• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng, Du Luân mỉm cười ngẩng đầu, “Nhịn đi.”

Nhan Hành Thạc im lặng.

Không cần Du Luân nói, anh cũng biết mình chỉ có thể chịu đựng, mọi thứ ở đây đều là đồ không biết, anh không muốn trở thành người đầu tiên ăn cua* ở Kỷ Phấn trắng đâu.

Người đầu tiên ăn cua*: Lỗ Tấn từng ca ngợi: “Người đầu tiên ăn cua thật đáng khâm phục, nếu không phải là chiến binh thì ai dám thử?” Hình dáng của cua rất khủng khiếp, xấu xí và dữ tợn, người ăn cua đầu tiên thực sự phải có dũng khí. Ý chỉ người đầu tiên dũng cảm dám làm điều gì đó.

Nhan Hành Thạc không nói nữa, giọng nói sầu lo của Miêu Thắng Nam lại vang lên, “Chẳng biết chúng ta phải ở đây bao lâu nữa, không lâu thì không sao, nhưng nếu là bảy ngày tám ngày thì kinh khủng lắm, mà nếu là bảy năm tám năm…… Vậy lấy gì mà ăn đây.”

Miêu Thắng Nam gục đầu xuống, sờ sờ cái xiên, “Nước thì không cần phải lo, rừng rậm có rất nhiều suối nhỏ, dù không tìm thấy suối, em cũng có thể dẫn mọi người đi tìm một vũng bùn, cố chắt lọc là sẽ có nước. Nhưng nước trong bùn chưa được lọc, chắc chắn có rất nhiều vi khuẩn, ầy, em không muốn uống nước bẩn vậy đâu. Haiz, ngoài nước thì thức ăn cũng là vấn đề, không biết thực vật nào có độc, động vật nhỏ cũng khó nói. Thứ duy nhất đã biết là không có độc chính là khủng long, nhưng làm sao mới săn được khủng long đây……”

Miêu Thắng Nam rơi vào trầm tư.

Du Luân: “……”

Quả nhiên con gái là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới mà.

Trong đầu cậu, khủng long không ăn thịt mình đã là may lắm rồi, vậy mà Miêu Thắng Nam lại muốn đi ăn thịt khủng long!

Yên lặng cách xa Miêu Thắng Nam, Du Luân tiếp tục nhìn về phía trước, vừa cẩn thận những vật nguy hiểm trong rừng vừa xem xét hoàn cảnh xung quanh giống Nhan Hành Thạc.

Miêu Thắng Nam may mắn nên mới được Du Luân và Nhan Hành Thạc phát hiện. Nếu cô nhóc không đi lang thang trong rừng, hơn nữa tiếng khóc còn lảnh lót như vậy, thì nhóm Du Luân trong tình trạng như ruồi không đầu chắc chắn không thể tìm thấy cô.

Xác định được phương hướng không phải vấn đề, vấn đề là không ai biết những đồng đội còn lại đang ở hướng nào. So với việc ngồi chờ chết, Nhan Hành Thạc thích chủ động đi tìm hơn, nhưng bọn họ đã tìm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy ai.

Khá may là bọn họ không bắt gặp bất kỳ sinh vật khổng lồ nào như thằn lằn và khủng long, thỉnh thoảng có gặp vài con vật kỳ lạ thì tuân thủ nguyên tắc đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, nên mới sống sót mà không bị thương tích gì đến tận bây giờ.

Dù có được buff thêm thì thân thể vẫn sẽ có lúc mệt mỏi, cả ba đều rã rời, Miêu Thắng Nam còn vấp ngã hai lần, hiển nhiên đã kiệt sức, Du Luân đề nghị: “Hay là nghỉ ngơi một lát đi.”

Nhan Hành Thạc chỉ phía trước, “Đến đó rồi nghỉ.”

Du Luân thấy chỗ đó không có gì đặc biệt cả, khung cảnh cũng giống những nơi họ vừa qua, đều là một góc rừng bình thường. Khi đến gần hơn, Du Luân mới nhận ra có điều không đúng.

Đây là…… Nơi cậu tỉnh lại.

Chính xác hơn, nơi cậu tỉnh lại cách đây hàng chục mét về phía Tây, đó là mảnh đất chỗ tiếp giáp, mà nơi bọn họ nghỉ ngơi vẫn là ở rừng rậm. Du Luân không hỏi, mà trước nay Nhan Hành Thạc cũng chưa nói gì, hóa ra anh ta không có chọn đại một hướng để đi mà là đã có chủ đích cả.

Du Luân khẽ mím môi, thầm nghĩ, quả thực so với những nơi khác thì cơ hội tìm được đồng đội ở đây cao hơn.

Du Luân và Nhan Hành Thạc không cần phải nói, bọn họ đều tỉnh lại ở nơi đó. Hồi nãy Miêu Thắng Nam có kể lại cặn kẽ những gì đã xảy ra sau khi tới đây, lúc vừa đến cô nhóc còn hơi mơ màng, sau đó thì nhìn thấy một con khủng long ăn cỏ, bấy giờ cô nhóc mới nhận ra nơi mình đang ở nguy hiểm cỡ nào nên lập tức chạy vào rừng.

Và rồi không trở ra được nữa.

……

Bỏ qua trải nghiệm bi thảm phía sau, có thể dễ dàng nhận ra Miêu Thắng Nam cũng tỉnh lại trong một mảnh đất, một người là trùng hợp, hai người là trùng hợp, vậy ba người tuyệt đối không phải trùng hợp.

Mảnh đất giống như nơi bắt đầu trong trò chơi, mọi người đều xuất hiện ở đó, sau đấy ngu ngơ chạy tán loạn. Lỡ như có người ở lại đó không chạy lung tung, hoặc như Nhan Hành Thạc, nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó rồi quay lại tìm thì có lẽ sẽ đụng mặt nhau.

Nói thì đơn giản nhưng trên thực tế xác suất vẫn rất thấp, nhưng cũng không phải là không có.

Sau khi cẩn thận kiểm tra một lúc lâu, mọi người mới ngồi xuống, Du Luân nhìn khung cảnh bên ngoài khu rừng, không nói gì.

Vừa nãy cậu cho rằng mình đã về lại nơi mình tỉnh dậy, nhưng thật ra lại không phải, dù rằng đất đai không khác nhau lắm. Tuy Nhan Hành Thạc rất lợi hại, nhưng anh ta không phải thần, không thể đưa bọn họ quay về vị trí ban đầu được, anh ta chỉ có thể suy đoán nơi nào có đường ra từ sự phân bố của sáng và thảm thực vật, sau đó mới đi đến đây.

Cơn đói khát và buồn ngủ bao trùm mỗi người, nhưng chúng chẳng là gì khi so sánh với tính mạng cả.

Nhưng cũng chỉ ‘chẳng là gì’ ở giờ khắc này thôi.

Du Luân chưa từng chuyện trò với ai rằng tình hình hiện tại nghiêm trọng đến mức nào, dù sao trong tình huống này, hoảng loạn quá mức cũng không đem lại lợi ích gì. Khi có việc làm, cậu sẽ cố gắng để mình không nghĩ đến, nhưng khi rảnh rỗi, cậu lại không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.

Vô số khó khăn đang chờ bọn họ, không cần phân tích, Du Luân cũng biết nếu ở lại nơi kì quái này, kết cục cuối cùng nhất định sẽ là chết hết.

Cần phải rời đi, cần phải làm nhiệm vụ, cần phải nghe lời chiếc nhẫn trên tay, bằng không, chính là con đường chết.

Liếc nhìn chiếc nhẫn đen trên tay Miêu Thắng Nam và Nhan Hành Thạc, rồi Du Luân lại nhìn về phía mình.

Trái tim cậu trở nên nặng trĩu.

Nặng nề đến mức cậu cảm giác mình không còn có thể ——

“Chạy về phía trước*!”

*: Bài hát ‘Đuổi theo giấc mơ thuở ban đầu’ của ban nhạc Gala.

“Đối mặt với sự chế giễu và thờ ơ!”

“Sinh mệnh lớn lao không trải qua đau khổ thì làm sao mà thấy được!”

“Số phận không thể khiến chúng ta quỳ gối —— khuất phục!”

“Dù cho trên ngực có thấm đẫm máu tươi ứi ờ ưiiii!!!”

Tiếng ca mãnh liệt theo gió bay tới đánh gãy sự tang thương của Du Luân, thuận tiện đánh thức Miêu Thắng Nam đã suýt ngủ gục, cả ba người nhanh chóng đứng dậy rồi chạy về phía tiếng hát.

Người hát đơn giản chỉ đang gào thét, xứng với ca từ máu lửa, nhưng thật ra lại rất hợp tình cảnh.

Nhưng ba người đã không còn tâm trạng để thưởng thức giọng hát nữa.

Bọn họ đang thưởng thức thần.

Thần khủng long.

Một người đàn ông mặc quần lót tứ giác mát mẻ đang cưỡi một con khủng long ba sừng*, anh ta ôm chặt chiếc sừng ở giữa như con koala. Khủng long ba sừng liên tục chạy ngoằn ngoèo, cố hất đối phương xuống, nhưng do người đàn ông đó giữ chặt nên không bị ảnh hưởng gì, thấy đối phương vẫn còn tâm trạng hát hò thế này, xem ra bây giờ vẫn không xảy ra chuyện gì lớn.

Khủng long ba sừng*: 

Khủng long ba sừng là khủng long ăn cỏ, sẽ không tấn công con người, cũng không biết hai người họ gặp nhau như thế nào. Khi nhóm Du Luân đi ra, khủng long ba sừng vừa khéo đang nhảy tưng tưng trước mắt bọn họ, người đàn ông kia nhìn thấy họ thì giọng hát đang lên cao lập tức chệch nhịp.

“Sinh mệnh lấp lánh không kiên trì đến cùng làm sao ối dồi ôi cứu tôi! Mau cứu tôi! Tôi sắp không giữ nổi nữa rồi áaaaaa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK