Đời này Du Luân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào thú vị như vậy, vài người trong số đó lần lượt ra trận, rap diss những người mình căm ghét, những người khác thích thú vây xem drama, hoàn toàn quên mất mình vẫn đang trong quá trình vượt cửa. May là, mỗi đội đều có người đáng tin cậy.
Đội của Du Luân có Nhan Hành Thạc âm thầm ghi nhớ mối quan hệ của các nhân vật, còn đội của Bông Tuyết thì có shota mặt lạnh phụ trách. Không bao lâu sau, mấy người đó đã bị nhóm người thân bạn bè ở bên cạnh kéo ra, Chân Tiểu Tán được phù dâu đưa sang phía bên kia để bình tĩnh lại, Tiêu Hồn Tuế theo Kha Liêm Nhâm rời đi, Hạ Di Nhẫm khó chịu đứng đó, người đàn ông cao lớn có một chân với Chân Tiểu Tán tên là Đông Phương Tra Nam, gã tìm một nơi ít người để ngồi, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía hai đội.
Sau vở kịch này, chỉ cần chỉ số IQ cao hơn Husky là sẽ nhận ra nhân vật chủ chốt là một trong số những người vừa rồi.
Vấn đề là, rốt cuộc là ai.
Hay là tất cả bọn họ.
“Người tình của Chân Tiểu Tán là Tiêu Hồn Tuế, thanh mai trúc mã là Đông Phương Tra Nam, chồng là Đoạn Minh Quy. Đoạn Minh Quy và Kha Liêm Nhâm yêu nhau được hai năm rưỡi, trong lúc đó có ngoại tình với Chân Tiểu Tán được nửa năm, sau khi chia tay, hắn và Chân Tiểu Tán đính hôn. Kha Liêm Nhâm hiện đang độc thân, không có người yêu cũ và đối tượng mập mờ, Hạ Di Nhẫm đã phải lòng anh ta nhiều năm, Tiêu Hồn Tuế theo đuổi anh ta ba tháng, Đông Phương Tra Nam từng vứt mị nhãn cho anh ta trong đám cưới. Tiêu Hồn Tuế và Hạ Di Nhẫm đã có tình một đêm dẫn đến việc Hạ Di Nhẫm phải phá thai, cuối cùng, có tin đồn rằng Đông Phương Tra Nam từng ám chỉ Đoạn Minh Quy có thể đến phòng mình vào ban đêm, nhưng đây chỉ là lời đồn, không có bằng chứng chứng minh.”
Nhan Hành Thạc nói luôn một lèo, cảm thấy hơi khát nước, đang định cầm ly champagne bên cạnh lên thì chợt nhớ ra vẫn chưa tìm thấy thuốc nấc, anh lặng lẽ rút tay về.
Nhóm Du Luân đã quen với việc bị bộ não siêu mạnh của Nhan Hành Thạc đè bẹp, còn đội Bông Tuyết thì sửng sốt một giây, Trương Nhi Thả không tin lắm, nghiêng đầu lẩm bẩm: “Khoe khoang cái gì chứ, Mao Mao của bọn tôi cũng làm được mà.”
Còn chưa dứt lời, shota mặt lạnh bị hắn gọi là “Mao Mao” đã ngẩng mặt lên, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.
Phía sau lưng của Trương Nhi Thả cứng đờ, làm một động tác câm miệng, Mao Thân mới tha cho hắn.
……
Trông thì như các NPC đang cãi nhau, nhưng thật ra mỗi một câu nói đều có ích, chỉ cần nghe kỹ là có thể lồng ghép những chi tiết này vào nhau, khi bọn họ còn đang thảo luận về nhân vật chủ chốt thì lại xuất hiện thêm một người chết.
Người chết lần này là quản gia Đoạn gia, ông cũng giống Đoạn Minh Quy, đột nhiên không thở được, đau đớn giãy giụa hai giây rồi tắt thở.
Không có chuyện gì xảy ra trong 20 phút nên thần kinh mọi người vô thức thả lỏng rất nhiều, từ việc còn tâm trạng ăn dưa là có thể thấy được vẻ ngoài bình yên đã tê liệt bọn họ.
Vài người nhanh chóng chạy tới hỏi những người xung quanh xem quản gia có ăn gì hay tiếp xúc với người nào không, nhưng hỏi một hồi lâu, chỉ biết là quản gia chưa từng rời khỏi đây, ông vẫn luôn đứng bên cạnh Đoạn tiểu thư, vẫn chưa ăn uống gì.
Thấy lại có người chết, nhóm NPC vừa mới ổn định lập tức hoảng sợ, nếu chỉ có một người chết thì còn có thể nói là tai nạn, hoặc là một vụ mưu sát đơn thuần, nhưng giờ đã có hai người chết, không ai biết được người thứ ba sẽ chết là ai.
“Anh làm gì vậy! Có người bị giết, anh không báo cảnh sát mà để thám tử ở đây hỏi này hỏi nọ làm cái gì. Lỡ như lại có chuyện gì xảy ra thì sao, mở cửa ra, tôi muốn đi ra ngoài!”
Du Luân được người này nhắc nhở, quay đầu lại hỏi: “Lúc đầu ai là người đề nghị Châu Tiểu Tán giữ mọi người lại?”
Miêu Thắng Nam chỉ về một hướng: “Là Lục Nhân Gia.”
Lục Nhân Gia là phù dâu, cô ta đang an ủi cô dâu. Du Luân nhớ lại, khi cô dâu cãi nhau với người khác, cô ta chẳng những không nói gì mà còn bày ra dáng vẻ không liên quan gì tới mình, hoàn toàn không nhìn ra hai người là bạn tốt của nhau.
“Giờ phải tìm cách bảo vệ bọn họ đã! Không biết khi nào sẽ có người chết tiếp theo, lỡ như chết theo nhóm thì khổ!” Phong Hoằng hét lớn.
Lúc trước bị Nhan Hành Thạc cướp spotlight nên Trương Nhi Thả luôn bất mãn, giờ nhận ra đã đến lúc phải giành lại vinh quang cho đội, hắn nhanh chóng nói: “Bọn tôi đã hỏi rồi, thuốc nấc không màu không vị, có thể hòa tan vào nước và bay hơi vào không khí. Một liều nhỏ đã có thể gây tử vong, nói cách khác, ăn, uống hoặc ngửi đều không an toàn!”
Du Luân: “……” Đúng là tin tức tốt khiến người ta tuyệt vọng mà.
Trương Nhi Thả nói xong thì vô thức nhìn về phía Từ Tử Nguyên, người sau lập tức cho hắn một ánh mắt tán thưởng, khóe miệng Trương Nhi Thả vừa nhếch lên một chút đã nghe Nhan Hành Thạc hỏi mình: “Liều lượng chính xác để gây chết người là bao nhiêu?”
“Sau khi bay hơi, nó là dạng hạt mịn hay là dạng khí?”
“Mật độ bay hơi và hòa tan vào nước là bao nhiêu? Nguyên lý gây chết người là gì, phá hủy hệ hô hấp hay là hệ tim mạch?”
Trương Nhi Thả: “……”
Tui có phải người bán đâu, sao mà biết được!
Hắn á khẩu không trả lời được, Triệu Tòng Huy liền chen lên từ phía sau, trong tay còn giữ tên lái buôn ở chợ đen – Vương Nhát Gan. Lúc đầu Triệu Tòng Huy muốn kéo Vương Nhát Gan tới đây, Trương Nhi Thả còn cảm thấy đối phương rảnh rỗi không có chuyện gì làm, giờ xem ra, đây đâu phải ‘rảnh rỗi không có chuyện gì làm’ đâu, rõ ràng là phòng ngừa chu đáo, lắm mưu nhiều kế mà.
……
Vương Nhát Gan chuyên bán mấy thứ này nên đương nhiên sẽ biết chi tiết hơn, hắn trả lời tất cả câu hỏi. Nhan Hành Thạc tính toán một lát, nói với mọi người kết luận cuối cùng: “1 gram thuốc có thể độc chết 5 người, nếu khoang miệng, đường hô hấp và niêm mạc tiếp xúc phải thì đều sẽ chết, nhưng cần đủ liều lượng mới được. 15 phút sau khi đi vào cơ thể, thuốc mới xuất hiện phản ứng, mà phản ứng chính là nấc, không thể cứu được.”
15 phút mới phát độc.
Vậy chẳng phải có nghĩa là bây giờ không biết ai đã trúng độc rồi sao?!
“Khoang miệng, đường hô hấp, niêm mạc,” Du Luân lặp lại lời nói của Nhan Hành Thạc, “Nhưng bây giờ mọi người đều biết nơi này có thuốc độc, vậy chắc chắn sẽ không ăn gì nữa, nếu hung thủ lại muốn giết người, vậy chẳng phải chỉ có thể xuống tay từ không khí sao?”
Nhan Hành Thạc gật đầu, vừa mở miệng thì một giọng nói mang âm điệu của thiếu niên đã vang lên từ phía sau: “Hắn ta đã xuống tay rồi. Vương Nhát Gan có nói thuốc ở dạng hạt mịn rất nhẹ, chứng tỏ sau khi vào không khí, nó sẽ di chuyển rất nhanh và không chỉ khuếch tán xung quanh nguồn cơn. Chắc bây giờ mọi người đều hít phải thuốc độc rồi, chỉ là liều lượng rất ít mà thôi.”
Trái tim của Miêu Thắng Nam run lên, “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Du Luân hơi hé miệng, “Ý cậu ta là…… Qua một lúc nữa, nơi này sẽ có rất nhiều người chết.”
Không phải là hai mươi phút, cũng không phải 15 phút, mà là từng người từng người một, bởi vì tới lúc ấy, toàn bộ không khí trong bữa tiệc cưới đã bị thuốc độc nồng độ cao phủ kín, dù là NPC hay là con người, đều sẽ không thoát khỏi cánh cửa này được.
- -----oOo------