Edit: susublue
Môn chủ Dạ Y môn? Luyện đan sư Chí Tôn phẩm trong truyền thuyết sao?
Mọi người đờ đẫn nhìn Dạ Nhược Ly, hoàn toàn chấn kinh nói không nên lời, giống như không ngờ rằng đường đường là Môn chủ Dạ Y môn lại đang đứng bên cạnh bọn họ.
"Ngươi nói thật sao?"
Khó khăn lắm nam tử trung niên được gọi là gia chủ này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn người biết thân phận của Dạ Nhược Ly đang đứng bên cạnh mình rồi hỏi lại, giọng nói có chút dồn dập.
"Gia chủ, vô cùng chính xác, ta tuyệt đối không thể nhận sai được." Người đó nuốt nước miếng, ánh mắt kích động nói.
"Vậy sao ngươi không nói sớm!" Nam tử trung niên biến sắc, vừa rồi hắn cũng lên tiếng chế giễu, nếu là Môn chủ Dạ Y môn trách móc...
Nam tử trung niên hung hăng rùng mình một cái rồi tỏ vẻ sợ hãi, mà tên khốn kiếp này lại không chịu nhắc nhở hắn sớm!
Nam tử trung niên không hề nghi ngờ lời nói của người này, bởi vì hắn cũng biết khoảng trước thời gian trước tên khốn kiếp này có đi đến Diệt thành, huống chi người của hắn sẽ không tự tiện bịa đặt.
"Không phải do ta quá kích động sao?" Người kia nhếch môi lên, uất ức nói: "Hơn nữa gia chủ cũng không có hỏi ta..."
Tiếp cận với luyện đan sư Chí Tôn phẩm, sợ rằng không có ai không kích động.
"Bốp!"
Đông Phương Thanh buông lỏng ta, tách trà rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
" Luyện đan sư Chí Tôn phẩm, nàng chẳng những là sư phụ của lão quái vật mà còn là luyện đan sư Chí Tôn phẩm... Biến thái, người này đúng là quá biến thái!"
Một luyện đan sư Chí Tôn phẩm không phải là người đám gia tộc bọn họ có thể xét nét.
Nếu là như thế thì gả Đông Phương Oánh cho nam tử này chắc là Thái Thượng trưởng lão cũng sẽ không nói gì ...
"Chao ôi, luyện đan sư Chí Tôn phẩm, đây là cấp bậc cả đời này ta cũng không thể trèo lên được." Hỏa Tề vừa lòng cười cười, diễn*dàn;lle~quýdoon ánh mắt yêu chiều nhìn Đông Phương Oánh, "Cuối cùng Oánh nhi nha đầu cũng đạt được tâm nguyện rồi, lão già ta cũng yên tâm, ha ha..."
Hỏa Tề ngửa đầu cười lớn hai tiếng, tiếng cười đầy sảng khoái khó nói thành lời.
"Không! Không thể!"
Quạt xếp trong tay bất chợt rơi xuống, Liễu Lạc Lâm trừng to mắt, giật mình trừng Dạ Nhược Ly.
Nữ tử này là luyện đan sư Chí Tôn phẩm, Môn chủ Dạ Y môn, chuyện này sao có thể? Hơn nữa chính hắn còn cho rằng bọn họ là hai lúa đi lên đây từ mấy tầng dưới, ai ngờ bỗng nhiên lại xoay chuyển tình thế ...
Liễu Lạc Lâm nuốt nước miếng, toàn bộ thân thể run rẩy lên.
Nàng ta đã là luyện đan sư Chí Tôn phẩm, như vậy...
Nhất thời mọi ánh mắt đều tề tụ về phía Đông Phương Thanh, tầm mắt giống như một sắc lang thấy được một mỹ nữ cực phẩm vậy, hận không thể xé rách toàn bộ y phục của hắn.
Bị bọn họ nhìn như vậy Đông Phương Thanh đột nhiên cảm thấy không thích.
"Chuyện này, lão gia chủ, chúng ta muốn biết công dụng của đan dược này."
Nếu như hiện tại còn có người cho rằng đan dược Dạ Nhược Ly tặng là đồ bỏ đi thì người đó chính là kẻ ngu, quà mừng của một luyện đan sư Chí Tôn phẩm sao có thể là vật tầm thường được?
"Dạ Môn chủ, đan dược này..."
Đông Phương Thanh nhìn về phía Dạ Nhược Ly, giọng nói có chút cẩn thận dè dặt, sợ chọc giận vị luyện đan sư Chí Tôn phẩm này.
"Thần Hồn đan, tuy không thể khiến người sử dụng trực tiếp thăng cấp, nhưng lại có thể làm cho Bán Chí Tôn từ Thiên Cấp trở xuống đột phá được Linh Hồn lực, bây giờ ngươi đã là Bán Chí Tôn phẩm Phàm Cấp, sau khi dùng thì Linh Hồn lực sẽ có thể đạt tới Linh Cấp."
Linh Hồn lực và thực lực có mức đột phá giống nhau.
Có lẽ Linh Hồn lực đột phá rồi thì sẽ khiến lực uy áp trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà thực lực lại không thể đột phá như bình thường được, tuy nhiên Linh Hồn lực đột phá đã là rất may mắn rồi, Đông Phương Thanh có thể trở thành cường giả Linh Cấp trong một khoảng thời gian ngắn!
Trong phút chốc, hơi thở của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Đông Phương Thanh, hận không thể cướp lấy viên đan dược đó.
"Cái... Cái gì?"
Đông Phương Thanh căng thẳng, mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, vội vàng quát: "Nhanh, nhanh thu viên đan dược này lại cho ta, không, ta nên ăn luôn mới đúng."
Miễn cho bị Thái Thượng trưởng lão biết lại muốn cướp.
Đan dược này có thể giúp Linh Hồn lực của ông ta đột phá, sau đó chậm thì năm năm, nhiều thì mười năm là có thể đột phá Linh Cấp, về sau không cần bị Thái Thượng trưởng lão đàn áp nữa.
Nghĩ đến đây trong lòng Đông Phương Thanh lại có chút không thoải mái.
"Sư phụ, thì ra người chẳng những có trình độ luyện chế Khôi Lỗi thâm hậu mà còn là luyện đan sư Chí Tôn phẩm trong truyền thuyết nữa, trăm triệu năm qua Thông Thiên tháp này chưa từng xuất hiện qua Chí Tôn phẩm, có lẽ trên đời này cũng không có ai."
Lão quái vật uất ức, từ khi nào mà thế giới này lại có một kẻ biến thái như sư phụ vậy? Quá đả kích người mà, kêu đám người ngậm đắng nuốt cay tu luyện như bọn họ sống sao đây?
"Ầm!"
Vào lúc này trong linh hồn Đông Phương Thanh lập tức tràn ra một luồng khí cường đại uy áp, kèm theo đó là một giọng cười sảng khoái: "Ha ha ha!"
Linh Cấp, rốt cuộc Linh Hồn lực của ông ta cũng đạt đến Linh Cấp, cũng có nghĩa là ngày thực lực đột phá Linh Cấp không còn xa nữa...
"Đông Phương gia chủ, chúc mừng chúc mừng."
"Ha ha, Đông Phương gia chủ đúng là may mắn, sinh được một cháu gái tốt."
"Chậm thì năm năm, nhiều thì mười năm, Đông Phương Thế Gia chắc chắn sẽ có thêm một người đạt tới Linh Cấp..."
Mọi người thấy vậy thì đều tiến lên ôm quyền, hư dữ ủy xà [1] nói lời khách sáo, mà Đông Phương Thanh cũng biết những người này nói không thật lòng nhưng lại không thể để mất phong độ mà một lão gia chủ nên có nên cũng hàn huyên với người đến chúc mừng.
"Tiểu Dạ nhi..."
Cung Vô Y duỗi cánh tay ôm bờ vai Dạ Nhược Ly, thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch thì trong lòng đau nhói, đôi mắt phượng có chút lo lắng: "Thân thể nàng không thoải mái sao?"
"Không sao." Dạ Nhược Ly lắc đầu, cười nói: "Có lẽ mấy ngày nay luyện chế đan dược Chí Tôn phẩm hai lần liền nên có chút mệt mỏi, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Nhưng mà lúc nói xong lời này thì dạ dày lại dâng lên cuồn cuộn, suýt chút nữa đã nôn hết đồ ăn hôm nay ăn ra.
Như phát hiện ra điều gì đó nên thân thể Dạ Nhược Ly khẽ run lên, vội vàng đè xuống mạch đập của mình, lúc cảm nhận được mạch đập đang nhảy lên thì liền sửng sốt.
"Yêu nghiệt, hình như ta... Có thai rồi."
Đầu tiên là Cung Vô Y sửng sốt rồi trong lòng lại đầy vui mừng, hai tay ấn vai Dạ Nhược Ly, dung nhan tuấn mỹ kích động nói: "Tiểu Dạ nhi, vừa rồi nàng nói cái gì? Nàng mang thai sao? Vi phu lại sắp thành phụ thân rồi ư? Ha ha!"
