Bây giờ đột nhiên được nhắc lại, Triệu Tòng Huy có cảm giác như gặp được đồng hương, muốn hỏi thêm vài câu, nhưng thời điểm không đúng.
Mĩ Linh tin họ, hoặc là nói tạm thời tin lời họ, sau đó cô đề nghị làm một thỏa thuận.
“Ta giúp các ngươi giải quyết ác ma, các ngươi giúp ta tìm một người.”
Hình như Du Luân đã biết người đối phương muốn tìm là ai rồi.
Mĩ Linh lộ ra một chút lo lắng, cô nói nhanh: “Anh ấy tên là A Phổ, trước đây là người hầu trong trang viên, sau khi mắc sai lầm thì bị ba mẹ ta đuổi đi, ta đã tìm anh ấy rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy.”
Miêu Thắng Nam yếu ớt hỏi: “Cái này, trời đất bao la, nếu anh ta bị đuổi tới một nơi rất xa, vậy sao chúng tôi giúp cô tìm được?”
“Không, anh ấy đang ở trong trang viên này.” Mĩ Linh trả lời một cách chắc chắn.
Miêu Thắng Nam tò mò, “Tại sao?”
Mĩ Linh lại cau mày, “Bởi vì không ai có thể ra khỏi trang viên này, kể cả ba mẹ ta, anh ấy nhất định phải bị nhốt ở đây.”
Khăn Quàng Đỏ lập tức nhớ đến “Ngọn núi phía sau” mà đội Bông Tuyết đã nói, khi Khổng Duy Cần tuần tra bên ngoài thì chưa từng nhìn thấy “Ngọn núi” này. Nếu A Phổ cũng ở trên ngọn núi đó, vậy có thể giải thích tại sao không thể tìm thấy anh ta rồi.
Khi Đội Bông Tuyết và Khăn Quàng Đỏ trao đổi thông tin thì không hề đề cập đến một người qua đường như A Phổ, mà đội Khăn Quàng Đỏ thì vẫn còn bàng hoàng chuyện Nhị tiểu thư là phù thủy nên cũng quên không nhắc về vụ lá cây.
Mặc dù nhóm Đại Cát không biết rằng có một ngọn núi phía sau, nhưng nghĩ đến đội thứ ba chưa từng xuất hiện thì vẫn sẽ hiểu.
Trong lòng đã có tính toán, hai đội nhanh chóng đồng ý thỏa thuận này.
Hình như nhân vật A Phổ này rất quan trọng, đi tìm cũng không sao.
Ngay sau khi họ đồng ý, Mĩ Linh lại nói: “Phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.”
Du Luân sửng sốt một chút, “Không kịp gì cơ?”
“Trang viên có thể vào nhưng không thể ra, ngoại trừ hôm nay. Hôm nay sự chú ý của mọi người đều chuyển hướng, nếu muốn cứu anh ấy thì chỉ có thể vào hôm nay.”
Kim Vãn: “Tại sao hôm nay lại là ngoại lệ?”
Mĩ Linh quay đầu và nheo mắt nhìn cô, “Bởi vì hôm nay Công tước đến đây.”
Cô lạnh lùng hỏi: “Không phải các ngươi đều là thợ săn ác ma à, sao lại không biết gì cả vậy?”
Du Luân ho nhẹ một tiếng, “Tin tức của chúng tôi quá ít, chúng tôi chỉ biết Trang viên này bị ác ma xâm nhập chứ không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong. Đúng rồi, cô có thể cho bọn tôi biết vụ con rồng đó chuyện gì không?”
Mĩ Linh không muốn nói nhiều nữa, nhưng sau khi nghĩ lại, có vẻ nói với những người thợ săn này cũng không sao, vì vậy cô cố gắng nói đơn giản nhất: “Con rồng đấy là bạn của Daly, ta không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ, ta nghĩ Daly sẽ bảo con rồng đưa cô ta ra khỏi đây, cô ta đã để con rồng cải trang thành mình. Ai biết cô ta muốn làm gì, dù sao con rồng đã bị phát hiện. Nó không phải đối thủ của Mauleon, chắc chắn sẽ không sống qua đêm nay.”
Nói đến này, Mĩ Linh khẽ cười, “Không chừng Daly cũng phải chết theo ấy chứ.”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Hoà Bình Tinh Anh: “……”
Triệu Tòng Huy run rẩy nhắc nhở, “Đó chính là em cô mà, cô không định cứu cô ấy sao?”
Mĩ Linh ngước mắt, nói một cách tàn nhẫn: “Ta chỉ quan tâm A Phổ thôi.”
Sống trong Trang viên này mà còn có thể giữ chút lương tâm cuối cùng đã là kỳ tích rồi. Giới hạn của cô là không làm hại người khác, nhìn thấy ai và cứu ai là chuyện của Hiệp hội thợ săn, không liên quan gì đến cô.
Mĩ Linh tàn nhẫn vô tình nhanh chóng rời đi, họ hẹn gặp nhau ở lối vào lâu đài khi mặt trăng bị mây che khuất hoàn toàn. Mười người hiện đại hoàn toàn không biết đó là khi nào, cũng không biết đó là cách nói thời gian của phù thủy hay là cách nói thời gian của thời trung cổ, nhưng họ không dám hỏi.
……
Ngay khi Mĩ Linh rời đi, những người còn lại lập tức bùng nổ.
Đại Cát: “Mô phật, công tước cũng là ác ma đúng không? Đúng không?!”
Miêu Thắng Nam: “Càng lúc càng rối, rốt cuộc ai mới là cô dâu đây!”
Kim Vãn: “Nghi ngờ A Phổ cũng có bí mật cũng hợp lý, chúng ta đi tìm hắn trước đi.”
Ăn Gà: “Còn con rồng thì sao? Cửa này không có thanh tiến trình nhiệm vụ, lỡ như ác long cũng có bí mật thì sao, nó chết thì chúng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Đại Cát: “Không phải là lỡ như, mà là chắc chắn, chúng ta cũng đâu biết nó đang âm mưu gì với Daly.”
Triệu Tòng Huy: “Đúng vậy! Daly và rồng không thể chết được, ai biết bọn họ có phải là cô dâu hay không!”
Du Luân: “Daly là cô dâu thì tôi có thể hiểu, nhưng con rồng là cô dâu, vậy khẩu vị quá nặng rồi…”
Nhan Hành Thạc: “Quan trọng hơn là, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Tịch Viễn: “Chắc tối nay (Kim Vãn) chính là thời hạn của nhiệm vụ.”
Kim Vãn: “Tự nhiên gọi tôi làm gì?”
Tịch Viễn: “……”
Tất cả đều đã lên tiếng, sư huynh Cần nhìn mọi người, “Vậy… Tìm A Phổ, cứu rồng, cùng lúc à?”
Xem ra chỉ có thể như vậy.
Nhưng ——
Những NPC này ở đâu!
Họ không có quà dùng để tìm kiếm, nếu thật sự muốn mò kim đáy bể thì một đêm là không đủ.
Đại Cát rất suy sụp, “Giá như vợ tôi ở đây thì tốt rồi.”
Kim Vãn rất tán thành, “Mũi của Hinh Lan thính như vậy, nhất định có thể ngửi được.”
Hai thành viên khác của Hòa Bình Tinh Anh cũng rơi vào trạng thái buồn bã.
Khăn Quàng Đỏ: “…”
Tìm người cũng không muộn, cứu người lại càng cấp bách hơn, mười người chia thành hai đội Triệu Tòng Huy và Ăn Gà, hai người này quen thuộc với thế giới ma pháp hơn nên được cử đi tìm A Phổ thần bí, xét thấy lực sát thương của bạn học Triệu thật sự quá thấp, đội trưởng Du xứng chức đã cho cậu ta một sát khí xứng danh bảo tiêu đáng tin cậy —— Tịch Viễn.
Tịch Viễn không vui, rõ ràng Nhan Hành Thạc cũng đáng tin giống hắn mà, đội trưởng lại ngang nhiên lợi dụng việc công để trục lợi.
- -----oOo------