• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi Vương Miện……

Mọi người không xúc động nhấn vào mà thống nhất ngẩng đầu, nhìn Nhan Hành Thạc.

Nhan Hành Thạc: “……”

Gánh nặng trên vai bỗng nặng nề hơn.

Im lặng một lát, anh mới nói: “Rời khỏi Vương Miện, có thể sẽ trở về thế giới thực, hoặc là đến một thế giới hoàn toàn xa lạ.”

Tạm dừng chốc lát, anh chuyển chủ đề, “Tuy nhiên, nó nói rằng thời hạn là 24 tiếng, có nghĩa là bất kể chúng ta đi đâu, sau 24 tiếng sẽ kết thúc, chúng ta vẫn sẽ quay trở lại.”

Du Luân hiểu ý anh, tim đập nhanh không ngừng, “Có nghĩa là… Có thể thử xem?”

Nhan Hành Thạc thận trọng gật đầu.

Thấy vậy, Triệu Tòng Huy muốn nhấn ngay và luôn, Du Luân vội vàng ngăn cản, “Từ từ!”

Du Luân hít một hơi thật sâu, vươn tay, “Chúng ta nhấn cũng lúc đi, nắm tay nhau nào.”

Không ai phản đối, việc vừa cầm tay vừa nhấn vào chiếc nhẫn cùng một lúc hơi khó thao tác, mọi người đứng thành vòng tròn, Du Luân đếm đến ba, đồng thời nhấn xuống.

Du Luân vẫn giữ động tác nắm tay, không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh, dường như mình đã chớp mắt nhưng rồi hình như lại không phải, tóm lại, sau khoảnh khắc u ám, cậu xuất hiện trong một khu rừng thưa thớt.

Cậu vẫn mặc bộ quần áo mua từ siêu thị ở Vương Miện, thậm chí chiếc nhẫn vẫn còn trên tay, nhưng tất cả những người xung quanh đã biến mất.

Đây không phải là lần đầu tiên gặp tình huống này, Du Luân chỉ sững sốt một giây đã bình tĩnh lại, cậu bước ra khỏi khu rừng. Sau một đoạn đường ngắn, cậu nhìn thấy một con sông với làn nước trong vắt, hai bên bờ có những hàng cây cậu không biết tên, trên cây đầy hoa màu hồng nhạt, không khí ngập tràn hương hoa.

Những cánh hoa rơi xuống, một vài cánh bị thổi bay xa hơn một chút, rơi xuống sông, vô số cánh hoa trôi theo dòng đi xa. Du Luân vô thức nhìn về phía trước, phát hiện lòng sông theo hình bậc thang khúc chiết, kéo dài đến cuối tầm mắt.

Du Luân sững sờ đứng đó, hai người đàn ông đeo túi lớn đi ngang qua cậu, chỉ liếc cậu một cái rồi tiếp tục đi về phía trước mà không hề ngạc nhiên, họ vẫn cầm máy ảnh SLR trong tay, thỉnh thoảng dừng lại để tìm một góc chụp ảnh đẹp.

Bộ vi xử lý chết máy của Du Luân cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động.

Đây… Đây là Cửu Hồi Loan đúng không?!

Nơi này là Nhã An, thôn nhỏ lúc ấy mình dừng chân đây mà, mình thật sự đã trở lại rồi!

Đứng ở tại chỗ phấn khích một lúc, khi nhớ đến Nhan Hành Thạc ở cùng chỗ với mình cũng bị kéo vào Vương Miện, Du Luân nhanh chóng bình tĩnh lại.

Xem ra đến từ chỗ nào, Vương Miện sẽ thả người ở chỗ đó, nhưng cậu không xuất hiện trong khách sạn, mà lại xuất hiện ở khu rừng rậm hẻo lánh ít ai đặt chân đến. Nói không chừng là vì Vương Miện không muốn sự xuất hiện đột ngột của cậu dọa sợ những người khác, vậy Nhan Hành Thạc, chắc cũng bị Vương Miện đá đến một nơi không xa khách sạn rồi.

Nói không chừng cũng ở đây thì sao.

Nghĩ vậy, Du Luân vội vàng đi tìm.

Khu rừng quá lớn nên cậu chỉ có thể vừa tìm kiếm vừa hét lên, “Nhan Hành Thạc! Anh có ở trong đó không?!”

Hét mấy lần mà Nhan Hành Thạc vẫn không đi ra, nhưng hai người đeo ba lô lại đi tới, họ nhìn Du Luân với vẻ quan tâm, “Cậu cũng tới đây để du lịch à, con trai cậu bị lạc sao? Có cần chúng tôi gọi cảnh sát giúp không?”

Du Luân: “……”

Cậu bịa ra một lời giải thích lừa hai người họ đi, Du Luân tìm kiếm thêm một lúc, nếu Nhan Hành Thạc ở đây thì nhất định đã trả lời từ lâu rồi, tìm kiếm không có mục đích như vậy không phải là cách. Du Luân suy nghĩ, quyết định về khách sạn trước.

Khách sạn là nơi mà cả hai đều biết, nếu muốn gặp nhau thì chỉ có thể đến đó.

Quả nhiên, Du Luân đụng phải Nhan Hành Thạc mới đi tìm từ bên ngoài thôn về ở cổng khách sạn.

“Em rơi xuống khu rừng bên cạnh Cửu Hồi Loan, anh rơi ở đâu vậy?!” Ngay khi gặp nhau, Du Luân đã hỏi.

Nhan Hành Thạc nhìn Du Luân trước, xác nhận cậu không bị gì mới trả lời: “Đất hoang bên ngoài thôn.”

Du Luân chớp mắt, “Chúng ta ở đây, vậy chắc nhóm Miêu Miêu cũng ở gần nhà của họ.”

“Giờ phải làm gì đây anh?”

Bọn họ không có gì trên người, không tiền không điện thoại, nhà của Du Luân cách đây hơn một nghìn km, viện nghiên cứu của Nhan Hành Thạc thì lại cách đây không xa, nhưng vất vả lắm anh mới trở về thế giới thực, không thể lãng phí thời gian đến viện nghiên cứu được, mà ba mẹ anh lại đang ở nước ngoài, cho dù có tìm cách mua được vé máy bay thì 24 tiếng cũng không đủ để họ gặp nhau.

Khi cả hai đang không biết đường xoay sở, một bà cụ bước ra từ cửa khách sạn, trên tay còn cầm một chậu nước đầy, thành thạo đổ nước vào khoảng sân trống trước cửa, nhìn thấy hai người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, bà cụ đeo kính viễn thị lên và nhìn chằm chằm vào Nhan Hành Thạc một lúc lâu.

Sau đó, vẻ mặt của bà cụ trở nên háo hức, “Cậu, cậu là Nhan Hành Lục, đúng không?”

Nhan Hành Thạc: “…………”

Mặc kệ vẻ mặt của người khác như thế nào, bà cụ quay đầu lại nhìn Du Luân, “Bà đã nói mà, sao sáng sớm đã không thấy hai đứa nhóc này, hóa ra là cùng nhau ra ngoài chơi, hành lý của hai đứa còn ở chỗ bà đấy, đã nửa tháng rồi, sao mới quay lại lấy?”

Bà cụ rất nhiệt tình, dẫn Nhan Hành Thạc và Du Luân vào, yêu cầu bọn họ xách hành lý chiếm chỗ của mình rồi cuốn gói đi đi. Một vali và hai túi leo núi đã chiếm chỗ bà cụ thường ngâm dưa muối, nếu chủ nhân của nó mà không về nữa thì bà cụ sẽ coi nó thành ve chai rồi đem bán luôn.

……

Đi ra đi vào, chớp mắt một cái, hai người lại đứng ở cửa khách sạn.

Cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt không giấu nổi sự bàng hoàng và hoang mang.

Rõ ràng bọn họ đã biến mất hơn hai tháng, tại sao bà cụ lại nói mới có nửa tháng?

Điện thoại dù có mạnh đến đâu mà sau nửa tháng không dùng cũng hết pin và tắt máy, Du Luân có mang theo cục sạc dự phòng, cậu nhanh chóng sạc pin cho điện thoại, đồng thời, Nhan Hành Thạc nhớ ra mình cũng lái một chiếc ô tô, hai người vội vàng trở lại xe, bắt đầu chải vuốt lại những chuyện này.