Vì kích động nên Cung Vô Y liền ôm lấy Dạ Nhược Ly vào lòng, hai tròng mắt đầy vẻ vui mừng.
Lúc Diệu Nhi ra đời hắn không thể ở bên cạnh tiểu Dạ nhi, đó là điều tiếc nuối lớn nhất trong suốt cuộc đời hắn, lần này dù có thế nào thì hắn cũng sẽ không để nàng mchịu đựng tất cả một mình.
Tiếng cười điên cuồng làm đại sảnh yến hội an tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều nhìn Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly.
"Đại tỷ, chuyện này là thật sao?" Mặt Bắc Ảnh Phong đầy hớn hở, gương mặt tuấn mỹ cũng không che giấu được vẻ kích động: "Như vậy ta lại trở thành cậu rồi?"
"Ha ha, chúc mừng chúc mừng."
Đông Phương Thanh nhanh chóng tiến lên, chắp tay lại, ý cười đầy mặt.
Lão gia hỏa này lật mặt cũng thật nhanh, từ sau khi biết thân phận Dạ Nhược Ly thì liền không ngăn cản Đông Phương Oánh nữa, hơn nữa sắc mặt và giọng điệu đều cung kính.
Ánh mắt Bạch Thiên Phong trầm xuống, tay nắm quạt xếp bất giác siết chặt hơn, hai tròng mắt ôn nhuận cũng trở nên âm u nhưng chỉ thoáng có trong tích tắc, không ai có thể phát hiện.
"Thê tử bổn vương có thai, xin cáo từ trước!"
Sau khi bình ổn lại tinh thần, Cung Vô Y liếc nhìn mọi người, trên khuôn mặt yêu nghiệt không hề có biểu cảm gì, chợt hắn liếc nhìn qua nữ tử bên cạnh mình, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc.
"Tiểu Dạ nhi, chúng ta đi thôi."
Sau khi đi ra khỏi phòng thì Cung Vô Y bảo vệ Dạ Nhược Ly trong vòng tay, bộ dáng cẩn thận dè dặt che chở khiến các nữ tử khác đỏ mắt, nhưng mà các nàng hiểu trên đời này chỉ có nàng mới xứng đôi với nam tử tuấn mỹ yêu nghiệt như vậy.
"Oánh nhi..."
Đông Phương Thanh bỗng nhiên lên tiếng gọi khiến Đông Phương Oánh khựng lại, im lặng nửa ngày rồi mới nói: “Có lẽ gia gia sai rồi, ta không hề cố gắng bảo vệ con khỏi Thái Thượng trưởng lão, cho dù là Hỏa Tề mạnh hơn gia gia thì ít nhất ông ấy cũng đồng ý giúp con rời khỏi Đông Phương gia tộc, nhưng có một chuyện gia gia hi vọng con nhớ kỹ, dù Đông Phương Thế Gia xảy ra chuyện gì thì con cũng không được trở về, chỉ có Dạ Y môn mới có thể bảo vệ cho con an toàn, nhớ lấy, nhớ lấy..."
Bước chân Đông Phương Oánh hơi chậm lại, nàng nắm chặt đôi bàn tay đến mức trắng bệch, chung quy vẫn dứt khoát bỏ đi không quay đầu lại.
Nói không trách Đông Phương Thanh là nói dối, ông ta không quan tâm đến suy nghĩ và sống chết của nàng, cứ một mực cưỡng ép nàng liên hôn với thế gia khác, như vậy bảo nàng yêu thương ông ta giống như trước kia thế nào đây?
Chỉ một viên đan dược mà Nhược Ly tỷ tỷ đã có thể mua được nàng từ gia tộc, từ nay về sau nàng và Đông Phương Thế Gia không còn chút quan hệ gì nữa, sau ngày hôm nay nàng sẽ thuộc về Dạ Y môn!
Nhìn bóng lưng kiên quyết của Đông Phương Oánh, Đông Phương Thanh hơi nhếch miệng nhưng trong nụ cười có chút cay đắng không nói nên lời.
"Như vậy cũng tốt, ít nhất Đông phương thế gia bị diệt thì con bé sẽ không quá đau lòng, dù sao lúc trước là người làm gia gia như ta có lỗi với con bé, bị Thái Thượng trưởng lão áp bách."
"Phụ thân..." Đông Phương Quân run lên bần bật, nhìn theo hướng Đông Phương Oánh rời đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Sau khi bọn họ rời đi thì yến hội cũng nhanh chóng tàn tiệc, nhưng chuyện hôm nay đã lan rộng khắp tầng chín nhanh như chớp, thậm chí còn lan truyền xuống những tầng dưới của Thông Thiên tháp...
Sáu năm sau.
Người vui vẻ như gió xuân, ánh nắng tươi sáng.
Trong một mái đình ở tiểu viện, một nữ hài tử khoảng năm tuổi chống cằm, đôi mắt lớn nhìn chằm chằm căn phòng cách đó không xa, ánh mắt lóe sáng khác thường.
Mặt mũi nữ hài tử này mềm mại non nớt, trông rất đáng yêu, lông mi dày giống như quạt hương bồ [1] che phủ hai tròng mắt trong suốt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo giống như kiệt tác của đấng sáng thế, hoàn mỹ khiến người khác yêu thích không buông tay.
[1] Quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ)
"Ảnh nhi, con đang chờ nương con sao?"
Đột nhiên một giọng nói thanh thúy, êm tai như chuông ngân vang lên khiến tiểu nữ hài phục hồi tinh thần lại.
Cung Nguyệt Ảnh quay đầu lại, nhìn nữ tử xinh đẹp ở phía sau rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên ta đang chờ nương rồi, lần này nàng bế quan nửa năm, cũng đã nửa năm rồi Ảnh nhi không nhìn thấy nương, mỗi lần nương bế quan thì đều rất lâu, làm Ảnh nhi ngồi đây chờ nàng cũng rất lâu, đúng rồi, mợ nhỏ, sao mợ lại đến đây?"
"Ảnh Ảnh, ta còn chưa phải mợ của con, cách xưng hô này không thể gọi bậy được."
Khuôn mặt Đông Phương Oánh đỏ lên, ngượng ngùng liếc mắt nhìn bóng người thon dài ở phía xa, đúng lúc này Bắc Ảnh Phong cũng nhìn về phía này, hai đôi mắt đen nhánh chạm vào nhau, sắc mặt Đông Phương Oánh càng đỏ hơi.
Ảnh Ảnh chớp hai tròng mắt sáng ngời, nhìn Đông Phương Oánh, rồi lại nhìn Bắc Ảnh Phong, hình như có chút không hiểu: "Nhưng mà, mọi người đều nói mợ là vị hôn thê của cậu, vị hôn thê không phải là mợ của Ảnh Ảnh sao? Chẳng lẽ mợ chán ghét Ảnh Ảnh nên mới không muốn trở thành thê tử của cậu?"
Ảnh Ảnh nói tới đây thì hốc mắt đỏ lên, giống như nếu Đông Phương Oánh thừa nhận thì nàng sẽ lập tức khóc liền.
Bộ dáng Ảnh Ảnh đau lòng làm Đông Phương Oánh đau lòng, vội vàng nói: "Không, đương nhiên không phải, ai nói ta không muốn trở thành thê tử Phong ca ca, ta nằm mơ cũng muốn gả cho hắn!"
"Thật sao? Mợ nằm mơ cũng muốn gả cho cậu sao?" Ảnh Ảnh đáng yêu chớp mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn Đông Phương Oánh, nhưng trong đôi mắt trong suốt lại xẹt qua ý cười ranh mãnh như hồ ly.
Đông Phương Oánh nghe vậy thì mới nhận ra mình đã nói cái gì nên hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, tất nhiên khi thấy thái độ mong đợi của Ảnh Ảnh thì lại không nhẫn tâm phủ nhận nên chỉ có thể cắn răng khẽ gật đầu.
Xong rồi xong rồi, lần này mặt mũi của mình mất hết rồi ...
Sau khi hạ quyết tâm, Đông Phương Oánh mơi nhìn về phía Bắc Ảnh Phong, nhưng lại thấy Bắc Ảnh Phong đã biến mất chẳng biết từ lúc nào.
Chẳng lẽ hắn không nghe thấy lời nói vừa rồi sao? Đông Phương Oánh bất giác có chút thất vọng...
"Ngươi đang tìm cái gì?"
Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên từ phía sau khiến Đông Phương Oánh giật nảy mình, chợt một vạt áo màu xanh chậm rãi lướt qua rồi rơi xuống trước mặt nàng.
Nam tử mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn vẻ ngây ngô nữa mà thay vào đó trở thành một nam nhân thành thục đầy sức quyến rũ.
"Phong... Phong ca ca, sao huynh lại ở phía sau ta?"
Vậy là lời nói vừa rồi hắn đã nghe hết? Có khi nào hắn sẽ cảm thấy mình không biết liêm sỉ, nằm mơ mà cũng muốn gả cho hắn không?
Đông Phương Oánh siết chặt ống tay áo, có chút băn khoăn bất an...
"Ảnh Ảnh." Bắc Ảnh Phong khẽ mỉm cười, vò đầu Ảnh Ảnh, khóe môi nở nụ cười ôn nhu rồi hỏi: "Lời nói vừa rồi là ai dạy con nói?"
"Lão tổ tông và Tống Liệt gia gia."
Ảnh Ảnh dứt lời vội vàng che miệng nhỏ lại, nàng nhất thời nhanh mồm nhanh miệng khai ra rồi...
"Quả nhiên như thế, trừ bọn họ ra chỉ sợ không có ai khác." Bắc Ảnh Phong để tay xuống rồi chắp hai tay sau lưng, nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ vẫn không giảm, ánh mắt nhìn Ảnh Ảnh đầy vẻ yêu chiều.
Ảnh Ảnh nghịch ngợm thè lưỡi, ngơ ngẩn nói: "Tống Liệt gia gia nói cậu quá vô dụng, nương đã có hai đứa bé rồi mà cậu vẫn còn chưa có thê tử, lão tổ tông nói cậu quá đáng thương, độc thân nhiều năm như vậy rồi cũng nên tìm một người bạn đời đi, cho nên bọn họ mới dạy Ảnh Ảnh nói vậy, cậu, Ảnh Ảnh muốn mợ..."
Gương mặt Đông Phương Oánh càng lúc càng đỏ, đồng thời trong lòng cũng càng khẩn trương, sợ Bắc Ảnh Phong sẽ từ chối Ảnh Ảnh.
"Được, Ảnh Ảnh đã thích thì nàng chính là mợ của con."
Bắc Ảnh Phong cười yêu chiều, ánh mắt nhìn Ảnh Ảnh đầy vẻ thương yêu, cũng vào lúc này một bóng người nho nhỏ đụng vào người hắn khiến lòng hắn không khỏi rối loạn.
Lúc trước ai cũng lo lắng đến mộ Thần Tôn mộ nhiều năm như vậy, Diệu Nhi dính đại tỷ như thế, đại tỷ không ở bên cạnh không biết thằng bé có quen không, đứa bé đó lúc còn nhỏ không có phụ thân làm bạn, bây giờ khó lắm mới sum họp, rồi lại phải phân ly lần nữa...
Vì hoàn cảnh sống từ nhỏ nên Diệu Nhi thành thục kiên cường hơn những đứa bé bình thường, nhược điểm duy nhất của thằng bé chính là đại tỷ, nếu mất đại tỷ thì Diệu Nhi sẽ sụp đổ mất.
Đông Phương Oánh sửng sốt, ngây người nhìn chăm chú gương mặt tuấn mỹ quen thuộc.
Phong ca ca đồng ý rồi sao? Rốt cục nỗ lực suốt sáu năm nay của nàng cũng có hồi báo rồi...
Đông Phương Oánh kích động đến mức ngân ngấn nước mắt, khóe miệng nàng lại nở một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, dienxdafnleqsuydoon trong đôi mắt trong suốt như nước vẫn chỉ có duy nhất một bóng người, lại còn đầy vẻ lưu luyến si mê và ái mộ.
Lúc này, trong Vương Cung Cửu U giới, thiếu niên chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la, khuôn mặt tuấn tú tương tự Cung Vô Y tuy vẫn còn hơi non nớt nhưng khí thế quanh thân lại cực kỳ sắc bén.
Hắc Phong lẳng lặng đứng ở phía sau, sắc mặt lạnh nhạt nhìn thiếu niên cô đơn lẻ loi.
"Vương tử, có phải người nên đi nghỉ ngơi rồi không?"
Thiếu niên hơi nhíu lông mày nhỏ lại, hình như không vui lắm, khuôn mặt yêu nghiệt tuấn mỹ cũng trầm xuống.
"Hắc Phong, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Vương tử, ngươi có thể gọi ta là công tử hoặc thiếu chủ, ta không muốn thay hắn quản lý Cửu U giới này."
"Dạ, công tử."
Hắc Phong chắp tay, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
Quanh năm suốt tháng hắn đều có biểu cảm này nên Cung Dịch Diệu đã quen rồi.
"Nương bị hắn bắt cóc nhiều năm như vậy cũng không biết khi nào mới trở về, hắn ta thì tốt rồi, có thể làm bạn bên cạnh nương mỗi ngày, lại còn quăng cái Cửu U giới to như vậy cho ta."
Thiếu niên hơi cong môi lên, bề ngoài thì trông như bất mãn với phụ thân, nhưng mà trong đôi mắt đen nhánh lại đầy vẻ nhớ nhung.
Bởi vì thời gian ở Cửu U giới trôi qua rất nhanh, do muốn sớm gặp được cha mẹ nên phần lớn thời gian hắn đều đến đại lục Thần Chi ở với ông bà ngoại, chỉ trở lại Cửu U giới này vài ngày thôi.
"Nương, ta sẽ ở lại đại lục Thần Chi cho đến khi người trở về..."
Thiếu niên hơi ngửa đầu, gương mặt tuấn mỹ non nớt đầy vẻ kiên định, mà dung nhan lại giống hệt Cung Vô Y, cứ như từ một khuôn mẫu đúc ra vậy...
Bây giờ Thông Thiên tháp càng lúc càng bất ổn, mọi người đều cảm nhận được Vua Hỗn Độn sắp rời khỏi tầng mười rồi, nếu Vua Hỗn Độn rời khỏi đó thì thế giới này sẽ quay trở về lại Hỗn Độn. Cho nên một đám người cầm quyền của Dạ Y môn đều đang thảo luận cho trận chiến vài ngày nữa.
Nhưng vào ngày này ở hậu viện Dạ Y môn xuất hiện một tiếng vang làm rung động trời đất, cơn uy áp này bao phủ cả tòa Dạ Y môn khiến người khác phải kinh sợ.
"Rầm"
Tách trà gốm sứ trong tay Tống Liệt đột nhiên rơi xuống đất, thân thể nhanh chóng bật dật, khuôn mặt già nua đầy vẻ kinh ngạc.
"Bán Chí Tôn, nha đầu Nhược Ly lại có thể đột phá được Bán Chí Tôn như vậy, chuyện này... Thật sự quá nghịch thiên mà."
Bán Chí Tôn, nếu đối với người khác thì có thể nói là cấp bậc rất cao, cho dù cố gắng cả đời cũng không đạt tới nổi, mà nhân vật biến thái nhất đại lục có muốn đột phá Bán Chí Tôn thì ít nhất cũng phải năm sáu chục tuổi.
Nhưng mà nàng lại đột phá Thần Tôn đỉnh phong chỉ trong năm năm, vỏn vẹn năm năm đẫ trở thành cường giả Bán Chí Tôn, loại thiên phú này ai cũng phải sợ hãi than thở.
"Chao ôi, ta biết nha đầu này biến thái nhưng lại không ngờ nàng biến thái đến mức này."
Tống Liệt lắc đầu than thở, thích thú đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ uất ức, bọn họ ngậm đắng nuốt cay tu luyện mấy trăm năm, cuối cùng còn không sánh bằng một nha đầu ba mươi tuổi...
"Ha ha, đúng là trời cũng bảo vệ Bắc Ảnh thế gia ta!"
Lão tổ tông ngửa đầu cười lớn hai tiếng, rốt cuộc Bắc Ảnh thế gia cũng có một cường giả Bán Chí Tôn, kêu ông sao có thể không hưng phấn được?
Tống Liệt bĩu môi, nàng là người của Bắc Ảnh thế gia ngươi, cũng là Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan không phải sao?
"Sư phụ, đồ đệ ta chúc mừng người."
Thân hình lão quái vật chợt lóe lên rồi tông cửa xông vào trước hai người bọn họ, sau khi bọn họ dựng râu trừng mắt thì vội vàng phục hồi tinh thần lại, gấp gáp đuổi theo, dù là ai cũng không muốn bị lão già này giành phần trước...
Cùng lúc này ở Đông Phương Thế Gia, Đông Phương Thanh đang ngồi trên giường, ngón tay run rẩy vuốt ve bộ y phục trong tay, giống như muốn thông qua nó để nhìn thấy hình bóng xinh đẹp trước kia.
So với sáu năm trước thì sắc mặt ông ta lại càng nhiều vẻ tang thương bất đắc dĩ hơn.
"Lão gia chủ, Thái Thượng trưởng lão kêu ngài qua đó một chuyến."
Đột nhiên có người tới gọi làm ông ta hồi thần lại.
"Rốt cuộc vẫn muốn tính sổ sao?"
Đông Phương Thanh cười khổ một tiếng rồi đứng lên, chỉnh lại vạt áo rồi đi ra ngoài phòng.
Thái Thượng trưởng lão của Đông Phương Thế Gia có thân phận và hình dạng cực kỳ thần bí, nhưng ai cũng biết thực lực hắn cực kỳ cường hãn, mà Đông Phương Thế Gia vốn chỉ là một gia tộc hạng hai, bởi vì mấy năm trước Thái Thượng trưởng lão đến đây nên mới giúp Đông Phương Thế Gia trở thành thế lực ngang tầm với Liễu gia và Bạch gia.
Mà người duy nhất ở Đông Phương Thế Gia từng gặp qua Thái Thượng trưởng lão cũng chỉ có Đông Phương Thanh.
Bên trong mật thất, tứ phía không có ánh sáng, không khí âm u bao phủ cả tòa mật thất, còn có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức lạnh lẽo.
Thiếu niên nửa chống đầu, một đầu tóc đỏ như lửa, dáng vẻ tùy tiện quyến rũ, dung mạo thiếu niên này cực kỳ tuấn mỹ, hai tròng mắt đỏ như lửa đầy vẻ khát máu, khóe miệng lại nở nụ cười nhợt nhạt.
Nếu bỏ qua vẻ ngoan độc trong mắt hắn thì có lẽ sẽ bị nụ cười của hắn mê hoặc.
"Loảng xoảng!"
Cửa đá chậm rãi mở ra, một lão giả mặc cẩm bào màu xanh đen cất bước tiến vào.
Đông Phương Thanh nhìn thiếu niên đang nằm trên đá, nhẹ thở dài một tiếng, có lẽ cả tầng chín này không ai biết Thái Thượng trưởng lão của Đông Phương Thế Gia lại là một thiếu niên tuấn mỹ trẻ tuổi như vậy.
Nhưng Đông Phương Thanh hiểu được tuổi thật của Thái Thượng trưởng lão này tuyệt không giống như vẻ bề ngoài.
"Ngươi tới rồi sao?" Đôi mắt âm lãnh khát máu của thiếu niên lạnh nhạt liếc nhìn Đông Phương Thanh, nụ cười ở khóe miệng càng đậm: "Chắc ngươi rất tò mò vì sao ta lại muốn Đông Phương Oánh kết hôn với người Liễu gia."
"Thái Thượng trưởng lão làm việc tất nhiên có dụng ý riêng."
"Ha ha." Thiếu niên cười nhẹ hai tiếng, mắt lại đỏ lên: "Bây giờ ta cũng nên nói cho ngươi biết dụng ý của mình rồi, hiện tại cách ngày Vua Hỗn Độn phá phong ấn càng lúc càng gần, nhưng mà với phong ấn mà Chí Tôn để lại, nếu chỉ dựa vào hắn thì khó có thể phá bỏ được, nhưng có một cách có thể giúp hắn thành công thoát khỏi đó."
Thân thể Đông Phương Thanh run lên bần bật, kinh ngạc nhìn Thái Thượng trưởng lão, đáy lòng có chút khẩn trương.
Hắn minh bạch chính mình được biết này đó mật thất, rốt cuộc sẽ không có được tự do...
"Cách đó phải cần Đông Phương Thế Gia phối hợp." Thiếu niên nhẹ mỉm cười, không cho Đông Phương Thanh có cơ hội nói lời từ chối nên tiếp tục nói: "Ngươi có muốn biết lý do ta lựa chọn phù trợ Đông Phương Thế Gia không? Không phải là vì nhìn trúng ngươi hya Đông Phương Thế Gia mà là Đông Phương Thế Gia này vốn là thứ mà ta để lại, như thế các ngươi nên gọi ta là lão tổ tông."
Đông Phương Thanh nghe vậy thì chấn kinh không nói nên lời.
Lão tổ tông Đông Phương Thế Gia, nghe nói hắn là cường giả thời viễn cổ, sao hắn lại còn sống được? Lại còn đến nơi này? Nghe lời hắn nói thì có vẻ hắn muốn giúp Vua Hỗn Độn, rốt cục hắn có âm mưu gì?
"Thái Thượng trưởng lão, cách người nói là..."
"Năm đó ta đã để lại một sợi tinh hồn ở Đông Phương Thế Gia, tinh hồn đó do chính Chí Tôn lấy ra từ thân thể của Vua Hỗn Độn, chỉ cần giao tinh hồn đó cho Vua Hỗn Độn thì hắn sẽ có thể phá phong ấn đi ra, nhưng tinh hồn đó lại chỉ có thể do nữ tử hấp thu, hơn nữa phải thông qua âm dương giao hợp mới có thể lấy ra, mà nam nhân sau khi cùng giao hợp với nữ tử đó, thân thể sẽ suy nhược cho đến chết!"
Đông Phương Thanh phát hiện ra cái gì đó nên trong ánh mắt đầy thù hận.
"Người muốn gả Oánh nhi cho nam tử kia là vì lý do này sao?"
"Không sai, đây cũng là mục đích của ta, nhưng mà khi hai gia tộc liên hôn thì các ngươi cũng có lợi cho nên chuyện này là vẹn cả đôi đường, không có gì không ổn, bây giờ điều ta muốn ngươi làm là mau mang Đông Phương Oánh về đây!"
Giọng nói âm lãnh của thiếu niên vang lên khiến Đông Phương Thanh nhịn không được run rẩy.
Thật lâu sau ông ta mới ngửa đầu, khóe miệng cay đắng nói: "Lúc trước chỉ vì một lời nói của ngươi mà ta không làm trọn trách nhiệm của một gia gia, làm tổn thương đứa cháu gái mình thương yêu nhất, chỉ bằng điều này ta đã không bằng lão già Hỏa Tề, bây giờ ta muốn làm tốt bổn phận của một gia gia, cho nên ta không thể đồng ý lời của Thái Thượng trưởng lão!"
Đông Phương Thanh phất tay áo, xoay người rời đi, bóng lưng cực kỳ kiên quyết.
"Đông Phương Thanh, ngươi cho rằng ngươi rời đi như vậy thì cháu gái ngươi sẽ sống sao?" Thiếu niên không hề tức giận, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, thích ý nói: "Lúc trước Đông Phương Oánh vô ý hấp thu tinh hồn nhưng lại không biết sợi tinh hồn này lại muốn mạng của nàng!"
Quả nhiên khi nghe thấy lời thiếu niên nói thì Đông Phương Thanh dừng bước lại, quay đầu âm trầm hỏi: "Người có ý gì?"
"Nàng ta vô ý hấp thu tinh hồn là chuyện chín năm về trước, dù sức mạnh tinh hồn giúp thực lực của nàng tăng mạnh nhưng nếu trong mười năm mà không lấy tinh hồn ra thì nàng sẽ bị hút khô âm khí mà chết! Bên nào nặng bên nào nhẹ, tin chắc rằng lão gia chủ cũng hiểu."
Đông Phương Thanh nắm chặt ta, thân thể lại không nhịn được run rẩy lên.
"Thái Thượng trưởng lão, ngươi thân là con người, vì sao lại muốn giúp Vua Hỗn Độn tàn phá thế gian?"
Sau khi Đông Phương Thanh nói xong lời này thì ánh mắt thiếu niên không còn đỏ nữa mà từ từ trở nên dịu dàng.
"Vì Môn chủ Dạ Nhược Ly của Dạ Y môn. "
Đông Phương Thanh kinh ngạc há miệng thở dốc, khó hiểu nhìn ánh mắt dịu dàng của thiếu niên.
Quen Thái Thượng trưởng lão đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy hắn để lộ tình cảm như vậy, xem ra chuyện này cũng có ẩn tình...
"Chỉ cần Vua Hỗn Độn tái thế lần nữa thì nàng nhất định sẽ nhớ lại ta, ta yêu nàng nhiều năm như vậy, làm bạn với nàng nhiều năm như vậy, sau khi nàng biến mất cũng đã đi tìm nàng mấy vạn năm, nhiều lần trải qua đau khổ mới tìm được nàng, sao nàng có thể quên mất ta?"
Thiếu niên nắm chặt bàn tay to, khuôn mặt tuấn tú trở nên tàn ác, một lúc lâu sau mới nhu hòa lại.
"Nhưng không sao, nàng sẽ nhanh chóng nhớ ra ta, cũng sẽ nhớ lại nàng chính là Thanh nhi, là Chí Tôn đã từng sáng tạo ra thế giới cùng ta, tuy nàng nói mình không phải Thanh nhi nhưng trên người nàng có múi hương của Thanh nhi, sao có thể không phải Thanh nhi được chứ? Ta sẽ khiến nàng nhớ lại chuyện cũ, để làm được như vậy ta cũng không sợ phá hủy thiên hạ này!"
Nhược Ly Môn chủ là Chí Tôn chuyển thế? Chuyện này... Sao có khả năng?
Nhưng nếu không phải như thế thì thiên phú biến thái của nàng nên giải thích thế nào đây? Nhưng mà Đông Phương Thanh không ngờ Thái Thượng trưởng lão này lập mưu chỉ vi muốn một nữ tử nhớ lại hắn.
Thái Thượng trưởng lão quả thật si tình, có thể vì một chữ tình mà đi vào tà đạo...
Danh Sách Chương: