Dù sao cũng không có ai ở xung quanh nên không cần lo bị úp sọt, thời gian sử dụng của ‘Lòng yên tĩnh thì tự nhiên mát’ còn ít hơn Kim ốc, chỉ có 20 phút, khi hết tác dụng, mình sẽ cười nhạo bọn họ sau vậy.
……
‘Lòng yên tĩnh thì tự nhiên mát’ và ‘Kim ốc tàng Kiều’ lần lượt mất hiệu lực, Du Luân tỉnh dậy từ trạng thái chờ chết, cậu ngồi dậy, sau đó thấy Miêu Thắng Nam đang mỉm cười nhìn họ.
Mọi người: “……”
Cười cái gì, đi trên Vương Miện hoài, thì sao mà không ướt giày được*.
Đi trên Vương Miện hoài, thì sao mà không ướt giày được*: câu gốc là đi bên sông mãi, thì sao mà không ướt giày được.
Du Luân muốn tìm Triệu Tòng Huy, để đối phương tiếp tục phát huy tác dụng của trực giác, hai lần trước cậu ta đều chọn đúng, vậy chứng tỏ bọn họ đã đặt cược đúng rồi. Trực giác của Triệu Tòng Huy phát huy rất ổn định, đúng là chưa chính xác một lần nào!
……
Chống người muốn đứng dậy, đột nhiên thấy hoa mắt, bất ngờ không kịp phòng ngừa, Du Luân và Tịch Viễn đối diện nhau.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai nhúc nhích trước, một lúc sau, Du Luân ngồi xổm xuống, che mặt k3u r3n: “Không ngờ lại là thân thể của tôi thật! Anh dùng năm món quà của tôi rồi! Đúng là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ mà!”
Tịch Viễn lẳng lặng nhìn cậu một hồi, mở miệng an ủi: “Không sao đâu.”
Lần đầu tiên thấy Tịch Viễn an ủi người khác, Du Luân khiếp sợ lại cảm động ngẩng đầu, “Tịch Viễn……”
Tịch Viễn cười nhẹ, “Nói không chừng cậu là giả, chờ khi tháo nhẫn ra rồi thì cậu sẽ không còn nữa, nên sẽ không để ý mấy món quà này nữa đâu.”
Du Luân: “…………”
Ác quỷ!
Mọi người lại tụ họp, mười hai người đã biến thành mười người, Triệu Tòng Huy và Tịch Viễn an toàn, không còn phải lo lắng cho bản thân, nhưng những người còn lại thì càng ngày càng bất an.
Đứng thành một vòng tròn, Miêu Thắng Nam lau sạch mồ hôi trên trán, hỏi: “Tiếp theo…… Chọn ai ạ?”
Người đông sức cũng mạnh, thừa dịp bây giờ đang có lợi thế về mặt nhân số, tốt nhất nên giải quyết người mạnh trước, đã xử lý xong Tịch Viễn, người mạnh nhất tiếp theo chính là Nhan Hành Thạc.
Tuy sư huynh Cần rất mạnh, nhưng đầu óc y không đủ dùng lắm, trước mắt vẫn chưa đến phiên y.
Nghĩ như vậy, ánh mắt thưa thớt nhanh chóng hội tụ vào hai người Nhan Hành Thạc.
Nhan Hành Thạc ngước mắt, nhìn mọi người một lượt, khẽ mím môi, “Chọn đi.”
Bây giờ Triệu Tòng Huy vừa nghe từ “Chọn” là đau cả đầu, cậu ta chọn lựa đến mức sắp bị rối loạn stress sau sang chấn luôn rồi. Sau khi hít một hơi thật sâu, Triệu Tòng Huy bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm hai Nhan Hành Thạc ở đối diện.
Những người khác cũng căng thẳng.
Một Tịch Viễn đã khó đối phó như vậy rồi, Nhan Hành Thạc luôn là trụ cột của cả đội, mọi phương diện đều mạnh đến ảo diệu, muốn bắt anh, sẽ khó lắm đây…
Miêu Thắng N4m căng thẳng muốn cắn móng tay, cô nhóc vừa đưa tay lên, chưa kịp cắn thì chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng kiểm tra nhẫn của mình.
Sau khi xem xong, cô nhóc càng lo lắng hơn.
Lát nữa mà không ổn thì phải dùng mấy món quà này rồi, nhưng bọn họ vẫn còn ba người chưa chọn đó! Áaaaaaa vì sao Sếp hai đội bọn họ lại trâu bò như vậy chứ! Nếu ngốc nghếch như Triệu Tòng Huy thì tốt biết bao.
Triệu Tòng Huy: “……”
Có phải ai đó đang nói bậy sau lưng tui đúng không?
Khi chờ đợi, hai Nhan Hành Thạc đều nhìn chằm chằm Du Luân, đương nhiên, từng người nhìn chằm chằm từng người, trái tim Du Luân nhảy dựng, lông mi run lên, sau đó cúi đầu né tránh.
Tịch Viễn nhìn hành động của hai người họ, lại nhíu mày.
Cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện. Hai người này đang chơi trò bí hiểm gì vậy, trước khi đến đội này, hắn chưa từng thấy ai đó có thể giao tiếp chỉ bằng ánh mắt cả, sự ăn ý giữa hai người này cũng quá cao.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đảo qua đảo lại hai người họ, mà ở bên kia, Triệu Tòng Huy cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Cậu ta vươn tay.
“Người này.”
Họ đã đồng ý từ trước rằng Triệu Tòng Huy cảm thấy ai là thật sẽ chỉ người đó, gần như ngay khi cậu ta giơ tay lên, đã có người chạy tới.
Trong hầu hết các tình huống, sư huynh Cần đều như người vô hình, nhưng trừ một tình huống, đó là khi chiến đấu.
Xác định được mục tiêu của mình là ai, Khổng Duy Cần giống như mũi tên rời cung, đến bên cạnh Nhan Hành Thạc ngay lập tức, Tịch Viễn chậm hơn y nửa bước, hắn phòng thủ phía sau Nhan Hành Thạc, vừa chặn anh vừa phải đề phòng anh sử dụng nhẫn.
Đòn tấn công của Khổng Duy Cần quá mãnh liệt, y sẽ không hạ sát chiêu với Nhan Hành Thạc, nhưng đánh anh chết khiếp vẫn không thành vấn đề, một cú đá của y có thể đá nứt xương đùi của một người, Nhan Hành Thạc không thể không tránh né, cứ như vậy, anh cũng không có cơ hội để ấn nhẫn.
Cũng không phải đóng phim điện ảnh, một nghiên cứu sinh tiến sĩ quanh năm ở trong phòng thí nghiệm như anh cũng không có khả năng gì đặc biệt cả, sao có thể dưới tình huống như vậy còn thấy rõ trên nhẫn viết gì.
Lại tránh thoát một cú đấm của Khổng Duy Cần, sắc mặt Nhan Hành Thạc trầm xuống.
Không được, phải tìm cách, cứ tiếp tục như vậy thì thể lực của mình sẽ cạn kiệt, mình không thể bị tháo nhẫn được… Tuyệt đối không!
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Nhan Hành Thạc trở nên dữ tợn, nếu Miêu Thắng Nam ở trước mặt anh thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra vẻ mặt hiện tại của anh giống hệt vẻ mặt của Tịch Viễn ban nãy, đều là dáng vẻ bị dồn vào chân tường, cái gì cũng dám làm.
Khổng Duy Cần đánh hụt một chiêu, Nhan Hành Thạc nhanh chóng nhấn vào nhẫn mình hai lần.
Anh có một món quà gọi là ‘Mười bước giết một người’, nếu sử dụng nó để giết Nhan Hành Thạc đó trước, vậy mặc kệ anh là thật hay là giả, người chết đầu tiên, tuyệt đối sẽ không phải là anh!
Sau khi nhấn lần thứ ba, món quà sẽ khởi động, Tịch Viễn và Miêu Thắng Nam nhìn thấy cảnh này cũng lần lượt nhấn vào nhẫn của mình, nhưng không đợi họ sử dụng quà bảo vệ thì cánh tay Nhan Hành Thạc đột nhiên bị ai đó túm lấy.
Không phải Khổng Duy Cần, mà là Du Luân.
Du Luân vội vàng chạy đến bên cạnh họ, nhưng lại không thể chen vào được. Vất vả lắm mới bắt được một khoảng trống, nhịp tim lo lắng của cậu gần như trở thành một đường thẳng, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Hành Thạc, thở hổn hển hai hơi, sau đó đưa tay còn lại ra, “Đưa cho em.”
Những người khác đều ngơ ngác.
Cơ bắp toàn thân Nhan Hành Thạc căng chặt, Du Luân túm anh, đương nhiên cậu là người hiểu rõ nhất, thật ra trong lòng cậu cũng không dám chắc, cậu sợ Nhan Hành Thạc sẽ đột nhiên bùng nổ, ném cậu ngã lăn quay, nhưng cậu đã đứng ra rồi, chỉ có căng da đầu mà tiếp tục thôi.
Du Luân lấy lại bình tĩnh, lại vươn tay về phía trước, “Cho em, đã nói rồi mà.”
Những người khác: “……”
Từ khi vào cửa mọi người vẫn luôn ở bên nhau, hai ngươi nói hồi nào???
Tịch Viễn hơi híp mắt, sau đó thả tay.
Hắn định quan sát thêm một lúc, xem ra mối quan hệ đội trưởng và Sếp hai, không chỉ có ăn ý đơn giản như vậy đâu.
Không đúng.
Gương mặt Tịch Viễn cứng đờ, sao mình cũng bắt đầu gọi là Sếp hai rồi, mình là một người đàn ông thành thục, sẽ không dùng mấy cái tên ngốc nghếch này để gọi người khác!
……
Suy nghĩ của Tịch Viễn đã bay cao bay xa, bên kia, Du Luân vẫn đang giằng co với Nhan Hành Thạc, thấy Nhan Hành Thạc không có động tĩnh gì, cậu c4n môi du0i, tiến lại gần Nhan Hành Thạc một bước, “Anh có tin em không?”
“Anh tin em,” Nhan Hành Thạc mở miệng, “Nhưng em không tin anh.”
Du Luân sửng sốt.
Cậu bất lực hơi hé miệng, đồng thời, chân phải vẽ một vòng tròn trên cát, “Em……”
Nhận được tín hiệu, Triệu Tòng Huy vội vàng ấn nhẫn.
—— Mắt của Medusa!
Nhan Hành Thạc nhìn thấy nhẫn mình đỏ lên, anh chưa kịp nhìn thấy dòng chữ gì trên chiếc nhẫn thì Huy Dusa đã nhìn anh một cái nhìn đầy trìu mến, biến anh thành một tượng đá.
Vẻ mặt của Nhan Hành Thạc, dừng ở hình ảnh không thể tin được và bị phản bội thật sâu.
Thành công rực rỡ, Du Luân vui vẻ phấn chấn buông tượng đá phiên bản Nhan Hành Thạc ra, sau đó cong lưng, tìm nhẫn của anh.
Ngón tay cậu cử động, ở góc độ này rất khó tháo nhẫn ra, Du Luân không còn cách nào khác, đành phải đứng thẳng lưng xin cứu viện, “Sao mọi người còn đứng ngây ra đấy làm gì, cùng nhau tháo nhẫn nào!”
Đồng đội đã chứng kiến tất cả: “……”
Bọn họ không hẹn mà cùng bắt đầu hoài nghi một chuyện, để một giai đểu như vậy làm đội trưởng, sau này đội của bọn họ có còn ngây thơ trong sáng không đây?
……
Khổng Duy Cần và Miêu Thắng Nam nhận nhiệm vụ tháo nhẫn gian khổ, Du Luân không có việc gì, cậu vỗ vỗ tay, lại phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều rất kì quái, đặc biệt là Nhan Hành Thạc.
Du Luân nhíu mày, “Sao lại nhìn em như vậy?”
Nhan Hành Thạc: “…… Không có gì, chỉ là có chút thỏ chết hồ bi mà thôi.”
Sau một giây phản ứng, Du Luân trợn to hai mắt, “Không phải anh nói sao, bảo em chơi chiêu tình cảm, nhân lúc anh không chú ý thì bắt lấy à!”
Nhan Hành Thạc: “Anh nói khi nào?”
“Mới vừa nãy ấy, anh vẫn luôn nhìn em mà. Vốn dĩ em không muốn làm vậy đâu, là anh kiên trì nên em mới đồng ý á!”
Nhan Hành Thạc: “… Anh nhìn em, là muốn bảo em lát nữa cách xa anh ra một chút, anh sợ sau khi đánh nhau sẽ làm em bị thương.”
Du Luân ngẩn ngơ, “À, hóa ra là ý này.”
Đồng đội khác: “……”
Ăn ý như thế này mà hai người còn giao lưu bằng ánh mắt, sau này cứ nói thẳng đi!
- -----oOo------