Điện thoại, TV trong ô tô và cả bà cụ, đều có thể chứng minh tính xác thực của thời gian, mà Nhan Hành Thạc cũng tính toán số ngày họ ở trong Vương Miện thông qua ký ức rất nhanh.

Suốt 75 ngày.

Nếu quy đổi, tỷ lệ giữa tốc độ dòng chảy thời gian bên trong Vương Miện và thế giới thực là 5 – 1, năm ngày bên trong Vương Miện, bên ngoài mới chỉ là một ngày.

Đây chắc chắn là một tin vui, ít nhất họ không phải lo lắng về việc tóc của mình sẽ chuyển sang màu trắng sau khi vượt qua vài cửa nữa.

Du Luân nghĩ đơn giản, nhưng Nhan Hành Thạc lại nghĩ nhiều hơn cậu.

Dòng thời gian của hai thế giới khác nhau, thành viên mới của đội Bông Tuyết – Bối Bối đã thực sự sống trong Vương Miện tận 16 năm trời, và cơ thể của cậu nhóc cũng phát triển ở mức độ của một cậu bé mười sáu tuổi.

Điều này có nghĩa là, tốc độ dòng chảy thời gian của những người vượt cửa thực ra vẫn giống với thế giới bên ngoài?

Nhan Hành Thạc đang tự hỏi vấn đề này, Du Luân đột nhiên hét lên đầy kì lạ, “Nhẫn của anh đâu?!”

Nhan Hành Thạc không hiểu gì nhìn qua, “Không phải ở ngay đây……”

Anh dừng lại.

Nhìn tay trái đang đeo nhẫn của mình và tay trái trống rỗng của Du Luân, anh không nhịn được hỏi: “Trên tay em có đeo nhẫn không?”

Du Luân gật đầu như lẽ đương nhiên, “Có chớ.”

Sau khi nhận ra tại sao Nhan Hành Thạc lại hỏi điều này, cậu sửng sốt, “Anh không thể nhìn thấy nhẫn của em?”

Nhan Hành Thạc gật đầu.

Ngoài bản thân có thể nhìn thấy, chiếc nhẫn này sẽ trở nên vô hình trong mắt người khác, chẳng một ai trong hiện thực có thể nhìn thấy nó, và cũng không ai đi ra từ Vương Miện có thể nhìn thấy.

Trong xe bật điều hòa, hơi lạnh truyền đến liên tục, nhưng Du Luân lại cảm thấy cho dù không mở điều hòa, bây giờ cậu cũng đủ lạnh rồi. “Anh nói xem, trong số những người chúng ta quen biết trước đây, có lẽ cũng có người từng vào Vương Miện đúng không?”

Sau cửa thứ tư có thể ra ngoài một lần, nói không chừng cửa thứ năm cũng có thể, chỉ là khi thời gian đến, bọn họ phải quay trở lại, mà bọn họ không thể nhìn thấy chiếc nhẫn, nên cũng không biết những người này đã xảy ra chuyện gì. Du Luân đột nhiên có h4m muốn rất mạnh mẽ, muốn nói tất cả những điều này với bạn học, với giáo viên, với ba mẹ, với giới truyền thông và cảnh sát.

Cách nào cũng được, miễn là đừng để cậu quay lại cái nơi quái quỷ đó!

Một giây tiếp theo khi cậu có cách nghĩ như vậy, chiếc nhẫn rung lên, Du Luân nhìn sang, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Nhan Hành Thạc nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh hỏi, “Sao vậy em?”

Du Luân nhìn con số trên chiếc nhẫn, một lúc sau, cậu giật giật khéo miệng cứng đờ, “Không có gì đâu, vừa nãy em đang tự hỏi liệu mình có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra hay không thì sau đó, điểm Vinh dự của em biến thành con số 1.”

Trước đây là hành động rồi mới bị trừ điểm, bây giờ suy nghĩ thôi mà cũng không được, cái thứ Vương Miện này, đúng là đáng sợ mà.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK