Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn bọn hắn, cũng không vì lời nói kia mà tức giận, thế nhưng Quân Huyền Lăng lại không như thế, hắn không dễ dàng bỏ qua, lúc này sắc mặt hắn trầm xuống, bước về phía trước nói: “Các ngươi cho rằng mình là ai? Là người Thương Khung thì tự cho mình tài trí hơn người? Không nghĩ tới ở Thương Khung giới lại gặp người tự cho mình là nhất thế này, thật sự khiến ta quá thất vọng.”

“Tên tiểu tử thúi nói gì đó? Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với công tử nhà ta? Công tử nhà ta nói chuyện với đám người thế tục các ngươi chính là phúc khí của các ngươi, chỉ bằng thực lực Thiên Huyền sư cấp thấp thì chỉ cần một đầu ngón tay của công tử nhà ta cũng đủ nghiền nát ngươi.”

“Các ngươi cứ mở miệng ra là người thế tục, chẳng lẽ các ngươi không phải người? Ngoại trừ thần thì ai có tư cách gọi người khác là tục nhân? Chẳng lẽ các ngươi đều là thần hết sao? Ha ha, đây đúng là chuyện buồn cười.” Quân Huyền Lăng cũng không phải là người giỏi nhẫn nhịn, huống chi hắn ở bên ngoài chính là Thiếu thành chủ, nếu thời điểm này hắn nhượng bộ vậy hắn không phải là Quân Huyền Lăng.

“Con mẹ nó ngươi đánh rắm!” Người nọ giống như muốn nói gì đó, ngay lúc này Vương Phỉ Nhiên quơ quơ quạt xếp, ngăn lời người nọ.

Ánh mắt khinh thường nhìn Quân Huyền Lăng, gã nhẹ nhàng cong môi, giọng điệu trào phúng: “Người thế tục vĩnh viễn không bao giờ tự nhận mình là tục nhân, mà trên đời này không phải chỉ có thần mới được gọi như thế, Thương Khung giới bọn ta vốn là thánh địa của Huyền Vũ đại lục, có bao nhiêu người muốn vào đây bằng bất cứ giá nào? Vậy chứng minh địa vị bọn ta trong mắt đám tục nhân kia chính là vô thượng, cho dù ngươi có thừa nhận hay không trong mắt người Thương Khung giới các ngươi chính là tục nhân (người phàm tục, thế tục)!

Sắc mặt biến đổi, Quân Huyền Lăng muốn động thủ đã có một bàn tay ngăn cử chỉ xúc động của hắn.

Quân Huyền Lăng hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn, đập vào mắt chính là dung nhan tuyệt sắc toát vẻ lạnh lùng.

“Nhược Ly…”

Tựa hồ như không nghe thấy hắn gọi, Dạ Nhược Ly bước tới, con mắt màu đen nhàn nhạt nhìn Vương Phỉ Nhiên: “Ngươi đã hơn 30 tuổi mới chỉ đạt được Thiên Huyền sư đỉnh phong mà thôi, Quân Huyền Lăng bất quá chỉ mới 20 tuổi đã đến Thiên Huyền sư, ngươi cho rằng ngươi là thiên tài sao? Trình độ thương Khung giới cũng chỉ có vậy thôi?”

Chú ý tới nhan sắc của Dạ Nhược Ly, Vương Phỉ Nhiên nuốt nước bọt, nhưng nghe thấy lời nàng nói, khuôn mặt biến sắc, cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Hắn là người thế tục, điểm này không bao giờ thay đổi được, tục nhân chính là tục nhân, tự cho rằng tiến vào Thương Khung giới thì sẽ giống như bọn ta sao? Đây quả thực là đang nằm mơ, bất quá…”

Ánh mắt dâm đãng đảo quanh thân thể Dạ Nhược Ly, gã cong môi, ngả ngớn nói: “Tuy ngươi chỉ là nữ nhân thế tục nhưng với dung mạo thế này thật quá kinh diễm, nếu như ngươi nguyện ý làm tiểu thiếp của bổn công tử, bổn công tử sẽ bỏ qua cho hai người kia, thế nào? Đáng tiếc, nếu như người là nữ nhân Thương Khung giới, bổn công tử rất muốn cưới ngươi làm thê tử, nhưng ai bảo ngươi lại tới từ tục giới, địa vị tiểu thiếp với một nữ tử thế tục mà nói thì đến nằm mơ vẫn nở nụ cười.”

Cười hai tiếng, Vương Phỉ Nhiên thò tay thô bỉ muốn sờ vào mặt Dạ Nhược Ly.

Bàn tay còn chưa chạm tới thì một thanh âm thanh thúy của tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly.

Nàng…nàng dám đánh Phỉ Nhiên công tử?

Phải biết Phỉ Nhiên công tử chẳng những là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Vương gia mà còn là cháu ruột của Vương gia chủ, thế nhưng nàng lại dám đánh gã, nên nói nàng không biết nên không sợ hay là lá gan nàng quá lớn?

“Tiện nhân, ngươi dám đánh bổn công tử?” Vương Phỉ Nhiên nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, được lắm, ngươi là người đầu tiên dám đánh bổn công tử, bổn công tử sẽ cho ngươi biết hối hận là như thế nào.”

“Lưỡi khô!” [ (?), ta tìm trên mạng ko ra nghĩa từ này, có nàng nào biết chỉ giáo cho ta với, cám ơn ạ ]

Dạ Nhược Ly không kiên nhẫn cau mày, chân quét một đường đạp bay Vương Phỉ Nhiên ra ngoài, giờ phút này Vương Phỉ Nhiên cũng không thèm nghĩ tới Dạ Nhược Ly sao có thể làm gã bị thương, gã chỉ muốn bắt tiện nhân này hung hăng tra tấn, để nàng biết được hậu quả của việc không thuận theo gã.

Vương Phỉ Nhiên tự nghĩ gã nguyện ý nạp nàng làm tiểu thiếp chính là phúc phận tu được mấy kiếp của nàng, nàng lại không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách gã không khách khí!

Đáng tiếc, sự thật và suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Vương Phỉ Nhiên còn chưa nghĩ được cách tra tấn Dạ Nhược Ly thì đã bị nàng đánh một trận nên thân, đây chính là hậu quả của việc tự biên tự diễn, hành hạ đến ngay cả khí lực cầu cứu cũng không có.

Đám người đi với gã sớm đã bị tình cảnh này dọa sợ choáng váng, còn ai nhớ đến việc cứu gã? Huống chi, thực lực Vương Phỉ Nhiên chính là Thiên Huyền sư đỉnh phong cũng không có sức phản kháng thì bọn hắn chẳng phải tự làm khổ mình hay sao?

Nữ tử này rốt cuộc là ai, vì sao lại có thực lực cường đại như thế? Hơn nữa nàng chỉ là Địa Huyền sư trung cấp, một Địa Huyền sư trung cấp đánh một Thiên Huyền sư đỉnh phong đến mức không có lực hoàn thủ, nói ra có ai tin?

“Chúng ta đi thôi!” Phủi phủi tay, Dạ Nhược Ly cũng không thèm liếc nhìn một lần, quay người rời đi.

Vương Phỉ Nhiên không giống như Diệp Thu, gã là Thiên Huyền sư đỉnh phong lại là người Thương Khung giới, cho nên Dạ Nhược Ly biết rõ thực lực của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị cao thủ Thương Khung giới hoài nghi, mà nàng muốn chính là điều này.

Cuộc thi đấu tuyển chọn thiên tài nàng vẫn còn giấu giếm thực lực nhưng hôm nay đã vào Thương Khung giới nàng phải để người khác chú ý thì mới có thể tiến vào địa phận quan trọng được, bằng không thì cả đời này cũng không có cách nào tiếp cận được Thánh Thiên thành.

“Ha ha, Nhược Ly, chúng ta đi đâu?”

Lúc này trên đường phố Thiên Lân thành, Quân Huyền Lăng sờ sờ cằm, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, khóe môi có chút cong lên, giọng điệu bại hoại nói.

Dạ Nhược Ly bỗng dừng bước chân, ánh mắt nhìn vào chỗ đang ầm ĩ kia.

Quân Huyền Lăng men theo ánh mắt của nàng, chú ý đến chỗ lộn xộn kia, mày kiếm nhăn lại: “Nếu ta đoán không sai thì đây chính là chợ đêm? Nhược Ly, nàng có hứng thú?”

Vừa nói xong những lời này, Dạ Nhược Ly liền bước về hướng chợ đêm, hắn hơi sững sờ, vội vàng đuổi theo: “Nhược Ly, nàng chờ ta với, chúng ta cùng đi!”

Thánh dạ nhìn bóng lưng dần khuất của hai người, đồng tử lạnh như băng xoẹt qua tia mờ mịt, lập tức bước theo hai bóng dáng vừa biến mất kia.

Vừa vào chợ đêm, tiếng trả giá không ngừng vang bên tai.

“Tới tới tới, chỗ chúng ta có thứ tốt, các vị đừng bỏ qua a, đồ vật của chúng ta cam đoan sẽ làm các vị thỏa mãn, ha ha, đây đều là những thứ ta lấy được bên trong di tích đó.”

“Di tích? Ha ha, chỉ bằng thực lực của ngươi, cũng có thể vào di tích?”

“Như thế nào? Ngươi xem thường lão tử sao? Bảo bối của ta đều là hàng thật giá thật, không lừa già gạt trẻ.”

“Vậy ngươi nói xem khối thạch đầu màu đen này bao nhiêu tiền?”

“Ngươi nói đến hắc thiên thạch? Ha ha, nếu ngươi muốn mua thì 500 lượng bạc a.”

“500 lượng? Bà mẹ nó, ngươi ăn cướp sao?”

Những thanh âm mắng nhau này trong chợ đêm là chuyện hết sức bình thường bất quá những lời này cũng không ảnh hưởng đến Dạ Nhược Ly, nàng đi tới quầy hàng trước mặt, không hề dừng bước ngó nghiêng xung quanh.

“Ân?”

Đột nhiên Dạ Nhược Ly nhắm mắt lại, ánh mắt nàng rơi vào một góc tối.

“Nhược Ly, nàng nhìn trúng vật?” Quân Huyền Lăng phát hiện Dạ Nhược Ly đang chăm chú, liền vỗ ngực đảm bảo, nói: “Nếu nàng muốn đồ vật gì ta cũng sẽ mua cho nàng.”

Thời khắc này Dạ Nhược Ly cũng không rảnh để ý đến Quân Huyền Lăng, nàng cứ thẳng bước tiến vào chỗ hẻo lánh kia.

Trong góc tối là một lão giả lôi thôi nhìn như tên ăn mày, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, mà chung quanh lão không hề có quầy hàng nào, hiển nhiên là không ai nguyện ý ở gần lão.

Trước mặt lão giả chỉ đặt duy nhất một hộp gỗ màu xanh, thoạt nhìn hết sức bình thường, thế nên không ai hỏi mua.

“Lão tiên sinh, không biết người có bán hộp gỗ này?”

Nghe thấy câu hỏi, lão giả gương mắt liếc nhìn Dạ Nhược Ly, không chút khách khí nói: “Đây chỉ là hộp gỗ bình thường, các ngươi thực sự muốn mua? Nếu không muốn thì đừng quấy rầy lão phu.”

“Lão nhân này buôn bán kì quái thật.” Sát theo sau, Quân Huyền Lăng nhìn thấy lão giả không chút khách khí nói chuyện với Dạ Nhược Ly, lập tức trừng mắt nhìn lão một cái: “Một hộp gỗ bình thường thôi mà, có cho ta, ta cũng không cần.”

Hộp gỗ bình thường?

Dạ Nhược Ly nhướng mày, nàng rõ ràng cảm nhận được trong hộp gỗ có tia chấn động.

“Ta muốn hộp gỗ này, người ra giá đi!”

“Ngươi xác định?” Lão giả kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, thần sắc rời rạc nói: “Ha ha, lão phu chờ ở đây đã bao nhiêu năm đều không ai mua hộp gỗ này, nếu như ngươi thực sự muốn có nó đợi sau này công thành danh tọa, trở thành chúa tể về sau thì giúp lão phu một chuyện.”

Dạ Nhược Ly sững sờ, vì sao lão biết được nàng sẽ trở thành chúa tể địa lục?

“Được, ta đáp ứng người.”

Nói xong, Dạ Nhược Ly cầm lấy hộp gỗ trước mặt lão giả, đang lúc muốn thu hồi thì sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm khẽ kêu: “Chậm đã, hộp gỗ kia bổn tiểu thư cũng muốn!”

Theo sau đó là một hoa y diễm lễ đập vào mắt mọi người.

“Là Hoa gia Hoa Tinh Lan, sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?”

“Hoa gia ở Thiên Lân thành chính là gia tộc luyện đan, mặc dù kém hơn Thánh Thiên thành nhưng ở Thiên Lân thành vẫn có chút tiếng tăm, cho dù là thành chủ Thiên Lân thành cũng phải nể Hoa gia vài phần.”

“Đồ vật Hoa tiểu thư nhìn trúng, không ai có thể tranh đoạt với nàng ta.”

Từ khi Hoa Tinh Lan xuất hiện, ánh mắt nàng ta liền tập trung trên người Thánh Dạ, trong mắt không che giấu được tia kinh diễm, thậm chí ánh mắt ấy chưa từng nhìn qua 2 người còn lại, thấy vậy mọi người đều biết nàng ta có dụng ý khác.

Hoa Tinh Lan này có thể nói là Hoa gia bại hoại, mê trái háo sắc, nam tử kiệt xuất ở Thiên Lân thành đều bị nàng ta dây dưa không dứt, thời gian trước còn quấn lấy thiếu gia thành chủ không tha, đáng tiếc người kia chưa bao giờ cho nàng ta một tia hy vọng.

Nhưng Hoa Tinh Lan lại là nữ nhi duy nhất của Hoa gia chủ, lại là sinh lúc tuổi già, đương nhiên vô cùng sủng ái, thế nên Hoa Tinh Lan ở Thiên Lân thành coi trời bằng vung, nam tử anh tài kiệt xuất thấy nàng ta cũng phải đi đường vòng.

Thánh Dạ chắp tay sau lưng, mặt không biểu tình, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Hoa Tinh Lan, tựa hồ như nàng ta chính là không khí, không hơn không kém.

“Thật có lỗi, hộp gỗ này đã có chủ rồi.” Lão giả quét mắt nhìn Hoa Tinh Lan, giọng điệu lạnh nhạt, thay đổi tư thái bại hoại lúc nãy.

Hoa Tinh Lan biến sắc, nàng ta không nghĩ tới tên ăn mày này lại không thèm để ý đến mặt mũi Hoa gia.

“Hừ, lão ăn mày, bổn tiểu thư muốn đồ của ngươi đó chính là để mắt đến ngươi, đừng không biết tốt xấu, ngươi không phải muốn nàng giúp ngươi một việc sao? Bổn tiểu thư cũng có thể giúp ngươi, cho ngươi cuộc sống giàu sang phú quý.”

Ở trong mắt nàng ta, lão ăn mày này chỉ muốn điều này, Hoa gia nàng ta tất nhiên có thể dư sức đáp ứng điều này.

“Ha ha, lão phu cũng không ăn thịt người gian khói lửa (?, hiểu được cười liền TT^TT), những vật tầm thường kia sao có thể thỏa mãn lão phu?” Lão giả cười to 2 tiếng, tóc rối che khuất khuôn mặt tản ra, lộ ánh mắt sắc bén.

“Ngươi…”

Lời Hoa Tinh Lan còn chưa nói hết, liền trừng to mắt, bộ dạng vô cùng kinh hãi, mà toàn bộ người trong chợ đêm đều ngạc nhiên há hốc mồm, ngốc trệ nhìn theo.

Chỉ thấy bóng dáng lão giả kia nhanh như gió, nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn tiếng cười kia vẫn vang vọng khắp đất trời, truyền vào tai mọi người, thật lâu sau vẫn chưa tan hết.

“Ha ha, tiểu nha đầu, đừng quên lời hứa của ngươi, nếu có duyên tương lai tất nhiên sẽ gặp lại, lúc đó có lẽ chúng ta đều không ở đây nữa, ha ha ha…”

Dạ Nhược Ly nhíu mày, ánh mắt tập trung nhìn vào phương hướng lão giả biến mất.

Đến lúc đó bọn họ đều không ở đây? Câu nói kia có ý gì? Phải chăng đang nhắc nhớ chuyện gì? Xem ra chẳng những hộp gỗ này không tầm thường mà ngay cả lão giả kia cũng là một cường giả lánh đời.

“Nhược Ly, lão nhân kia là ai?” Quân Huyền Lăng sững sờ hỏi, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi.

“Ta không biết.” Dạ Nhược Ly lắc đầu, ngưng trọng nhìn bầu trời đến xuất thần: “Nhưng ta có thể xác định lão chính là cường giả, so với tất cả những người ta đã từng gặp còn mạnh hơn, lão mạnh giống như vượt qua lẽ thường, không hề tồn tại trên đại lục này.”

“Vượt qua lẽ thường? Không tồn tại ở đại lục này?” Quân Huyền Lăng trừng mắt nhìn, dung nhan anh tuấn lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Dạ Nhược Ly không hề giải thích, nàng chỉ muốn biết chỗ kia phải chăng là có thật?

Bên trong Huyền Vũ đại lục, cường giả có thực lực cao nhất chính là Huyền thánh, Huyền thần căn bản không thể nào tồn tại, nhưng khi xuyên qua tới đây nàng cũng nghe nói cấm địa khai quật di tích mới mạo hiểm cùng Hỏa Vũ Sa tiến vào tìm kiếm, ai ngờ lại gặp phải thời không phong bạo với xuyên qua chỗ này.

Phải chăng thần thật sự có trên đời này? Hoặc nói là có địa phương còn áp đảo hơn Huyền Vũ đại lục, là nơi thần ngự trị?

“Hừ, giả thần giả quỷ,” Hoa Tinh Lan vỗ vỗ ngực, hồi phục thần sắc liền hướng về phía lồng ngực Thánh Dạ cọ lên: “Vị tiểu ca này, không biết tiểu nữ có thể biết danh tính của huynh không?”

Chỉ là, nàng ta còn chưa lại gần Thánh Dạ đã bị hàn khí xung quanh y làm cho run rẩy, lại hướng mắt nhưng dung mạo tuấn tú làm nàng ta thèm thuồng, lại cắn răng, hướng về ngực y cọ thêm lần nữa.

Lúc nàng ta sắp tới, Thánh Dạ bỗng nhiên đi về phía Dạ Nhược Ly, phảng phất như chưa từng chú ý đến Hoa Tinh Lan.

“Chúng ta phải chăng nên rời khỏi đây?” Ánh mắt lạnh như băng nhìn Dạ Nhược Ly, thanh âm cũng lạnh lùng như thế.

Dạ Nhược Ly nhìn Hoa Tinh Lan, lại nhìn kẻ làm như mọi việc không hề liên quan đến mình Thánh Dạ, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, bất quá nàng cũng biết tính cách của Thánh Dạ vốn thế.

Hoa tinh Lan không hề trong mắt y, y đương nhiên không nhìn tới nàng ta.

“Này, các ngươi đứng lại!” Mắt thấy nam tử tuấn mỹ muốn rời đi, Hoa Tinh lan gấp lên, khẽ kêu một tiếng, hung ác trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, lỗ mũi còn phát ra tiếng hừ lạnh.

Nữ tử nãy là ai? Nàng có tư cách gì đứng bên cạnh nam tử tuấn mỹ kia?

“Các ngươi…” Nhìn thấy người phía trước không hề để ý đến nàng ta, Hoa Tinh Lan vô cùng tức giận, hung hăng đập chân lên đất: “Các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ cho phụ thân đi tra rõ thân phận của các ngươi, hừ, người mà Hoa Tinh Lan ta nhìn trúng chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng ta!”

Nói xong, như khổng tước kiêu ngạo bỏ đi.

Lúc Hoa Tinh Lan rời đi, mọi người trong chợ đêm thở dài, mà những nam tử ẩn núp trong chỗ khuất đi ra, thần sắc đều nhẹ nhõm.

Nàng ta cuối cùng cũng đi rồi, an toàn rồi…

Lúc này ở đại sảnh Vương gia, Vương Phỉ Nhiên bày ra đủ loại sắc mặt, nước mắt nước mũi chảy dài kể lể: “Thúc thúc phải làm chủ cho chất nhi a, những người mới tới kia thật quá đáng, rõ ràng lại đánh chất nhi thành ra thế này chính là không để thúc thúc vào mắt.”

“Nhưng ngươi là Thiên Huyền sư đỉnh phong, vì sao lại đánh không lại bọn hắn?” Con mắt chớp lên, Vương Tân nhìn Vương Phỉ Nhiên rồi nhàn nhạt mở miệng.

Vương Phỉ Nhiên sững sờ, rất không cam lòng nói: “Thúc thúc, nhất định là do yêu nữ kia thi triển yêu pháp nên chất nhi mới không có sức hoàn thủ, bằng không nàng sao có thể đánh được chất nhi? Thúc thúc nhất định phải làm chủ cho ta.”

Vương Tân cũng không phải hạng người ngu ngốc, tính cách của chất nhi hắn sao hắn lại không biết? Đích thị là do khiêu khích nên mới đi đánh.

“Được rồi, nhưng ngươi nhịn trước đi, hiện tại tình thế của Vương gia rất không ổn, không phải thời điểm để nội bộ mâu thuẫn, đây là thiên tài mà Vương gia đang rất cần, ngươi nhẫn chút đi a.”

“Cái gì mà thiên tài? Thúc thúc đừng để bọn hắn lừa gạt.” Chỉ cần nghĩ tới tiện nhân đánh gã ra như thế này, Vương Phỉ Nhiên lập tức nổi máu xung thiên, hận không thể băm thây vạn đoạn: “Một đám phế vật tục giới cũng xứng được gọi là thiên tài? Về phần tiện nhân kia hoàn toàn là yêu nữ, thúc thúc nhất định phải diệt trừ nàng, bằng không thì nàng nhất định sẽ gây họa cho Thương Khung giới.”

“Đã đủ rồi, Nhiên nhi!” Nhướng mày, giọng nói Vương Tân lăng lệ ác liệt vạn phần: “Ngươi đi tu luyện ngay lập tức cho ta, đừng cho là ta không biết những chuyện tốt của ngươi, nếu như có thời gian tìm người khác gây phiền toái không bằng tu luyện nhiều hơn, củng cố tu vi, hôm này coi như nàng thay ta quản giáo ngươi, còn không mau đi!”

Nghe vậy, Vương Phỉ Nhiên không dám nói nữa, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Hiển nhiên, gã bị thúc thúc của mình dọa sợ.

Hoa Tinh Lan trở về Hoa gia, gặp phải khách, nàng ta đi thẳng đến chỗ Hoa gia chủ Hoa Lạc Vũ, túm lấy tay lão, dịu dàng nói: “Phụ thân, hôm nay có khách?”

“Ha ha, Lan nhi, ta giới thiệu cho con biết đây chính là người ở Thánh Thiên thánh tới.” Hoa Lạc Vũ mỉm cười, sủng nịch xoa đầu Hoa Tinh Lan.

“Chắc hẳn đây là lệnh thiên kim?” Lão giả áo xám vuốt chòm râu, mắt hí cười nói: “Hoa gia chủ đúng là có phúc a, lệnh thiên kia có tướng mạo xuất chúng nhất định sẽ tìm thấy chàng rể tốt, chuyện ta nói lúc nãy với Hoa gia chủ không biết có nguyện ý đáp ứng?”

“Đại nhân tự mình tới đây, sao ta có thể không đáp ứng?” Hoa Lạc Vũ ôm quyền, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười thản nhiên: “Chuyện này Hoa gia đáp ứng.”

“Tốt!” Lão giả áo xám đứng lên, âm lãnh cười cười: “Ta đi trước báo lại với Đan trưởng lão để Hoa gia chuyển vào Thánh Thiên thành, thậm chí trở thành chi dưới của Đan gia, nhưng ngươi vạn lần không thể nói ra Đan gia, nếu để người khác biết, ngươi chắc biết rõ thủ đoạn của Đan gia ta chứ?”

“Đại nhân, ngài yên tâm đi, Hoa Lạc Vũ ta có chết cũng không nói ra, không phải là đám phế vật của tục giới thôi sao, cũng không xứng để vào mắt Hoa gia ta.”

“Ha ha, hy vọng Hoa gia chủ nói được làm được.” Lão giả áo xám âm hiểm cười hai tiếng, hai tay chắp sau lưng nói: “Đã có được lời này, ta liền cáo từ, nếu như chuyện này có thể xử lý khiến Đan trưởng lão vừa ý thì Hoa gia rất nhanh sẽ được thăng tiến.”

Nói xong, lão giả áo xám quay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất dưới ánh mặt trời.

“Phụ thân, vừa rồi nói chuyện gì vậy?” Hoa Tinh Lan trừng mắt, nghi hoặc hỏi.

“Là cuộc thi đấu tuyển chọn thiên tài,” Hoa Lạc Vũ thở dài, ánh mắt lộ tia phức tạp: “Nghe nói ở cuộc thi đấu tuyển chọn thiên tài có một nữ tử đắc tội với Đan trưởng lão, Đan trưởng lão quyền cao chức trọng sao có thể cho phép người khác mạo phạm đến mình? Bởi vậy Đan trưởng lão muốn ta trừ khử nàng.”

“Đắc tội với Đan trưởng lão? Nữ nhân kia thực là ngu ngốc.” Hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng: “Đan trưởng lão là người tôn quý đến chừng nào, có thể gặp ngài ấy một lần cũng phải cảm tạ trời đất rồi, cũng không nhìn lại chính mình là ai, ngay cả Đan trưởng lão cũng dám đắc tội, quả thật là muốn tìm cái chết, bất quá, Hoa gia có hy vọng ở Thánh Thiên thành rồi.”

“Ai, Lan nhi, con cho rằng mọi chuyện đơn giản như vậy sao?” Hoa Lạc Vũ lắc đầu, thở dài nói: “Cường giả Đan gia đã nói tuyệt đối không được nói là do Đan gia gây ra, nếu như có tiếng gió (ý nói là lộ ra), Hoa gia nhất định sẽ bị Đan gia diệt tộc.”

“Không thể nào? Phụ thân, Đan gia là thế gia luyện đan, so với Hoa gia còn mạnh hơn biết bao nhiêu lần, người Đan gia làm chuyện như vậy, con không tin.”

“Lan nhi a, con còn nhỏ, quá mức đơn thuần, nào biết được lòng dạ độc ác của con người?” Hoa Lạc Vũ nhìn cửa sổ, giữa lông mày lo lắng: “Ta lo nhất chính là sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, đợi chờ chúng ta chính là họa diệt môn.”

Hoa Tinh Lan sững sờ, trong lòng vẫn không tin Đan gia mà mình sùng bái nhất lại có bộ mặt như thế.

Hơn nữa nếu có thể vào Thánh Thiên thành nhất định sẽ có cơ hội gặp được nhiều thanh niên tuấn tài hơn.

Nghe nói truyền nhân thần bí của Thương Khung giới có tướng mạo vô cùng yêu nghiệt, là đệ nhất mỹ nam của Thương Khung giới, thực hy vọng có thể nhìn thấy hắn, không biết so với vị công tử hôm nay nhìn thấy, ai tuấn mỹ hơn?

Đáng tiếc truyền nhân Thương Khung giới đã có vị hôn thê rồi, việc này là do Giới chủ quyết định, hai người bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, không ai có thể xứng hơn được nữa.

Bất quá, ở Thương Khung giới có rất nhiều nữ tử muốn làm tiểu thiếp của hắn…

“Phụ thân, vậy cha muốn đối phó như thế nào với nữ nhân kia?” Thu hồi suy nghĩ, Hoa Tinh Lan nháy mắt hỏi.

“Đoạn thời gian trước bệnh cũ của lão thành chủ tái phát, có người đưa tới phương thuốc, trong đó có rất nhiều dược liệu ở Thanh Linh sơn, nhưng Thanh Linh sơn quá mức nguy hiểm, có rất nhiều người vào đó tìm dươc liệu, trong đó có Vương gia, tới lúc đó chúng ta hãy ra tay.”

Ngừng lại một chút, trong mắt Hoa Lạc Vũ hiện tia âm hiểm: “Ở Thiên Lân thành chỉ có ta mới có thể luyện chế được đan dược, tuy có 5 thành nhưng không ai có thể luyện chế thỏa đáng, cho nên cho dù thành chủ phát hiện cũng không sao, nếu được chúng ta còn có thể mượn sức của thành chủ…”

Cho dù sau này Đan gia đối phó với bọn hắn như thế nào lúc này phải nghĩ cách giải quyết nữ nhân kia, bằng không thì chỉ sợ cường giả Đan gia tuyệt sẽ không để lão sống đến ngày mai.

Đây đều là do nàng sai, sao lại không thức thời, thế lực của Đan trưởng lão há có thể trêu chọc? Nàng trêu chọc thì thôi đi, còn kéo Hoa gia xuống nước.

Chỉ vì điều này, lão sẽ khiến nàng chết cực kì tàn nhẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK