Giọng nói quen thuộc theo gió bay vào trong tai, thân thể mềm mại của Thiên Phượng không nhịn được run lên, không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ tử thanh lệ giống như tiên nữ trên trời đang đứng giữa không trung, trong đôi mắt thoáng xuất hiện vẻ kinh hoảng bối rối.
"Không! Không thể!"
Thiên Phượng vội vàng che miệng, lui về phía sau hai bước, hung hăng lắc đầu: "Không phải nói Phong Thần đang hôn mê sao? Vì sao nàng ta lại khỏe mạnh đứng ở đây dược? Nếu sớm biết Phong Thần không sao, sao ta lại..."
Nghĩ đến Phong Thần khủng bố, Thiên Phượng lại giật thót mình, trên dung nhan xinh đẹp đầy hoảng sợ.
"Lâu không gặp, muội muội đáng yêu của ta."
Phong Thần nhẹ nhếch khóe môi, mắt nhìn Thiên Phượng từ trên xuống dưới, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười mà chỉ tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
"Ngươi... Ngươi..."
Thiên Phượng không ngừng lui về phía sau, hai tay nắm chặt thành đấm hơi run rẩy.
"Thế nào? Muội muội, nhiều năm không gặp ngươi đã quên tỷ tỷ này rồi sao?" Phong Thần nhẹ mỉm cười, chậm rãi đáp từ trời xuống, đứng bên cạnh Dạ Nhược Ly, " Tuy vậy những năm gần đây ta lại vẫn rất nhớ ngươi đấy."
Không sai, những năm gần đây nàng vẫn luôn nhớ đến nàng ta, nghĩ xem nên dùng cách thức tàn nhẫn thế nào để báo thù đôi cẩu nam nữ này!
"Ngươi..."
Cảm nhận được sát ý trong mắt Phong Thần, Thiên Phượng biến sắc, khuôn mặt nhất thời trở nên hung ác: "Ngươi cũng chỉ là một linh hồn thôi, ngươi cho rằng mình vẫn còn thực lực đỉnh phong như đã trước sao? Ha ha, đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, bây giờ linh hồn của ngươi chỉ có thực lực Thần Tôn trung cấp, Bổn tông chủ cĩng là Thần Tôn trung cấp, cho nên Bổn tông chủ không hề sợ ngươi!"
Thiên Phượng nói lời này không phải là để cho Phong Thần nghe mà là để an ủi chính mình.
Chỉ là linh hồn thôi thì sao có thể khiến nàng sợ hãi được? Dù nàng ta đã từng là cường giả tuyệt thế vang danh khắp Phong Vực thì bây giờ cũng chỉ là một cái linh hồn mất đi thân thể thôi, không thể so sánh với nàng được.
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng mà trên trán Thiên Phượng vẫn nhỏ xuống một giọt mồ hôi, chậm rãi trượt theo gò má...
"Thiên Phượng, ngươi biết không?" Phong Thần hơi cụp mắt, nhìn nữ tử ở cách đó không xa, nụ cười ở khóe miệng lại đầy cảm giác lạnh lẽo, "Ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, bây giờ cũng là lúc chúng ta nên nói cho rõ ràng, các ngươi đã từng liên thủ phản bội ta thì cũng nên nghĩ đến kết cục này, bởi vì ta không thể tha thứ cho kẻ phản bội, dù cho là muội muội ruột của ta cũng chỉ có một kết cục, tuyệt không có ngoại lệ! Bây giờ ngươi đã chuẩn bị trả lại mọi thứ cho ta chưa?"
Giọng điệu lạnh nhạt bay bổng theo gió, Thiên Phượng nắm chặt quả đấm, dưới cơn hoảng sợ mãnh liệt, diễn*dafn~lê;quyssdoon rốt cuộc nàng ta không kìm nén được cảm xúc, giơ kiếm lên nhằm về phía Phong Thần.
Kiếm phong bao phủ khắp chung quanh, như làn gió mạnh thổi quét qua, lúc này biểu cảm của Thiên Phượng hung ác, giống như muốn dùng một đòn này để đánh bại Phong Thần.
Nàng ta dồn toàn lực vào một kiếm này, những người đang trong cơn hoảng sợ thường có thể bộc phát ra sức mạnh kinh động trời đất, vì vậy ở giữa không trung đột nhiên hình thành một thanh kiếm khí to lớn, có thể phá hủy tất cả khí thế.
Rất nhiều dân chúng ở Đan thành đều trông thấy cảnh tượng này, tất cả đều rung động không nói nên lời.
Đây sức mạnh của cường giả Thần Tôn sao? Bọn họ quả thật không thể so sánh...
"Rầm!"
"Đùng ầm ầm!"
Tiếng nổ mạnh mẽ làm tất cả người của Bạch gia đều run rẩy, nhưng mà lúc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy đại viện Bạch gia đã hóa thành một đống hoang tàn.
"Cái này... Lực phá hủy của nó thật quá đáng sợ."
Quả thật Thần Hoàng không thể so được với uy lực của Thần Tôn cường giả...
"Khụ khụ!"
Bụi mù bay hết, Phong Thần ho khan hai tiếng, bước chân nhanh chóng lui về phía sau, đến một mức độ nhất định thì mới dừng lại, lúc ngửa đầu lên nhìn thì trong hai tròng mắt có chút ý lạnh.
"Thiên Phượng, ngươi chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao?"
"Không! Không thể!"
Thiên Phượng lui về phía sau hai bước, vội vàng nâng tay che đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ chấn động.
Nàng dốc toàn lực vào đòn đánh vừa rồi mà lại không thể đánh bại Phong Thần sao?
"Ngươi có biết vì sao ta còn có thể đứng đây không." Phong Thần nhếch khóe miệng, lau vết máu bên môi, nắm chặt trường kiếm từng bước tới gần Thiên Phượng "Tuy rằng ngươi có được thực lực của Thần Tôn trung cấp nhưng lại đột phá chưa được bao lâu, hơn nữa ngươi vốn chỉ có được vài động tác võ thuật đẹp mắt thôi, nếu ta đoán không sai thì những năm nay ngươi có rất ít kinh nghiệm thực chiến."
Nhìn nữ tử đang đi về phía mình, thân thể Thiên Phượng lại bất giác run rẩy lên.
Lúc đầu nàng quản lý Lưu Phong Tông là mượn danh nghĩa muội muội của Phong Thần, chính bởi vì nàng là muội muội ruột cho nên đám trưởng lão mới vừa phù trợ nàng.
Nhưng mà dù sao hầu hết trưởng lão đều là người của Phong Thần, nếu muốn để bọn họ hoàn toàn thần phục thì cần phải có thực lực mạnh hơn bọn họ.
Cho nên trong suốt thời gian qua nàng chưa từng khắc khổ tu luyện, lúc đột phá được Thần Tôn trung cấp thì liền cho rằng không ai trong môn phái dám phản kháng nàng nên không tiếp tục tu luyện khổ sở nữa mà chỉ lo hưởng thụ cuộc sống...
"Tả... Tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ta không nên bị tên khốn Duẫn Lạc Kỳ quyến rũ cũng như không nên làm tỷ tỷ bị thương, tỷ, xin tỷ niệm tình chúng ta là tỷ muội ruột, tha thứ cho ta nhỏ tuổi thiếu nhận biết nên phạm phải lỗi lầm đi."
"Phịch!"
Thiên Phượng bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, hai mắt đẫm lệ nhìn Phong Thần.
Nếu đổi thành người khác thì nói không chừng sẽ bị nước mắt của nàng làm cảm động, đáng tiếc những năm gần đây Phong Thần đã hận đôi cẩu nam nữ này thấu xương, sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ được?
"Ha ha. " Phong Thần cười nhẹ hai tiếng, trên khuôn mặt thanh lệ không hề có chút biểu cảm gì, đôi mắt lạnh lẽo rét buốt nhìn Thiên Phượng, "Ngươi cho rằng ta sẽ tha thứ cho một kẻ đã hại chết ta, lại còn muốn làm đồ nhi của ta bị thương sao? Thiên Phượng, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng để Duẫn Lạc Kỳ xuống đó cùng ngươi!"
"Tỷ!" Khuôn mặt Thiên Phượng thoáng chốc tái nhợt, the thé kêu lên, "Ta là muội muội ruột của ngươi, cũng là người thân duy nhất của ngươi, nếu ngươi giết ta thì một mình ngươi ở trên thế giới này nhất định sẽ rất cô đơn!"
"Người thân sao?" Phong Thần nhếch khóe môi, trong mắt có chút khinh thường, "Ngươi xứng để nói hai chữ này sao? Huống chi..."
Phong Thần ngừng một chút rồi lại liếc nhìn về phía Dạ Nhược Ly, cười nhợt nhạt: "Không phải ta chỉ có một mình người, bởi vì ta còn có một người thân khác, ở trên đời này chỉ cần có nàng là đủ rồi!"
Dạ Nhược Ly hơi giật mình, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thần, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi nàng thì sắc mặt cũng dịu xuống một chút.
Thân thể mềm mại khẽ run lên, Thiên Phượng cắn chặt răng, khuôn mặt của nàng thoáng xuất hiện chút vẻ không cam lòng: "Tỷ, ngươi quên rồi sao? Ngươi đã từng đồng ý với nương sẽ chăm sóc ta đời đời kiếp kiếp, sao ngươi có thể giết ta?"
Điều Phong Thần coi trọng nhất chính là tâm nguyện của nương, vì vậy Thiên Phượng mới nói điều này, nàng ta tin tưởng lần này Phong Thần nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng có rất nhiều thời gian để báo phục đám người này...
Quả nhiên nghe thấy lời nàng ta nói thì Phong Thần im lặng, Thiên Phượng thấy vậy thì trong lòng vui mừng, lúc nàng ta còn muốn nói thêm gì nữa thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không trung khiến thân thể nàng lại run rẩy lên.
"Nếu nương biết ngươi làm những chuyện này thì nhất định sẽ ủng hộ quyết định của ta, huống chi nàng đã là người của quá khứ rồi, bây giờ ta có thứ cần phải bảo vệ hơn."
"Xoạc!"
Phong Thần rút trường kiếm ra, khí lạnh bắn ra bốn phía, tay cầm chuôi kiếm, không có chút biểu cảm chỉ về phía Thiên Phượng, trong mắt không có chút thương hại.
“Ha ha!"
Lúc Phong Thần tới gần Thiên Phượng thì nàng bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười đầy ý điên cuồng: "Phong Thần, đây đều do người bức ta !"
"Rầm!"
"Đùng ầm ầm!"
Giữa không trung, sấm sét manh theo tia điện xuất hiện, Thiên Phượng điên cuồng ngửa đầu cười lớn, tóc đen bay trong gió, khuôn mặt yêu mị càng hung ác hơn, chợt một cỗ sát ý ngập trời tỏa ra từ người nàng ta.
"Không tốt!"
Phong Thần biến sắc, hét lớn: "Nhanh, mau đi, nàng ta muốn tự bạo!"
Một cường giả Thần Tôn tự bạo cũng đủ để huỷ hoại cả Đan thành!
"Cái gì?"
Mọi người đều rất kinh ngạc, ánh mắt hoảng sợ nhìn Thiên Phượng chăm chú.
"Ha ha! Chết đi, tất cả đều chết đi! Phong Thần, ngươi đã muốn giết ta thì ta cũng sẽ không để ngươi sống tốt! Không phải ngươi rất để ý đồ đệ của ngươi sao? Tuy rằng ta tự bạo không thể giết ngươi nhưng nàng ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ha ha ha!"
Tiếng cười làm mọi người bừng tỉnh, tất cả lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ kinh sợ, sợ nếu chậm một bước thì sẽ bị tan nát vì cường giả Thần Tôn tự bạo.
"Dù các ngươi có chạy xa đến đâu thì cũng chẳng có ích gì, dù hôm nay Bổn tông chủ chết cũng phải san bằng Đan thành!" Thiên Phượng cắn răng thật chặt, hận ý đầy trong hai tròng mắt nhìn Phong Thần, "Mà nguyên nhân gây ra chuyện này chính là ngươi, sao ngươi không chết đi? Nếu ngươi biến mất thì sao có những chuyện này được chứ? Cho nên ngươi cứ trơ mắt nhìn đồ đệ của mình chết ở chỗ này rồi sống cả đời trong sự hối hận đi! Ha ha ha!"
Tiếng cười của Thiên Phượng càng lúc càng điên cuồng, khắp bầu trời đều không có ánh mặt trời, mà người trong Đan thành nhìn thấy cảnh tượng này thì liền sinh lòng sợ hãi, chẳng lẽ ngày tận thế sắp tới rồi sau?
"Không được, nhất định phải ngăn cản nàng ta!"
Mắt Phong Thần lóe sáng, vuốt cằm, ánh mắt ngưng trọng nhìn Thiên Phượng.
Giờ phút này thân thể Thiên Phượng giống như quả bóng cao su vậy, hơn nữa khí thế cũng rất mạnh mẽ...
"Nhược Ly, ngươi rời khỏi đây trước đi."
Nàng cũng không quá lo lắng cho Dạ Nhược Ly, dù sao Dạ Nhược Ly có Thanh Minh phủ, thứ nàng không bỏ được là cái người ở trong đại viện này...
Mấy ngày nay nàng lầm vào hôn mê nhưng đầu óc lại rất rõ ràng, vì vậy nàng đều biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tuy thực lực Kim thần mạnh vô cùng, nhưng bây giờ hắn đang mê man, không có bất kỳ phòng bị gì, diexndafnleequysdoon nếu bị uy lực tự bạo ảnh hưởng thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Nhược Ly nha đầu, ngươi còn đứng ở đó làm cái gì?" Phong Thần nhìn Dạ Nhược Ly, tại thấy nàng vẫn ngây người như cũ thì liền biến sắc: "Nhanh rời khỏi nơi này đi."
Đáng chết, thời gian không còn nhiều, nàng không kịp tiến vào Thanh Minh phủ!
"Chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải chết ở đây sao?"
"Xem ra lần này khó tránh khỏi tai kiếp rồi ..."
"Nhưng mà ta còn chưa sống đủ, không muốn chết sớm như vậy, chẳng lẽ Phong Thần đại nhân cũng không có cách nào sao?"
Trông thấy cảnh này, mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng, lúc này bọn họ cảm thấy mình cách cái chết rất gần...
"Ha ha! Đều chết hết đi!"
Thiên Phượng ngửa đầu điên cuồng cười hai tiếng, trong mắt tỏa ra sát ý, giống như đã có thể dự liệu được cảnh tượng đau khổ của Phong Thần, mà đây đều do nàng ta tự chuốc lấy, không trách được ai!
Dù sao Thần Tôn tự bạo dù là cường giả cùng cấp bậc Thần Tôn cũng không thể ngăn cản, trừ phi là cùng cấp bậc với Kim thần.
Nhưng mà tiếng cười Thiên Phượng không kéo dài được bao lâu đã im bặt hẳn đi, thân thể vốn to tròn như bóng cao su cũng xẹp hẳn xuống, khắp trời đất khôi phục lại như cũ
Mọi người không khỏi sửng sốt, ánh mắt đồng loạt nhìn nữ tử mặc áo trắng ở phía sau Thiên Phượng...