Chỉ thấy khoé môi cười lạnh lùng của Bắc Ảnh Dương, hai con mắt rét lạnh nhìn Huyền Báo nói: “Lão phu đã rõ, hôm nay có hai người ở đây bọn ta không thể cưỡng chế Thiếu chủ trở về, nhưng các ngươi nhớ cho kĩ gia tộc Bắc Ảnh sẽ không bỏ qua chuyện này! Các ngươi sẽ hối hận vạn phần! Lục trưởng lão chúng ta đi!”
Há hốc mồm, cuối cùng Bắc Ảnh Đồi cũng ngậm miệng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, phất tay áo bước theo Bắc Ảnh Dương rời đi.
“Ngũ trưởng lão, cứ như thế mà bỏ qua cho bọn hắn sao?” Bước ra khỏi cửa, mặt mũi Bắc Ảnh Đồi đầy vẻ không cam lòng nhìn chăm chú Bắc Ảnh Dương, thần sắc có chút không tốt, nếu không phải trước khi đi gia chủ từng phân phó bắt y nghe lời Bắc Ảnh Dương thì y sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy.
“Thực lực hai người kia không kém chúng ta đâu, nếu chiến đấu sẽ lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều thiệt hại),” Bắc Ảnh Dương lắc đầu, con ngươi mang theo lãng mang: “Cho nên chúng ta muốn đấu cũng phải đợi người của nhà kia đến, lúc đó mới có thể đánh bại bọn hắn.”
Nge vậy, Bắc Ảnh Đồi trầm mặc không nói, y biết Bắc Ảnh Dương nói hoàn toàn có lỹ, cho nên dù không cam lòng đến đâu y cũng phải buông tha bọn hắn.
Lúc này ở phủ tướng quân khi mọi ngưởi thấy gia tộc Bắc Ảnh rời đi không khỏi thở ra một hơi coi như nguy hiểm trước mắt đã được giải quyết, Lam Hinh thả lỏng tâm trạng lập tức thấy phía trước tối sầm vô lực ngã xuống.
“Hinh nhi!” Bắc Ảnh Thần cả kinh, vội vàng đỡ lấy cơ thể Lam Hinh, lo lắng nói: “Hinh nhi, nàng làm sao vậy?”
Nghe Bắc Ảnh Thần nói Dạ Nhược Ly xoay người lại nhìn thấy Lam Hinh ngã vào người Bắc Ảnh Thần thì liền chạy tới, hai ngón tay ấn lên cổ tay Lam Hinh, một lát sau nàng thở phào nhẹ nhõm, nét vui cười lại hiện lên trên mặt.
“Cha dượng, người không cần lo lắng, mẫu thân có thai rồi, hôm nay bị doạ cho sợ hãi nên mới ngất đi, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khoẻ lại.”
Bắc Ảnh Thần còn chưa kịp hỏi sao Dạ Nhược Ly biết y thuật thì bị tin vui này làm choáng váng hết cả đầu óc, trợn tròn mắt nhìn nữ tử đang làm trong lòng mình, sững sờ nói: “Con nói là Hinh nhi mang thai? Có thật không vậy? ta sắp được làm cha….”
Lăng theo Bắc Ảnh Thần nhiều năm như vậy cũng cảm thấy vui thay cho tướng quân, hai tay cầm kiếm ôm quyền, khuôn mặt tuấn tú vui vẻ nói: “Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, phu nhân có thai đúng là tin mừng.”
“Lăng, ngươi đem Hiên Viên Tinh Nhi đưa về Bình an vương phủ đi nhưng nhiws yêu cầu của ta là Huyền thú và Hoàng kim đấy.” Thời gian dần trôi qua, Dạ Nhược Ly cũng hồi phục lại tâm trạng bình tĩnh, nàng nhìn Bắc Ảnh Thần mỉm cười: “Cha dượng, con có việc nên đi trước.”
Bắc Ảnh Thần sững sốt một lát ngẩng đầu nhìn bóng lưng Dạ Nhược Ly rời đi, nhíu mày suy nghĩ trong con mắt lại xuất hiện tia nhu tình.
Trong phòng mùi thuốc thoang thoảng, Dạ Nhược Ly bước vào phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, dung nhan tuyệt sắc vẫn còn chút ngây thơ không kiềm chế được sự kích động, nàng phất tay áo trước mặt liền xuất hiện một đống lớn chai thuốc, quả thật làm người ta hoa mắt.
“Mẫu thân cũng đã lớn tuổi rồi, sinh con chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, cần phải sử dụng Thiên Linh đan mới đảm bảo an toàn, còn có Bích Linh đan trong thời gian mang thai có thể cải thiện thiên phú của thai nhi, ta phải tìm xem còn đan dược gì không, đúng rồi, Trúc Cơ đan và Tẩy Tuỷ đan ngày sau dùng sẽ lấy, Thanh Long ngươi mau tới giúp ta tìm đi.”
Vòng tay loé lên hào quang, Thanh Long biến thành một đạo lưu quang, bay lên xà nhà trừng cặp mắt trong veo như nước nhìn Dạ Nhược Ly lộ vẻ nghi hoặc: “Chủ nhân, người bị hư rồi hả? bằng không sao lại làm chuyện kì quái này?”
Dạ Nhược Ly không để ý đến Thanh Long tiếp tục lục tìm đống chai thuốc trước mắt.
“Chủ nhân…”Thanh Long nhào vào ngực Dạ Nhược Ly, nắm chặt nàng rồi hướng về nhẫn Huyền Linh hét lớn: “Chu Tước, ngươi mau tỉnh lại a, chủ nhân thật sự hư rồi!”
“Phanh!” một nắm đấm rơi xuống đầu Thanh Long, Dạ Nhược Ly liếc nhìn nó sau đó lại tiếp tục hướng về phía chai lọ: “Ngươi muốn cho mọi người biết sự có mặt của ngươi sao? Hơn nữa, ta chỉ giúp muội muội hoặc đệ đệ chuẩn bị một chút.”
Thanh Long dùng đuôi vuốt vuốt đầu, hai mắt đẫm lệ ngẩng lên lộ vẻ uỷ khuất: “Gần đây chủ nhân rất ổn nhưng vửa rồi người lại….”
Thân thể đột nhiên run lên Dạ Nhược Ly buông bình ngọc, nếu như Thanh Long không nói chỉ sợ chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra, tính cách của nàng bất tri bất giác đã thay đổi….
“Chủ nhân, tuy rằng việc vừa rồi không giống với việc người hay làm nhưng lại chân thật nhất,” Thanh Long quấn quanh cổ tay Dạ Nhược Ly, đầu rắn khẽ dụi vào người nàng, trong mắt mang theo ánh sáng xán lạn: “Kiếp trước người vì đảm nhiệm trọng trách nên từ nhỏ đã bắt đầu thành thục…, mấy người chúng ta đều rất đau lòng cho người, chúng ta biết rõ người cố chấp nhất cứ ép buộc bản thân mình, nhưng ở kiếp này không có Dạ gia, không có chức trách, ta thật hy vọng chủ nhân có thể sống vì chính mình.”
Vì chính mình mà sống? Dạ Nhược Ly nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lại không tră lời, nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Long thở dài nói: “Thanh Long, ta hiểu rõ lời ngươi nói, ta cũng biết các ngươi luôn quan tâm tới ta, chỉ là mọi việc đều không như chúng t among muốn, đi thôi, ta phải xem xem mẫu thân ta thế nào rồi.”
Thanh Long trừng mắt nhìn sau đó vẫn biến thành chiếc vòng quấn vào cổ tay Dạ Nhược Ly. Chậm rãi bước vào phòng Lam Hinh, Dạ Nhược Ly liền cảm nhận một khí tức bất thường, chỉ thấy Lam Hinh đã tỉnh rúc đầu vào ngực Bắc Ảnh Thần, thấy Dạ Nhược Ly lập tức há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Hinh nhi, vẫn nên để ta nói,” Bắc Ảnh Thần vỗ vỗ vai Lam Hinh, tựa như muốn trấn an nàng ta, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ nhu tình dào dạt.
Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, cất bước vào hỏi: “Cha dượng, hai người có chuyện gì muốn nói với con sao?”
“Tiểu Ly nhi, cha dượng và mẹ con đã thương lượng qua,” Bắc Ảnh Thần ngẩng đầu, con mắt đen nhìn Dạ Nhược Ly: “Đứa bé này chúng ta không có ý định giữ lại.”
“Cái gì?” Dạ Nhược Ly cả kinh, nàng rõ ràng biết được Bắc Ảnh Thần rất mong chờ đứa con này, sao có thể lựa chọn buông tay? Như hiểu được nghi hoặc trong lòng Dạ Nhược Ly, Bắc Ảnh Thần mỉm cười: “Ta và Hinh nhi còn có con nữa là đủ rồi, tuy con không phải là con gái ruột của ta nhưng ta sẽ cùng Hinh nhi yêu thương con, cho nên chúng ta…”
“Cha dượng,” Nghe vậy, Dạ Nhược Ly mới chợt hiểu ra có chút cảm động nhưng vẫn không chấp nhận chuyện họ vừa nói: “Có phải hai người hiểu lầm chuyện gì rồi không? Con vừa rời đi là vì có chuyện không thể ngờ hai người lại hiểu lầm.”
“Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng…”Bắc Ảnh Thần lộ vẻ mặt đã hiểu, ôn hoà nhìn Dạ Nhược Ly: “Tiểu Ly nhi, con đối với chúng ta rất quan trọng, bởi vậy ta rất để tâm đến tâm trạng của con, nếu con đã nói thế thì liền giữ đứa bé này lại.”
Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng thở ra, đi về phía trước nắm chặt tay Bắc Ảnh Thần và Lam Hinh, lời nói kiên định: “Cha dượng, mẫu thân, yên tâm đi, con cũng sẽ cùng hai người yêu thương hài tử này, hơn nữa con có thể cho nó hết thảy những điều nó muốn.”
Vì chính mình mà sống? Xem ra đối với nàng mà nói vẫn có chút khó khăn. Chỉ là ở kiếp này nàng có quá nhiều chuyện phải lo, nói không chừng nàng không thể giống thiếu nữ bình thường ngây thơ trong sáng.