Mười một người đối phó một người, nghĩ thôi cũng biết kết quả là gì. Triệu Tòng Huy đấu tranh trong tuyệt vọng, cậu ta giống như một con rùa đen không thể trở mình, chân tay không ngừng quẫy đạp, nhưng cơ thể cũng không thể cử động được.
Miêu Thắng Nam ngồi trên người cậu ta, không hề lưu tình đè cổ đến mức mặt cậu ta biến dạng. Bàn tay không chút thương tiếc nhưng lời nói lại vẫn lo lắng sốt ruột: “Đội trưởng, chắc chắn cậu ta là giả ạ? Lỡ như tháo sai thì…”
Du Luân còn chưa kịp nói, thì ‘Triệu Tòng Huy’ tức giận đến mức sụp đổ đã lên tiếng trước: “Tôi là thật! Là thật mà! Mọi người không phân xanh đỏ trắng đen đã nhận định tôi là giả, có còn thiên lý không vậy, nếu tháo nhẫn của tôi thì chúng ta sẽ thua á!!!”
Khi nói chuyện, tay và chân của cậu ta cũng bị khống chế, bốn người đàn ông, mỗi người khống chế một bên, trong đó tay trái của cậu ta bị Tịch Viễn nắm chặt. Do có quá nhiều người nên khi Du Luân chạy đến thì đã không còn gì để làm, cậu đứng bên cạnh Triệu Tòng Huy, ngập ngừng liếc nhìn ‘Triệu Tòng Huy’ trên mặt đất, rồi lại nhìn một Triệu Tòng Huy khác cũng đang sợ hãi bên cạnh mình.
Người nằm dưới đất không nghĩ tới lại thành ra thế này, còn người đang đứng đương nhiên cũng không nghĩ tới, nếu người bị đ3 xuống đất là mình…
Dù là vẻ mặt, quần áo hay hành vi, tất cả đều giống hệt như bản gốc. Dưới trường hợp như này mà còn muốn phân tích xem ai mới là thật, thì bộ não chắn chắc không đủ dùng rồi.
Triệu Tòng Huy run cầm cập, thật là đáng sợ.
Thật sự không có cách nào khác rồi, bọn họ chỉ có thể dựa vào trực giác cực kỳ không đáng tin cậy này thôi.
Tịch Viễn nắm chặt tay trái của ‘Triệu Tòng Huy’ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Du Luân và những người khác. Du Luân và Nhan Hành Thạc nhìn nhau, im lặng một giây rồi đưa ra quyết định: “Tháo!”
Rối rắm thêm nữa cũng lãng phí thời gian, thật hay giả, rút phát là biết!
“Đừng đừng đừng! Đừng tháo mà! Tôi thật sự là Triệu Tòng Huy, là bé Triệu đây! Đừng! ——”
Triệu Tòng Huy như heo bị cắt tiết, hét như đứt từng khúc ruột, đáng tiếc, người xuống tay là Tịch Viễn, những lời này vào tai hắn chẳng khác gì tiếng muỗi kêu, hắn dứt khoát nắm nhẫn, tháo!
Tiếng hét chói tai đột nhiên im bặt, những người khác quên cả thở, họ nhìn chằm chằm tay Tịch Viễn, hắn vẫn đang cầm chiếc nhẫn màu đen.
Thời gian như ngừng trôi, không ai dám nhúc nhích thì đột nhiên, một giọng nói quen thuộc khiến người ta muốn rơi lệ vang lên.
“Đinh Đong!” Mọi người vội vàng cúi đầu nhìn nhẫn.
“Xin chúc mừng! Ngài đã tìm ra kẻ giả mạo, hãy tiếp tục cố gắng!”
Khi đang ngây người, người dưới thân Miêu Thắng Nam đột nhiên biến mất, cô nhóc không hề phòng bị nên ngã xuống sa mạc, miệng đầy cát.
Khi Triệu Tòng Huy giả biến mất, chiếc nhẫn Tịch Viễn vừa cởi ra cũng biến mất, mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi quay đầu lại nhìn Triệu Tòng Huy thật vẫn đang đứng tại chỗ.
Triệu Tòng Huy tê cả da đầu.
“Mọi người, mọi người muốn làm gì…”
Cậu ta căng thẳng lui về sau một bước, những người khác lập tức tiến lên một bước.
Nhan Hành Thạc: “Hỏi cậu câu đó là để xem liệu trực giác ngược của cậu có còn hoạt động được không.”
Một Nhan Hành Thạc khác: “Bây giờ đã chứng minh là có thể, phần còn lại chỉ có thể giao cho cậu.”
Một Nhan Hành Thạc đã đủ gây ra áp lực như núi cho Triệu Tòng Huy, huống chi bây giờ là hai người. Còn nữa, trực giác ngược là cái quái gì vậy, trực giác của mình không chính xác vậy sao!
Du Luân cũng đến khuyên cậu ta, “Tôi biết cậu phải chịu áp lực rất lớn, nhưng đây cũng là cách, ai bảo trong vài người chúng ta, trực giác của cậu là không chính xác nhất!”
Triệu Tòng Huy: “… Vậy tại sao em lại là người đầu tiên bị hỏi?”
Triệu Tòng Huy có thể tạm thời truy cứu chuyện trực giác ngược này, nhưng cậu ta rất muốn biết, tại sao phải xuống tay với cậu ta đầu tiên!
Tịch Viễn bình tĩnh trả lời: “Trực giác của cậu, đương nhiên phải dùng cậu để khai đao.”
Lời nói này quá tàn nhẫn, Du Luân vội vàng đẩy Nhan Hành Thạc ra, bảo anh giải thích.
Nhan Hành Thạc dừng một chút, “Ừm, tôi thấy thể lực của cậu ở mức trung bình đến thấp trong cả đội. Dưới tình huống đầy đủ thành viên, tháo nhẫn của cậu dễ hơn những người khác, có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.”
Triệu Tòng Huy: “……”
Đây là lý do mọi người kéo tôi ra tế trời đầu tiên?!
Nói có sách mách có chứng, nhưng cậu ta lại càng tức giận.
Mà như vậy cũng tốt. Khi mới vừa phát hiện đồng đội sẽ sử dụng trực giác của mình để quyết định ai sẽ bị tháo nhẫn, cậu ta lắc đầu nguầy nguậy, lúc không biết thì còn có thể tùy tiện nói, nhưng giờ cậu ta đã biết lời nói của mình sẽ quyết định vận mệnh của cả đội nên không dám hé răng nửa lời.
Cậu ta sợ nói sai, sẽ biến thành tội đồ thế kỷ.
Bây giờ ý nghĩ đó không còn nữa, cậu ta chỉ muốn trả thù thôi.
……
“Vậy……” Triệu Tòng Huy khẩn trương nắm mép quần, “Vậy bây giờ phải làm sao ạ?”
Ngoại trừ Triệu Tòng Huy, tất cả những người khác đều vô thức liếc nhìn một mình khác, sau một lúc im lặng, Nhan Hành Thạc nói: “Bắt đầu từ người có thực lực mạnh trước đi.”
Thực lực mạnh……
Nhan Hành Thạc và Tịch Viễn đều rất mạnh, còn có sư huynh Cần có thể giành dao sắc bằng tay không, thực lực của y cũng không thể khinh thường.
Ánh mắt cậu ta dạo một vòng trên ba người.
Khi Triệu Tòng Huy đang rối rắm, Tịch Viễn đột nhiên đứng ra, bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ tôi đi.”
Một Tịch Viễn đứng ra, một Tịch Viễn còn lại thì không, người không đứng dậy kia rũ mắt, tuy rằng không nói, nhưng hiển nhiên hắn không phản đối.
Đã có người tự đề cử mình, những người khác cũng không cần phải rối rắm nữa, Miêu Thắng Nam vội vàng hỏi: “Anh mau nghĩ xem, trong hai người họ ai là giả?”
Triệu Tòng Huy nhìn hai Tịch Viễn ở đối diện, càng nhìn lâu, trên trán càng đổ nhiều mồ hôi.
“… Không, em không nghĩ ra.”
Cố ý suy nghĩ thì càng nghĩ càng loạn, Du Luân thấy vậy tiến lên, quàng vai Triệu Tòng Huy, dẫn cậu ta ra chỗ khác.
“Đừng căng thẳng, cố gắng thả lỏng, đừng lo lắng về thời gian, chúng ta không vội, còn có rất nhiều thời gian.”
Triệu Tòng Huy đau đầu giải thích: “Đội trưởng, không phải em đang vội mà là thực sự không nghĩ ra. Nó y như kỳ thi trước của em vậy, hai trong bốn đáp án bị loại trừ, chọn một trong hai phương án còn lại, nhưng mỗi lần chọn là em lại chọn sai!”
Du Luân chớp mắt: “Ừm, nhưng anh đang muốn em chọn sai mà!”
Triệu Tòng Huy gần như suy sụp: “Nhưng em đã biết mình muốn chọn sai rồi, sai thêm sai, vậy chẳng phải là đúng sao?! Lỡ như em thực sự chọn đúng thì sao!”
Du Luân: “Đúng vậy. Nếu như cậu chọn sai, Tịch Viễn nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Triệu Tòng Huy: “…… Em thà đắc tội với Từ Tử Nguyên, cũng không muốn đắc tội với Tịch Viễn.”
Du Luân vui vẻ, “Không đến mức đó đâu, tuy Tịch Viễn hơi lạnh nhạt nhưng vẫn khá tốt với đồng đội mà.”
“…… Anh chắc chứ? Anh nghe lời nói vừa nãy của anh ấy chưa, ảnh thiếu đạo đức một cách bình đẳng, không có vụ đối xử khác nhau.”
Du Luân gật đầu, nhìn gương mặt phẫn hận của Triệu Tòng Huy, vẻ mặt cậu như thường hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, trong hai Tịch Viễn này ai thiếu đạo đức hơn?”
Triệu Tòng Huy suy nghĩ, nói chắc nịch: “Bên phải.”
Du Luân hiểu rõ.
Nói xong, Triệu Tòng Huy cứng đờ luôn, cậu ta hé miệng, nhìn Du Luân trước rồi quay đầu nhìn hai Tịch Viễn sau.
Đồng thời, Du Luân giơ tay, chỉ Tịch Viễn ở bên phải.
Tịch Viễn thiếu đạo đức rõ như ban ngày, Triệu Tòng Huy là sinh viên chưa từng va chạm xã hội, ở trong lòng cậu ta, không ai vượt qua Tịch Viễn về trình độ thiếu đạo đức, nếu cậu ta cho rằng bên phải là người thiếu đạo đức hơn, vậy chứng tỏ trong tiềm thức, cậu ta cho rằng đó chính là Tịch Viễn thật.
Còn chần chờ cái gì nữa?
Lên!
- -----oOo------