân trốn anh xa như vậy, núi không tìm mình thì mình đi tìm núi, Nhan Hành Thạch nhích qua rất tự nhiên, “Vẫn đang lo lắng về cửa tiếp theo sao?”

Triệu Tòng Huy vẫn đang ngủ, Du Luân sợ đánh thức cậu ta nên nói với một giọng thấp hơn bình thường, cậu vu0t ve chiếc nhẫn trên tay trái của mình, chậm rãi nói: “Cũng không hẳn là vì cửa tiếp theo, hôm nay biết quá nhiều chuyện nên tôi không thể tiêu hóa ngay trong một thời gian được.”

Động tác trên tay dừng lại, cậu ngước mắt lên hỏi Nhan Hành Thạc: “Anh nói xem, cảm giác được sinh ra trong Vương Miện là như thế nào?”

Ngẩn ra một lát, Nhan Hành Thạc lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”

Tất nhiên anh sẽ không biết, anh cũng không phải người sinh ra ở đây. Trước khi gặp Ốc Bối Bối, Du Luân chưa từng nghĩ tới những chuyện này, nhưng bây giờ gặp phải, cậu không khỏi nghĩ đến, trong Vương Miện không ai có thể chết, dù không chết nhưng nó cũng sẽ không thả ai đi, những người còn sống thì phải tiếp tục sống, khoảng khắc khi chấp nhận số phận thì họ sẽ làm gì?

Có phải giống như ba mẹ của Ốc Bối Bối, tuyệt vọng với những từ như “Đi ra ngoài” và “Về nhà”, dứt khoát chuyển trọng tâm cuộc sống của mình sang Vương Miện?

Mặc dù mẹ của Ốc Bối Bối đã từ bỏ gia đình nhỏ và quyết định tiếp tục vượt cửa, nhưng Du Luân cảm thấy bà ta làm như vậy không phải là vì vẫn muốn về nhà, mà là bởi điều kiện sống ở khu vực chờ cửa đầu tiên thực sự quá kém.

Mỗi khi vượt qua một cửa, mọi mặt của khu vực chờ sẽ được cải thiện, khi đến cửa thứ ba thì thậm chí không khác gì cuộc sống bình thường bên ngoài. Những người ở cửa đầu tiên và thứ hai có thể vẫn sẽ lo lắng về điểm Vinh Dự, nhưng người có thể lên đến cửa thứ ba và thứ tư, nhất định đã quá quen với cách kiếm điểm, nên cũng không còn phải lo lắng về vấn đề bị biến mất nữa.

Khi đuổi kịp điều kiện sống thì áp lực sinh tồn sẽ biến mất, mà khi cánh cửa và lối ra phía trước vẫn cứ xa xăm vô vọng, những người ngày càng mệt mỏi kiệt quệ sẽ rất dễ bước lên con đường bỏ cuộc.

Ốc Bối Bối cũng không phải ngoại lệ. Du Luân có linh cảm, càng đi về sau, cậu sẽ càng gặp được nhiều người sống thoải mái và lập gia đình ở đây, thậm chí có thể thành lập một đoàn thể xã hội, không còn là bán hàng đa cấp ép uổng hay là đoàn đội lòng dạ hiểm độc nữa, mà là một tổ chức xã hội thực sự phục vụ đám đông.

Con người là động vật quần cư, khi quần thể cư trú đạt đến một số lượng nhất định sẽ xuất hiện tổ chức và đội nhóm tương ứng, từng chút cải thiện, tới một lúc nào đó, nơi này sẽ không khác gì bên ngoài.

Du Luân không hiểu, đây là do Vương Miện thúc đẩy sao? Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra ý nghĩa tồn tại của nó, rốt cuộc nó muốn con người ra ngoài hay là muốn con người ở lại đây? Nếu cửa là một trở ngại và ý định của Vương Miện là muốn giữ bọn họ lại bên trong, vậy tại sao nó còn thiết kế lối ra.

Du Luân không thể hiểu nổi mấy vấn đề này, cậu không biết khi nào mình mới có thể thông suốt, càng không biết trước khi mình thông suốt thì liệu có bị viên đạn bọc đường này hủy hoại niềm tin, để rồi từ bỏ, không bao giờ muốn ra ngoài nữa không.

Sau khi im lặng một lúc, Du Luân nói: “Tôi vừa mới tính toán, tổng cộng có 19 cửa, dù bình quân mất một tháng để vượt từng cửa thì cũng phải mất một năm rưỡi để vượt xong cửa thứ mười chín. Nhưng chúng ta đâu thể mãi suôn sẻ được, sẽ vấp ngã và thất bại vài lần, thậm chí là mười mấy lần, hàng chục lần. Nếu tính thêm mấy lần đó nữa thì e là đến ngày đi ra ngoài được, chắc những người bên ngoài đã không nhận ra chúng ta nữa rồi.”

Nhan Hành Thạc cụp mắt không nói gì, đột nhiên Du Luân bật cười, quay đầu lại nhìn Nhan Hành Thạc: “Anh có phát hiện cái Vương Miện này rất giống một nhà tù cực lớn không, mỗi người trong chúng ta đều bị kết án chung thân, cần mẫn vượt cửa thực ra chính là chăm chỉ giúp mình giảm án. Cuối cùng một ngày nọ, chúng ta được trả tự do sau khi chấp hành xong bản án, đi ra ngoài mới phát hiện, wow, sao mà bên ngoài lại trở thành thế này rồi.”

Sau khi cười một tiếng, khóe miệng Du Luân chậm rãi rũ xuống, “Nhưng chúng ta không làm gì sai cả mà, tại sao phải gánh chịu những uất ức mà một tên tội phạm tày trời phải chịu chứ?”

Đầu ngón tay mát lạnh đặt lên giữa lông mày của Du Luân, nhẹ nhàng vu0t ve đôi lông mày đang cau có trong vô thức của cậu. Du Luân ngơ ngác ngước mắt, vẻ mặt Nhan Hành Thạc còn dịu dàng hơn động tác của mình, nhẹ nhàng nói: “Thế giới rộng lớn như vậy, luôn có một số người sẽ bị hàm oan, cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, có người may mắn cũng có người xui xẻo. Nhưng mở màn không thể quyết định tất cả, nếu cậu có ván bài xấu, cậu nên trở tay thắng một cách xuất sắc nhất; Nếu trần nhà chặn lối đi, vậy hãy đập nó đi để có thêm không gian phát triển; Con số ghi chép trên đỉnh đầu, quan tâm nó là số mấy làm gì, ý nghĩa tồn tại của con số đó là để người ta phá vỡ mà.”

Ngón tay anh di chuyển từ giữa lông mày của Du Luân đến sau tai cậu, lòng bàn tay khô ráo ấm áp kề lên một bên má cậu, ngón cái áp vào cổ Du Luân, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập dưới làn da của cậu.

Anh nhìn vào mắt Du Luân, nói một cách nghiêm túc: “Khoảng khắc chúng ta bị kéo vào đây, số phận của chúng ta là do Vương Miện quyết định, mà bắt đầu từ giây tiếp theo khi chúng ta bước vào, số phận của Vương Miện là do chúng ta quyết định. Đừng sợ, đừng lùi bước, chặng đường sau này sẽ có tôi luôn ở bên cậu.”

Du Luân sững sờ nhìn anh, trong lòng bỗng kích động, cảm giác này không hề xa lạ, dường như đây không phải là lần đầu tiên cậu có cảm giác này, tựa như đã nhận định một điều gì đó, bất kể đối phương muốn mình đi đâu, mình đều sẽ đồng ý không chút do dự, theo kịp bước chân, không bao giờ rời.

“Tôi……”

Du Luân có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngàn vạn lời đến bên miệng lại chỉ còn một câu, “Năm nay tôi 22 tuổi, đã thành niên.”

“……”

Sau khi phản ứng lại mình đã nói gì, Du Luân cứng đờ người, Nhan Hành Thạc không ngờ cậu sẽ nói vậy, anh sững sờ một giây, sau đó bật cười, “Cậu đang ám chỉ với tôi điều gì à?”

Du Luân: “… Không! Tôi, tôi cũng không biết tại sao mình lại nói ——”

Giải thích được một nửa, Du Luân đột nhiên im lặng, thẹn quá hóa giận nhìn thoáng qua Nhan Hành Thạc, thấy anh vẫn đang cười, trái tim Du Luân đập loạn, cậu đứng thẳng dậy, cao hơn Nhan Hành Thạc đang ngồi nửa cái đầu. Như thể biết cậu muốn làm gì, Nhan Hành Thạc chỉ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, chỉ là trong sự bình tĩnh ấy còn cất giấu một chút thâm trầm mà người ngoài nhìn không ra.

Tim Du Luân đập rộn ràng, có tà tâm không có gan nói là cậu, mặc dù trông có vẻ hùng hổ nhưng chỉ có mình cậu biết, trái tim cậu đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi, cậu ôm đầu Nhan Hành Thạc, nhắm mắt lại, bày ra tư thế chiến sĩ chuẩn bị cắt cổ tay, lại gần anh.

Cậu run chết đi được, Nhan Hành Thạc vốn vẫn thành thật ngồi chờ lâm hạnh, nhưng những lúc như thế này, đợi thêm một giây là một cực hình, ánh mắt Nhan Hành Thạc trầm xuống, anh nắm lấy cánh tay của Du Luân rồi kéo cậu xuống. Du Luân hoảng sợ mở mắt ra, Nhan Hành Thạc cách cậu trong gang tắc cong môi, sau đó ngẩng đầu.

Ngay lúc sắp chạm vào, Du Luân nghe thấy một giọng nói ngái ngủ cách đó không xa, “Đội trưởng, anh Thạc, sao hai người còn chưa ngủ… Hai người đang làm gì vậy?”

Triệu Tòng Huy đang xoa mắt, đang dụi mắt, vì vậy đã bỏ lỡ cảnh tượng tuyệt diệu Du Luân đá Nhan Hành Thạc xuống đất. Cậu ta dụi mắt xong, tầm mắt lại trở nên rõ ràng, cậu ta nhìn Nhan Hành Thạc với ánh mắt kỳ quái: “Anh Thạc, anh che mông làm gì vậy?”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK