Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: susublue

"Ra ngoài!"

Cung Vô Y lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức âm trầm hẳn đi.

"Nhưng mà, Vương..."

"Cút!"

Một tiếng ‘Ầm’ vang lên, sau đó một luồng khí cường đại đánh thẳng tới, hắc y nam tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị khí thế này hung hăng đánh cho va vào cửa, đến khi cảm thấy đau đớn thì hắn mới từ từ tỉnh táo lại.

Trời ơi, trong phòng Vương thật sự có nữ nhân, không biết nữ tử này là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến Vương thiên vị nàng như vậy.

"Không có mệnh lệnh của bổn vương thì bất kỳ ai cũng không được bước vào nơi này một bước!"

Cung Vô Y phất ống tay áo, rồi một tiếng ‘Rầm’ vang lên, cửa phòng lập tức bị đóng chặt lại, ngăn cản tầm mắt của hắc y nam tử...

"Tiểu Dạ nhi, chúng ta tiếp tục."

Cung Vô Y nhìn Dạ Nhược Ly rồi dán môi đến bên tai nàng, dụ hoặc nói: "Ta biết nàng có rất nhiều nghi vấn, nhưng ta đợi không kịp nữa rồi, vì nàng mà ta đã cấm dục nhiều năm như vậy, nàng không thấy nên bồi thường cho ta trước sao?"

"Bồi thường cũng không phải không thể, nhưng mà..."

Đôi mắt đen nhánh của Dạ Nhược Ly có chút ý cười, nàng xoay người lại đè Cung Vô Y ở dưới thân, hài hước cười một tiếng: "Ta trên, chàng dưới."

"Thì ra nương tử thích ở phía trên, vậy vi phu để nàng ở trên thì có sao?" Cung Vô Y nhếch môi mỏng lên, trong mắt có chút ý cười, hài hước nhìn Dạ Nhược Ly.

Dù như thế nào thì hắn cũng không cần phải tiếp tục cấm dục nữa, bởi vậy dù ở trên hay dưới thì hắn cũng cảm thấy không sao cả.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, che đi cảnh xuân sắc trong phòng...

Ánh trăng như nước, soi rọi vào bên trong, chiếu vào bóng dáng hai người đang gắn bó.

Dạ Nhược Ly chậm rãi quay đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo của nam tử chăm chú rồi hỏi: "Yêu nghiệt, không phải có vài chuyện chàng nên nói cho ta biết sao ? Thí dụ như đây là đâu, chàng cho ta ăn loại quả gì?"

Vì sao nam nhân lúc nãy lại gọi yêu nghiệt là Vương?

"Nơi này là Cửu U giới." Cung Vô Y nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: "Mà thứ vừa rồi ta cho nàng ăn là Cửu U quả, khí tức ở Cửu U giới không thích hợp cho người thường sinh sống nên nhất định phải ăn Cửu U quả vào mới có thể sống sót được, bởi vậy Cửu U giới mới được gọi là vùng đất chết."

Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, hèn gì Phong Thần nói mình không thể đến Cửu U giới được, thì ra là vì nguyên nhân này.

"Tiểu Dạ nhi, thời gian của Cửu U giới và đại lục Thần Chi không giống nhau cho nên nàng đừng lo lắng về cuộc tỷ thí bên ngoài, nếu như chúng ta ở chỗ này một ngày thì ở đại lục Thần Chi mới chỉ có một canh giờ thôi."

Tim Dạ Nhược Ly đột nhiên nhói lên, nàng nắm thật chặt tay Cung Vô Y.

"Cho nên tiểu Dạ nhi, đã mấy trăm năm rồi ta không gặp nàng, " Cung Vô Y hơi cúi đầu, trong mắt đầy vẻ thâm tình.

"Trong mấy trăm năm này, vào hai trăm năm trước ta bị Cửu U Ma Long bắt làm nô lệ, bị hạn chế tự do, cho đến ngày đó, Cửu U giới xảy ra chuyện, hình như là nơi phong ấn Cửu U giới và Hỗn Độn bị phá vỡ nên Cửu U Ma Long dẫn toàn bộ Thần Tôn của Cửu U giới đến đó, dùng thân thể phong ấn đường rãnh đó thật chặt, nhưng cũng bởi vậy mà Cửu U giới lâm vào hoàn cảnh trước đó nay chưa từng có, huyền khí không đủ, cường giả thưa thớt, nhưng đó cũng là cơ hội của ta..."

Dù Cung Vô Y chỉ dùng mấy câu lạnh nhạt để miêu tả thì Dạ Nhược Ly cũng cảm nhận được gian khổ năm đó hắn phải chịu.

Nam nhân cao ngạo này bị hạn chế tự do suốt hai trăm năm, trở thành nô lệ của người khác, làm sao hắn có thể chịu đựng được? Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn làm được, chỉ vì muốn sống sót để trở về gặp nàng.

"Tiểu Dạ nhi, có nhớ lời ta nói trước khi rời đi không? Không có nàng ta cũng chỉ là một cái xác chết biết đi thôi, cho nên người bị Cửu U Ma Long sử dụng không phải là ta mà là một con rối gỗ không có máu thịt và linh hồn."

Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh thật sâu, khuôn mặt tuấn tú đầy tình ý của Cung Vô Y có chút ý cười.

"Huống chi sau khi Cửu U Ma Long chết thì ta liền khôi phục tự do, cũng trở mình từng bước một ở Cửu U giới thưa thớt huyền khí này, cuối cùng thống ngự cả Cửu U giới, trở thành Vương của Cửu U giới."

Cung Vô Y cầm lấy tay Dạ Nhược Ly, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta phải sớm trở lại bên cạnh nàng, tiếc là lúc Cửu U Ma Long phong ấn Cửu U giới và Hỗn Độn thì cũng phong ấn luôn những chỗ khác, ta tìm kiếm thật lâu mới phát hiện ra chỗ bị phong ấn mỏng nhất là Cửu U Linh Cốc, nhưng để gỡ bỏ phong ấn này cũng cần chút thời gian."

Dạ Nhược Ly lẳng lặng nghe Cung Vô Y kể, tim đột nhiên tê rần: "Yêu nghiệt, xin lỗi, là ta liên luỵ đến chàng, nếu không phải ta..."

Cung Vô Y đặt ngón trỏ lên môi Dạ Nhược Ly, ngăn lời nàng muốn nói lại, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười mê hoặc.

"Nàng đang nói bậy bạ cái gì vậy? Vì nàng dù phải làm bất cứ chuyện gì ta cũng không oán không hối, nhưng nếu nàng thật sự cảm thấy có lỗi thì mấy ngày nay hãy bồi thường cho vi phu thật tốt đi."

Cung Vô Y nói xong thì kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, xoay người ngồi lên người nàng, nhếch môi cười: "Vừa rồi phu nhân vận động mệt mỏi rồi cho nên lần này đến lượt vi phu hầu hạ phu nhân thật tốt..."

Thế là tiếp theo cả phòng lại đầy cảnh xuân sắc...

Ánh nắng bình minh chiếu vào thư phòng trong Vương Cung, mọi người đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.

"Tiểu Dạ nhi, nàng có mệt không? Có cần vi phu giúp nàng xoa vai đấm lưng không?"

"Ngày hôm qua chúng ta vận động một đêm, chắc nàng khát rồi, để vi phu châm trà cho nàng."

"Tiểu Dạ nhi..."

Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ xoa trán, nhìn mỹ nam tử đang quay vòng vòng bận rộn bên cạnh mình, cắn chặt răng nói: "Yêu nghiệt!"

Cung Vô Y nghe vậy thì dừng bước chân lại, lúc này mới chú ý đến những người trong thư phòng, bất mãn nhíu mày, dienxdafnleequysdoonđôi mắt phượng âm lãnh nhìn bọn họ.

"Vương, người là nam nhân, là Vương của Cửu U giới, sao có thể hạ thấp mình vì một nữ nhân chứ?"

Người nói lời này là hắc y nam tử đêm qua bị Cung Vô Y đánh bay ra ngoài, bởi vì việc đêm qua rõ mồn một trước mắt nên giọng hắn mới trở nên cẩn thận dè dặt.

"Bổn vương quả thật là nam nhân, nhưng bổn vương cũng là một trượng phu, thương yêu thê tử cũng thiên chức của bổn vương, bổn vương chẳng hề cảm thấy có gì đó không tốt."

Trong suy nghĩ của Cung Vô Y, có thể làm được chút gì đó cho Dạ Nhược Ly là niềm kiêu ngạo của hắn.

Nhưng mà người khác lại không hiểu hành động của hắn, lúc này bọn họ lại trợn tròn mắt, tân Vương của Cửu U giới là người chỉ cần nhắc tới tên là đã khiến người khác sợ mất mật, sao bây giờ lại có một mặt như vậy chứ.

Hắn thật sự là Vương sao? Không phải là bị ai đó đánh tráo đó chứ? Hay là Vương bị ma quỷ ám ảnh rồi?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Nếu cảnh tượng này mà để cho những nữ tử ái mộ Vương Cửu U giới thấy thì không biết sẽ có thái độ gì nữa...

"Thanh Tuyển, ngươi cứ mạo phạm thê tử bổn vương ba lần bốn lượt, xem ra đúng là không biết giác ngộ."Cung Vô Y híp mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn hắc y nam tử, giọng nói lạnh lẽo không chút tình người.

"Phịch phịch!"

Hắc y nam tử vội vàng quỳ rạp xuống đất, cả người kinh sợ chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Thanh Tuyển vô ý mạo phạm Vương Hậu, xin Vương thứ tội!"

"Ta không muốn nghe thấy những lời như vừa rồi lần thứ hai, nếu không..." Cung Vô Y nheo mắt lại, trong mắt đầy vẻ âm trầm: "Ngươi tự mình kết liễu đi!"

Toàn thân Thanh Tuyển run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, cúi đầu nói: "Dạ, tuân mệnh."

"Hắc Linh." Cung Vô Y thu hồi tầm mắt rồi liếc nhìn nam tử anh tuấn vẫn luôn đứng im lặng một bên: "Ngươi dẫn một đám người đến đại lục Thần Chi trước, Cửu U giới chúng ta cũng sẽ xuất hiện trước mắt người đời vào lúc thích hợp."

Bởi vì chỉ có thế lực siêu nhiên mới có thể bảo vệ được an nguy của nàng, mà hắn sẽ mượn cơ hội này để mọi người biết Dạ Nhược Ly là nữ nhân của hắn, ai dám làm nàng bị thương thì sẽ sống không bằng chết!

"Dạ, Vương."

Hắc Linh cung kính chắp tay, giọng trầm đặc trưng của nam giới.

Năm ngày sau, gió Thu thổi qua quảng trường lớn, các thế lực đã đứng chờ sẵn để cung nghênh đám đệ tử trở về từ xa, ngay cả những lão nhân luôn nghiêm nghị của các thế lực cũng nở nụ cười hiền lành.

"Tống Liệt, Liên Minh luyện đan của các ngươi chỉ chọn có năm người, xem ra tình thế cũng không khả thi, ha ha, chỉ bằng năm người thì có thể thu được bao nhiêu lệnh bài?"

Cổ Đan ngửa đầu cười lớn hai tiếng, không bỏ lỡ một cơ hội nào để chế giễu Tống Liệt.

Tống Liệt bĩu môi, xem thường nói: "Hừ, có lúc đông người chẳng có ích gì, nói không chừng  đám người của Thần Đan phái các ngươi đã chết hết rồi, mà Liên Minh luyện đan chúng ta tuy ít nhưng lại toàn tinh anh."

"Tống Liệt, ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa." Cổ Đan cười khinh thường, ý chế giễu trong mắt càng lúc càng nhiều: "Ta quả thật biết đám người đó không thể sống sót trở về, nhưng Thần Đan phái chúng ta lại có Vân Đình và Tần Lăng, với thực lực của bọn họ thì tuyệt đối không thành vấn đề."

Nhất là Chư Cát Vân Đình, bản thân hắn không chỉ là Thần Tôn mà còn có được Phong Ấn Phù, dù có gặp phải mãnh thú Thần Tôn đỉnh phong thì cũng có cơ hội chạy trốn.

"Ngươi nói tiểu tử Chư Cát Vân Đình sao? Tuy rằng thực lực tiểu tử đó quả thật không tệ nhưng không có nghĩa là vận khí hắn sẽ tốt, nói không chừng lát nữa sẽ có người phi ngựa chạy đến thông báo cho ngươi tin tức tiểu tử đó đã chết, ha ha ha!"

Tống Liệt nói vậy chỉ vì cố ý muốn chọc giận Cổ Đan, ai ngờ nó lại thành lời tiên đoán.

"Đồ ngu!" Cổ Đan nhìn khuôn mặt già nua của Tống Liệt rồi lạnh lùng nói: "Cho dù người Liên Minh luyện đan của ngươi có chết hết thì Vân Đình cũng sẽ trở về không thiếu một sợi tóc!"

Hiển nhiên Cổ Đan rất có lòng tin với Phong Ấn Phù.

Nhưng vào lúc này một đệ tử tham gia tranh đoạt của Thần Đan phái hốt ha hốt hoảng chạy tới, còn chưa kịp thở đã vội vàng mở miệng: "Môn chủ, xảy ra chuyện lớn rồi?”

Sắc mặt Cổ Đan trầm xuống, trong lòng cũng có dự cảm xấu nên trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"

"Là... Đại sư huynh và nhị sư huynh, bọn họ đã chết ..."

"Cái gì?"

Cổ Đan cảm thấy như trời đất xoay chuyển, bước chân cũng lảo đảo, xách vạt áo của hắn lên, sắc mặt tái nhợt nói: "Ngươi nói cái gì? Không, không thể, dù có gặp phải mãnh thú Thần Tôn đỉnh phong thì Vân Đình cũng có cơ hội đào thoát, sao hắn lại chết được? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Tên đệ tử nuốt nước miếng, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Môn chủ, đây là sự thật, nhị sư huynh bị Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan giết chết, đại sư huynh muốn báo thù cho nhị sư huynh nên tìm tới chỗ Phó Minh Chủ, nhưng không ngờ..."

Cổ Đan đờ đẫn buông tay ra, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Niềm kiêu ngạo cả đời ông ta cứ như vậy mà biến mất, tất cả đều tại Liên Minh luyện đan đáng chết, ông ta sẽ bắt bọn họ phải trả giá đắt vì chuyện này.

Cổ Đan nắm chặt tay, sát ý cũng lan tỏ khắp nơi, âm u lạnh lùng nhìn Tống Liệt.

"Ha ha, ta đã sớm nói sắp có người đến báo tin Chư Cát Vân Đình chết cho ngươi nghe mà ngươi lại không tin, bây giờ chắc đã biết lão già như ta không nói nhảm rồi chứ?"

Tống Liệt vuốt chòm râu bạc trắng rồi cười lớn hai tiếng, trong lòng có chút sảng khoái.

Nha đầu đó thật không tệ, thật không làm xấu hổ cái chức Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan.

Giết là tốt, giết được thì thật sự quá tốt, dù sao Liên Minh luyện đan cũng đã sớm kết thù oán với Thần Đan phái rồi, cũng không để ý có thêm thù nữa! Nhưng ông ta thật không ngờ mình chỉ tùy tiện nói thôi mà tiểu tử kia đã chết thật.

Chẳng lẽ mình thật sự đúng là cái mồm quạ đen sao?

"Tống Liệt, ta muốn giết ngươi báo thù cho đồ nhi!"

Cổ Đan nâng quyền hung hăng đánh về phía Tống Liệt, nhưng mà quả đấm còn chưa tới gần thì đã bị một nguồn lực cản lại, chợt một tiếng ‘Rầm’ vang lên, thân thể Cổ Đan lập tức bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

"Nếu các ngươi có ân oán thì hãy giải quyết sau cuộc tỷ thí, bây giờ cuộc tranh đoạt còn chưa kết thúc, ta không muốn nhìn thấy có ai đó ra tay, nếu không thì sẽ bị tiêu hủy tư cách tiến vào mộ Thần Tôn!"

Một giọng nói lạnh nhạt theo gió bay tới, thân thể Cổ Đan chấn động mạnh, lúc này mới phát hiện mình đang ở đâu.

Ngũ Huyền lão nhân liếc nhìn Cổ Đan, lúc thu hồi ánh mắt lại thì nhẹ nhíu mày: "Đại sư huynh, dao động tại Cửu U Linh Cốc mấy ngày trước đây càng lúc càng mạnh, chắc hẳn là Cửu U tộc giở trò rồi, xem ra đại lục lại không được yên bình."

"Ha ha, Cửu U tộc bị nhốt ở Cửu U giới, cũng đã đến lúc muốn ra ngoài, huống chi Vương của Cửu U giới không phải là phu quân của tiểu nha đầu sao? Đại lục không yên bình, nhưng sẽ không có tai họa lớn, đúng rồi, tiểu sư muội, mấy tiểu gia hỏa kia thế nào rồi?"

"Đại sư huynh, thì ra huynh đã biết." Nguyệt Mi thè lưỡi, cười đùa nói: "Ta chỉ huấn luyện vài huyền thú bên cạnh tiểu nha đầu thôi, không có giúp nàng, cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện, bây giờ bọn họ đã tới cấp bậc Thần Tôn rồi, như thế tiểu nha đầu tiến vào mộ Thần Tôn sẽ được an toàn hơn."

"Như vậy cũng tốt, bởi vì nếu nàng thất bại thì sẽ không có ai tiêu diệt được Hỗn Độn."

Khải Lâm than thở, sắc mặt có chút ưu sầu...

Lúc này đám người tham gia tranh đoạt đã nhao nhao trở về, so với lúc đến Cửu U Linh Cốc thì bên cạnh Dạ Nhược Ly còn có thêm một nam tử tuấn mỹ hơn Thần.

Nam tử này xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người.

"Nam nhân này là ai? Hắn có tham gia tranh đoạt lần này sao? Vì sao ta chưa từng gặp hắn?"

"Hơn nữa hắn còn đi chung với Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan, nghe nói Phó Minh Chủ chỉ dựa vào thân thể xinh đẹp mới leo lên vị trí này được, thật là đáng tiếc cho một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy."

"Nếu nam nhân này là của ta thì tốt hơn nhiều, nhưng vốn không có ai có thể xứng đôi với hắn trên đời này..."

Trên quảng trường đầy tiếng nghị luận ồn ào, lúc Bắc Ảnh Phong nhìn thấy Cung Vô Y thì liền giật mình.

Đột nhiên bàn tay trống rỗng, thì ra đứa bé được hắn nắm tay lúc nãy đã chạy về phía Dạ Nhược Ly khôn biết từ lúc nào.

"Nương, người trở về rồi, Diệu Nhi đợi người rất lâu."

Cung Dịch Diệu bổ nhào vào lòng Dạ Nhược Ly, khuôn mặt non nớt mềm mại đầy ý cười đáng yêu, diễn*dafn;llequysdoon nhưng lúc nhóc thấy Cung Vô Y đứng bên cạnh thì càng dùng sức nắm chặt ống tay áo của Dạ Nhược Ly, đôi mắt sáng lạn đầy ý cảnh giác.

"Nương, nam nhân này là ai?"

Cung Vô Y hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn chăm chú đứa bé xinh đẹp như búp bê, trong đôi mắt phượng thoáng có chút kích động.

"Tiểu Dạ nhi, chẳng lẽ nó là nhi tử của chúng ta?"

Tiểu Dạ nhi thật sự sinh con của bọn họ rồi sao? Hắn làm phụ thân rồi sao?

Nhìn tiểu nam hài trước mặt giống hắn như cùng một khuôn đúc ra, tâm trạng Cung Vô Y đầy kích động, ôm lấy Dạ Nhược Ly đang bên cạnh rồi liền hung hăng hôn một cái.

Dạ Nhược Ly ngẩn ngơ, phản ứng của hắn thật quá mạnh mẽ ...

"Tiểu Dạ nhi, cám ơn nàng, thật sự cám ơn nàng, ta làm phụ thân rồi, ha ha ha!"

Cung Vô Y nắm hai vai Dạ Nhược Ly, ngửa đầu cười lớn không chút cố kỵ nơi này là quảng trường, giống như muốn dùng hành động này để xoa dịu tâm trạng kích động trong lòng.

Thật lâu sau hắn mới ngưng cười, kích động nhìn Dạ Nhược Ly: "Tiểu Dạ nhi, nhi tử của chúng ta tên gì?"

"Cung Dịch Diệu."

"Dịch Diệu?" Cung Vô Y thì thầm, chợt trong mắt đầy ý cười: “Dịch Diệu, nhớ yêu... Tiểu Dạ nhi có ý này sao?"

Bắc Ảnh Phong đang muốn đi qua bên đó thì liền sửng sốt, đại tỷ gọi tỷ phu là yêu nghiệt cho nên tên của Diệu Nhi có hàm ý là nhớ về yêu nghiệt? Vậy mà mình lại không đoán ra được, sợ rằng trừ tỷ phu ra thì không có ai đoán được.

"Này!"

Đột nhiên lúc đó có một giọng nói non nớt vang lên thu hút sự chú ý của Cung Vô Y.

Cung Dịch Diệu chống nạnh, mở to mắt trừng Cung Vô Y, bất mãn bĩu môi nói: "Ngươi chính là cái người xấu bỏ vợ bỏ con đó sao? A, cữu cữu (cậu) làm cái gì vậy, buông tiểu gia ra, tiểu gia còn chưa hỏi hắn xong."

Cung Dịch Diệu còn chưa nói xong thì Bắc Ảnh Phong đã khiêng thân thể nhỏ nhắn lên rồi xoay người bỏ đi không hề quay đầu lại.

"Không phải con muốn được giải thích sao? Cữu cữu sẽ kể chuyện của cha con cho con nghe."

"Người buông ta ra!" Cung Dịch Diệu giãy giụa hai cái nhưng vẫn không thể thoát khỏi Bắc Ảnh Phong nên gương mặt đáng yêu hơi đỏ lên: "Nhưng nữ nhân của tiểu gia..."

Đáng tiếc, Bắc Ảnh Phong không để ý đến tên tiểu tử đang kêu gào này.

Trong lòng Cung Dịch Diệu thì phụ thân mà mình chưa hề gặp kia chính là một kẻ bỏ vợ bỏ con, nếu không sao có thể để nương chống đỡ gia đình một thân một mình như vậy?

Mỗi lần nhìn nương khổ cực thì trong lòng nhóc lại rất đau, bởi vậy nên cũng không có hảo cảm với phụ thân.

Nếu không phải phụ thân vứt bỏ bọn họ thì lúc dì Gia và dì Nguyệt hỏi về phụ thân cậu cũng không càn ngập ngừng ấp úng, không nói được một chữ như vậy.

Vì vậy Cung Dịch Diệu đã sớm coi Cung Vô Y là người xấu.

Giọng nói non nớt càng lúc càng xa, Cung Vô Y nhíu mày, kéo Dạ Nhược Ly vào trong lòng: "Tiểu Dạ nhi, nam nữ già trẻ gì nàng cũng đều ăn hết sao?"

Khóe miệng Dạ Nhược Ly hơi nhếch lên, không biết nói gì: "Đó là nhi tử của chàng."

"Nhi tử cũng là nam nhân." Cung Vô Y liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly rồi mỉm cười nhẹ, "Nhưng mà hình như nhi tử có chút hiểu lầm với ta."

Dạ Nhược cười nhạt rồi than nhẹ.

"Do tính cách Diệu Nhi quá bốc đồng, nếu con biết được chuyện lúc trước chàng làm thì tất nhiên sẽ bất chấp hết mọi thứ mà lao vào Cửu U giới, cho nên mọi người mới quyết định giấu diếm, không ngờ lại khiến con hiểu lầm, nhưng mà bây giờ chàng đã trở về, Phong nhi sẽ giải thích tất cả cho Diệu Nhi hiểu."

"Tiểu Dạ nhi." Cung Vô Y ôm chặt bờ vai Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt tuấn tú có ý cười nhàn nhạt: "Những năm gần đây nàng khổ cực rồi, tiếc là lúc Diệu Nhi ra đời ta lại không thể ở bên cạnh nàng..."

Mà tất nhiên đây cũng trở thành điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Nghe hai người nói chuyện thì đám nữ tử mới biết được quan hệ giữa bọn họ, thế là ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly lại không giấu được sự ghen tị và khinh thường.

Người dựa vào thủ đoạn hạ lưu để trở thành Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan như nàng ta sao có được tư cách đứng bên cạnh nam tử này?

Vào lúc này Cung Vô Y vẫn cứ đắm chìm trong cảm xúc vui sướng vì được thăng chức làm phụ thân nên hoàn toàn coi thường tất cả ánh mắt chung quanh, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người.

Trong lúc đó, Dạ Nhược Ly lại phát hiện một ánh mắt âm u lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm, nàng không cần nhìn cũng biết được nó xuất phát từ đâu.

"Thần Đan phái?" Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, cười lạnh một tiếng: "Xem ra cừu hận giữa ta và Thần Đan phái rất sâu đậm, nhưng mà binh đến tướng ngăn, nước dâng đất chặn, Dạ Nhược Ly ta không hề sợ ngươi."

Nhưng mà trong tay Chư Cát Vân Đình có Phong Ấn Phù thì tất nhiên Cổ Đan cũng có, vẫn phải cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.

"Ha ha, Vô Y, ngươi trở về rồi sao?"

Bắc Ảnh Thần cất bước tiến lên, vỗ vai Cung Vô Y rồi cười dịu dàng.

"Nhạc phụ đại nhân, biệt lai vô dạng[2]." Cung Vô Y ôm quyền, trong mắt đầy ý cười.

[2] "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp.

Một tiếng nhạc phụ đại nhân này khiến Bắc Ảnh Thần rất thoải mái, hơn nữa những việc Cung Vô Y làm hắn đã biết được thông qua Bắc Ảnh Phong nên càng vừa lòng với đứa con rể này.

"Vô Y!"

"Chủ nhân!"

Vào lúc này hai giọng nói vui mừng đồng loạt vang lên từ phía sau.

Thân hình Hàn Phong chợt lóe lên, rơi xuống trước mặt Cung Vô Y, vui mừng nói: "Chủ nhân, khoảng thời gian này người ở đâu? Vì sao ta cảm nhận được tình trạng của người không được tốt?"

Nhìn Hàn Phong ở trước mặt và Nam Cung Thần đang cất bước đi tới, Cung Vô Y chắp tay sau lưng, gương mặt yêu nghiệt vậy cũng thoáng nở nụ cười: "Hàn Phong, Nam Cung, xem ra mấy năm nay các ngươi tiến bộ rất nhiều."

"Đương nhiên." Nam Cung Thần mở quạt xếp ra, mỉm cười nhìn Dạ Nhược Ly: "Ta cũng đã nói muốn làm quân sư cho muội, muội nói đúng không? Nhược Ly tiểu muội?"

Xưng hô thân mật như vậy làm cho Cung Vô Y hơi nhíu mày, hắn lại duỗi tay kéo Dạ Nhược Ly vào trong lòng, cảnh giác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Thần.

"Nam Cung, tiểu Dạ nhi đã là nữ nhân của ta, ngươi mau thu hồi tâm tư không nên có lại đi."

"Cung Vô Y, ngươi vẫn còn thích uống dấm chua như trước kia sao, đúng là không biết Nhược Ly muội muội làm thế nào để chịu đựng ngươi."

Hàn Phong xoa xoa đầu, lui về phía sau hai bước, sao hắn lại cảm giác thấy bầu không khí nơi này có chút không đúng vậy.

Cung Vô Y hừ lạnh một tiếng, đôi mắt phượng âm lãnh liếc nhìn Nam Cung Thần: "Nữ nhân của ta có chịu đựng được hay không thì có liên quan gì đến ngươi? Dù ta và ngươi là bằng hữu thời niên thiếu thì ngươi cũng đừng mơ tưởng đến nàng!"

Nếu như không phải Nam Cung Thần là bằng hữu hắn, lại còn xông vào nguy hiểm để có được bản đồ cho Dạ Nhược Ly thì Cung Vô Y tuyệt đối không khoan dung hắn, mà nếu đổi thành những người khác thì sợ rằng sẽ không thể êm đẹp đứng ở đây được.

Hơn nữa Dạ Nhược Ly và Nam Cung Thần là bạn tốt, hắn không thể không nhìn tâm trạng của Dạ Nhược Ly, bởi vậy cũng chỉ có thể cảnh cáo mấy câu, hi vọng Nam Cung Thần có thể hiểu Dạ Nhược Ly đã là nữ nhân của hắn.

Thánh Dạ nhìn qua bên này, trong đôi mắt màu lam nhanh chóng lóe sáng rồi biến mất khó phát hiện, chợt biểu cảm của hắn cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách như lúc trước, quanh thân tỏ ra khí tức cách xa người ngoài ngàn dặm.

"Ba vị đại nhân!"

Bất chợt có một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí yên bình của quảng trường.

Dưới ánh mắt của mọi người, Cổ Đan tái nhợt mặt đi về phía trước, chắp tay lại rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần Đan phái của ta muốn khiêu chiến Liên Minh luyện đan, tỷ thí luyện đan thuật, xin ba vị đại nhân chấp thuận."

Sau khi tranh đoạt xong thì cũng là lúc các đại thế lực khiêu chiến lẫn nhau, cũng giải quyết ân oán trong lúc tranh đoạt.

"Nếu Liên Minh luyện đan đồng ý thì ta liền chấp thuận." Ngũ Huyền lão nhân nhìn Cổ Đan, sắc mặt bình thản nói.

Ngay cả Ngũ Huyền lão nhân cũng đã nói như thế, lúc này nhất định không thể từ chối, nếu không sẽ bị các đại thế lực ở đại lục coi khinh.

"Tỷ thí sao?" Tống Liệt chớp mắt, tỏ vẻ muốn tỷ thí: "Tỷ thí cũng được, ta cũng đang đợi giây phút này đây, Thần Đan phái các ngươi muốn đưa ai lên sân đây?"

"Hừ!" Cổ Đan phất tay áo, hừ lạnh một tiếng: "Ta tự mình lên sân, không biết Liên Minh luyện đan của ngươi muốn phái ai lên, ha ha, nhưng dù là ai thì cũng sẽ thua không thể nghi ngờ!"

"Vậy sao?" Tống Liệt nhếch môi, cười âm hiểm nói: "Không thử thì làm sao biết? Nhược Ly nha đầu, chuyện kế tiếp giao cho ngươi."

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt.

Cái gì? Tống Liệt Minh Chủ muốn phái Phó Minh Chủ lên sân sao? Cổ Đan đại sư đã thành Siêu Thần Phẩm rồi, diênxxdafn*lle~quýdoon nàng ta có thực lực này sao? Xem ra Tống Liệt biết chắc mình sẽ thua nên liền tùy tiện chọn đại một người.

"Ha ha!" Cổ Đan ngửa đầu cười lớn hai tiếng, khinh thường nhếch môi: "Là Liên Minh luyện đan các ngươi tự tìm chết!"

Nhìn thấy tình huống bất ngờ này, người Bắc Ảnh thế gia liền khẩn trương, dù có nhìn thấy Dạ Nhược Ly cứu chữa cho lão tổ tông thì cũng không tin nàng có thể giành chiến thắng.

Từ đầu tới cuối, trừ ba người trên đài cao ra thì chỉ có Cung Vô Y và Bắc Ảnh Thần là tỏ vẻ tin tưởng nàng trăm phần trăm.

"Xin lỗi, bởi vì cuộc tỷ thí này quá bất ngờ nên ta không có chuẩn bị sẵn." Mắt Dạ Nhược Ly lóe sáng rồi nhẹ nhàng mỉm cười: "Cho nên có vài dược liệu phải làm phiền Thần Đan phái các ngươi giúp đỡ chuẩn bị rồi."

Sắc mặt Cổ Đan lạnh lùng, hừ lạnh nói: "Dựa vào cái gì mà muốn Thần Đan phái của ta giúp ngươi chuẩn bị dược liệu?"

"Vậy thì không có cách nào nữa." Dạ Nhược Ly giang tay, bất đắc dĩ than thở: "Tuy rằng ta rất muốn đấu với ngươi, nhưng đáng tiếc ta lại không có dược liệu luyện đan, vì vậy không thể không từ bỏ trận đấu, khiến mọi người thất vọng rồi."

Nghe thấy Dạ Nhược Ly nói vậy thì mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhỏ giọng ở nghị luận ở phía dưới.

"Xem ra nữ tử này muốn từ chối cuộc tỷ thí nhưng lại không muốn tổn hại uy nghiêm, đúng là giỏi tính toán."

"Các ngươi nói xem âm mưu của nàng ta có thực hiện được không?"

"Ha ha, điều này cũng rất khó nói, Cổ Đan đại sư sẽ không để nàng được như ý."

Quả nhiên, suy nghĩ của Cổ Đan giống với mọi người suy đoán, ông ta cũng cho rằng Dạ Nhược Ly tự biết mình không phải đối thủ của ông ta nên mới tùy tiện viện cớ để không phải tỷ thí, mà ông ta sao có thể để nàng được như ý nguyện?

"Dược liệu gì?"

Cổ Đan hơi nâng cằm, sắc mặt kiêu căng nói.

"Dược liệu ta đã ghi sẵn trên giấy rồi."

Đưa tờ giấy Tuyên Thành trong tay cho Cổ Đan, ông ta chỉ nhìn lướt qua thôi mà đã biến sắc rồi.

Dược liệu nàng ta cần đều cực kỳ trân quý, mấy vạn năm mới có được một gốc, nếu như ông không đưa ra được dược liệu nàng ta cần thì tất nhiên nàng ta sẽ lấy cớ để từ bỏ tỷ thí.

"Người đâu, đi đến kho hàng của Thần Đan phái lấy dược liệu ra đây." Cổ Đan cắn chặt răng, nhịn đau nói.

Vì đánh bại Liên Minh luyện đan thì trả giá chút dược liệu có làm sao? Nhưng mà ông ta cũng không biết đan dược nào cần những dược liệu này để luyện chế nên chắc chắn nàng ta vốn không biết dùng những loại dược liệu này, có lẽ chỉ vì muốn trả thù mình thôi.

Không bao lâu đã có người mang dược liệu Dạ Nhược Ly cần đến, sau khi kiểm tra dược liệu xong thì Dạ Nhược Ly liền lấy Long Phượng thần đỉnh ra.

Lần này nàng muốn luyện chế Thần Hồn đan thuộc hàng Chí Tôn phẩm!

Cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn hai người đang  dự thi.

Giờ phút này Cổ Đan đều tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện chế, vì vậy cũng không hề nhìn Dạ Nhược Ly, cũng không biết nàng có dùng chỗ dược liệu kia để luyện chế hay không.

Nhưng mà khác với vẻ mặt bình tĩnh của Cổ Đan, sắc mặt Dạ Nhược Ly dần dần tái nhợt...

"Xem ra nữ tử kia không được rồi."

"Có vẻ nàng ta rất cố sức để luyện chế, động tác cũng không hề nhìn lưu loát của Cổ Đan đại sư."

"Rốt cục Nhược Ly nha đầu đang làm cái gì?" Tống Liệt cũng khẩn trương nắm chặt tay, ông ta có thể nhìn ra được tình huống của Dạ Nhược Ly lúc này.

" Không phải Nhược Ly nha đầu là Siêu Thần Phẩm sao? Sao nàng luyện chế lại phải gắng sức như vậy, không biết thân thể nàng có chịu nổi hay không, chao ôi, sớm biết như thế thì ta sẽ không đồng ý tỷ thí!"

Tống Liệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Dạ Nhược Ly, lòng cực kỳ hối hận nói.

Nếu như ông ta biết sẽ có tình huống này xảy ra thì dù người đời khinh thường cũng sẽ không để nha đầu này mạo hiểm.

Dạ Nhược Ly không hề cảm nhận được ánh mắt của mọi người mà chỉ toàn tâm toàn ý khống chế ngọn lửa trong tay.

Bởi vì Phong Thần còn chưa đột phá đến Bán Chí Tôn, còn nàng thì lại chưa tấn cấp đến bậc luyện đan sư Chí Tôn phẩm nên mới phải gắng gượng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK