Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa sơn động đã bị người Mặc gia cản trở, phía sau lại không còn đường lui, lần này Mặc gia chủ nghĩ bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát.

Vu Lạc Kỳ siết chặt tay, con ngươi trong trẻo lạnh lùng xoẹt qua tia hung ác cùng kiên quyết.

“Đồ vật các ngươi muốn ở trong tay ta, không liên quan đến nàng, để nàng rời khỏi nơi này đi.”

“Ha ha,” Mặc Lăng cười to hai tiếng, con ngươi ác liệt nhìn Vu Lạc Kỳ: “Buông tha nàng? Làm sao có thể? Tiện nhân kia dám can đảm không thuận theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sao phải buông tha nàng? Bất quá nếu nàng đã không chết dưới móng Thú tôn, bổn thiếu gia cũng không nhẫn tâm để nàng chết, chỉ là từ nay về sau, nàng chính là nô lệ của bổn thiếu gia, cả đời chỉ có thể sống trong ác mộng, ha ha ha…”

Nhìn khuôn mặt dần tái nhợt của Vu Lạc Kỳ, Mặc Lăng lại càng vui vẻ, tâm tình không thoải mái lúc nãy cũng bị quét sạch.

“Vu Lạc Kỳ ngươi không phải thích làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hừ, không có thực lực mà dám thể hiện, bổn thiếu gia muốn người nhìn xem nữ nhân này hầu hạ như thế nào dưới thân ta.”

Mỗi lời nói của gã là thần sắc Vu Lạc Kỳ lạnh thêm một phần, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cũng không có cảm giác, con ngươi lạnh lùng trong trẻo nhìn chằm chằm vào Mặc Lăng.

Bỗng nhiên, sau lưng có một bàn tay đặt lưng vai hắn.

Thân hình thon dài nao nao, Vu Lạc Kỳ chậm rãi quay đầu, vì vậy dung nhan lạnh lùng tuyệt sắc của nữ tử phóng đại trước mặt.

“Ngươi lặp lại những lời mới nói lúc nãy một lần nữa cho ta.”

Thanh âm này như vân thanh phong nhạt, không hề nghe ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng những lời này xâm nhập vào nội tâm làm đáy lòng Mặc Lăng phát ra tia sợ hãi, nụ cười cứng đờ trên khóe môi.

Hung hăng nuốt nước miếng, khuôn mặt Mặc Lăng bối rối, nhưng nhìn thấy đám người bên cạnh tâm tình hoảng sợ cũng buông lỏng, cười lạnh nói: “Ta lặp lại thì sao nào? Loại tiện nhân như ngươi cũng chỉ xứng để nam nhân đùa giỡn, ngươi cho rằng ngươi thanh cao lắm sao? Tự cho mình là nhất, bổn thiếu gia nhìn trúng ngươi là vinh hạnh cho ngươi lắm rồi.”

Dạ Nhược Ly lạnh nhạt nhìn Mặc Lăng, áo trắng không gió mà bay lên, tóc đen khẽ vuốt má hồng, từ đầu đến cuối cũng không hề động đậy gì thế nhưng bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được nàng đang áp chế sự tức giận.

“Hừ!”

Mặc Lăng không cho là đúng, ở trong mắt gã, nữ tử này căn bản không thể gây tổn thương cho gã được.

“Ân?” Mặc gia chủ dường như phát hiện ra chuyện gì đó, thần sắc hơi đổi: “Không tốt, Mặc Lăng, nhanh đến sau lưng phụ thân!”

Ngay lúc này, Dạ Nhược Ly xuất nhẫn Huyền Linh trong tay ra, một vòng bạch quang lóe sáng, bóng dáng như sét đánh bay về phía Mặc Lăng.

“Vũ nhục chủ tử ta, chết!”

Thanh âm lạnh lùng bá khí vang lên, Mặc Lăng không kịp hoàn hồn đã nhìn thấy nam tử áo trắng ngay trước mặt, bàn tay nam tử kia ưu nhã giơ lên, hung hăng chưởng vào lồng ngực Mặc Lăng.

Dưới khí thế áp bức của Bạch Hổ, thần sắc Mặc Lăng tái nhợt, ngay ca hô hấp cũng có chút khó khăn.

“Không tốt!”

Mặc gia chủ biến sắc, thò tay ra kéo Mặc Lăng ra phía sau lưng mình, thần sắc ngưng trọng nhìn nam tử áo trắng xuất hiện bất ngờ kia.

Nhìn thấy đánh lén không đắc thủ, nam tử áo trắng dừng bước chân, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.

Dung mạo nam tử này cực kỳ tuấn mỹ, ưu nhã mà lạnh lùng cùng tập trung trên người hắn, hai khí tức này vốn dĩ không nên xuất hiện cùng lúc nhưng hết lần này đến lần khác ở trên người hắn bức ra lại có cảm giác rất hài hòa.

Vu Lạc Kỳ ở Phong Lâm thành cũng được xem là nam tử tuấn mỹ khó gặp, thế nhưng so sánh với nam nhân trước mặt lại ảm đạm thất sắc, tựa hồ như quanh thân nam nhân này tỏa ra ánh sáng thần thánh, cho dù là ai cũng không thể áp chế được vầng hào quang của hắn.

Bạch Hổ ưu nhã đưa tay, chưởng phong lăng lệ ác liệt đánh về phía Mặc gia chủ.

Biến sắc, Mặc gia chủ giao Mặc Lăng cho trưởng lão Mặc gia, vội vàng gấp rút ngăn trở công kích của đối phương.

“Oanh!”

Hai chưởng xung đột với nhau, Bạch Hổ lui về sau mấy bước, dung nhan tuấn mỹ có vài phần ngưng trọng.

Huyền tôn đỉnh phong, quả nhiên không phải Thú tôn cao cấp như hắn có thể đấu lại.

Thế nhưng dám vũ nhục chủ nhân của hắn, cho dù có trả giá đắt đến thế nào hắn nhất định cũng sẽ tru sát!

“Hừ, Thú tôn cao cấp cũng muốn chống lại ta, muốn chết?”

Tuy trong lòng Mặc gia chủ vô cùng ngạc nhiên, nam tử này cư nhiên có thể đỡ được một chưởng của lão chỉ lùi về sau mấy bước quả thật không tưởng tượng được, nhưng Thú tôn cao cấp cũng không thể nào bằng Thú tôn đỉnh phong, đây chính là chân lý bất biến.

Vì vậy Mặc gia chủ cũng không để Bạch Hổ vào mắt.

“Cái gì? Thú tôn cao cấp?” Mặc Lăng đột nhiên trừng to mắt, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly không còn thèm thuồng như lúc đầu mà bây giờ đổi thành ganh ghét cùng hận ý.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nữ tử này lại có được Huyền thú Thú tôn cao cấp? Ngay cả bản thân gã đường đường là Mặc đại thiếu gia cũng không được đãi ngộ như vậy, thật không biết nàng dẫm phải vận cứt chó gì.

“Ầm ầm!”

Ngay lúc này sơn động đột nhiên rung chuyển, làm mọi người ngây ngẩn cả người.

Dạ Nhược Ly siết tay, thần sắc ngưng trọng nhìn bốn phía, nàng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, tại sao lại rung động mạnh như vậy.

“Đây là xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Mặc Lặng đại biến, vội vàng bắt lấy giá đặt nến bên cạnh, nhưng lúc gã vừa chạm tay vào, giá đặt nến bỗng nhiên nhúc nhích, thấy vậy Mặc Lăng cả kinh, vội vàng buông tay.

“Oanh!”

Lúc Mặc Lăng vừa mới thả tay ra, đột nhiên dưới chân Dạ Nhược Ly xuất hiện một hố đen, không hề đề phòng, thân thể nàng rơi xuống hố đen ấy.

“Chủ nhân!”

Bạch Hổ quay người lại trùng hợp thấy cảnh tượng này, lúc này dung nhan tuấn mỹ đại biến, mà hắn cũng không quản được nhiều như vậy, thả người nhảy vào hang động, cùng với Dạ Nhược Ly biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Lỗ đen chậm rãi khép lại, nơi đây dần yên tĩnh trở lại, dường như chưa hề phát sinh ra chuyện gì…

--- -------editor: aries mai-----

Thân thể hai người rơi thẳng tắp vào hang động, thật lâu sau cũng chưa tiếp xúc với mặt đất, cảm nhận được tốc độ rơi xuống, Dạ Nhược Ly không khỏi cười khổ một tiếng.

Nàng gặp nhiều kẻ thù như vậy đều không chết, chẳng lẽ lại trở thành Huyền tôn duy nhất bị ngã chết?

“Bạch Hổ, trở về Huyền Linh giới đi.”

Dạ Nhược Ly sớm đã cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Hổ, thời khắc này cần phải giảm thiểu hy sinh, cho nên nàng giơ chiếc nhẫn thu hồi Bạch Hổ.

Nhưng thật lâu sau cũng không có động tĩnh…

“Bạch Hổ!” Dạ Nhược Ly nhíu mày, kêu.

Muốn thu hồi Bạch Hổ thì cần phải có sự đồng ý của hắn, nếu hắn không muốn trở về, Dạ Nhược Ly cũng không có biện pháp a.

“Chủ nhân, theo ta mà nói chết có gì đáng sợ?” Thanh âm ưu nhã truyền tới lại chứa tia ôn nhu cùng kiên định: “Nếu muốn ta bỏ chủ nhân một mình chạy trốn thì không bằng cùng người đối mặt với cùng sinh cùng tử, huống chi chúng ta chưa chắc đã chết!”

Chậm rãi thả tay xuống, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài, thế nhưng nàng cũng biết tính cách của Bạch Hổ, việc hắn đã quyết định cho dù là mệnh lệnh của nàng cũng không nghe theo.

Nhưng lúc này ở trong sơn động đen kịt bỗng nhiên có điểm chiếu sáng…

Dạ Nhược Ly không khỏi cúi đầu nhìn lại, phát hiện chính mình gần tiếp cận với mặt đất mà tốc độ rơi xuống cũng chậm dần, cuối cùng hai người bình yên vô sự rơi xuống.

“Cái này…Đây là có chuyện gì?”

Đứng vững, Dạ Nhược Ly nhìn bốn phía, xem xét sơ qua không khỏi ngây ngẩn người, tiếp theo đó chính là sự kinh hỉ.

“Là mỏ huyền tinh thạch thật lớn, tại sao lại có mỏ huyền tinh thạch lớn như thế? Còn có những cái này…” Dạ Nhược Ly vội vàng chạy đến góc trồng dược liệu, con ngươi mau đen không khỏi kích động: “Bồ Đề diệp, còn có quả sung, Thanh Long thảo, những dược liệu này ở đại lục cực kỳ hiếm có, không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây, đáng tiếc lại có có Hồi Linh thảo.”

Ngóng nhìn khuôn mặt vui vẻ của Dạ Nhược Ly, Bạch Hổ chậm rãi giương khóe môi, ánh mắt màu hổ phách ẩn chứa ý cười.

“Có những dược liệu này, ta có thể luyện chế đan dược đột phá Huyền tôn rồi…”

Dạ Nhược Ly kiềm chế nội tâm kích động, cẩn thận hái dược liệu xuống, rồi ném vào nhẫn Huyền Linh, ánh mắt của nàng lại nhìn về phía mỏ huyền tinh thạch, lúc này bên trong mỏ phát ra ánh sáng màu đỏ, chậm rãi tán ra.

“Tâm huyền tinh? Đúng vậy, xác thực là tâm huyền tinh.”

Không nghĩ tới tâm huyền tinh lại ở chỗ này, vận khí của nàng không phải tốt quá rồi, bất quá cũng nên cảm tạ Mặc Lăng, nếu không phải gã không cẩn thận đụng phải cơ quan sao nàng có thể rơi xuống đây chứ.

“Đợi một chút!”

Dạ Nhược Ly thu liễm, ánh mắt nhìn về phía trung tâm mỏ huyền tinh thạch.

Chỗ đó có khối tâm huyền tinh im im lặng lặng nằm đó, nhìn thấy cảnh tượng như vậy ngay cả Dạ Nhược Ly cũng không tự chủ được mà há hốc mồm, sững sờ nhìn về phía trung tâm khoáng mỏ.

“Hai tâm huyền tinh? Không nghĩ tới ở đây lại có đến hai huyền tinh.”

Nội tâm nàng không ngừng dâng trào, nhưng rất nhanh sau đó bình tĩnh lại, nhìn chăm chăm vào hai khối kia, ánh mắt dần dần ngưng trọng.

“Bạch Hổ, ngươi lui về sau đi!”

Dứt lời, Dạ Nhược Ly nâng tay, bên cạnh nàng xuất hiện vô số thanh kiếm.

Chúng kiếm vây bao người Dạ Nhược Ly, lập tức nàng vung tay lên vô số thanh kiếm kia phóng đến chỗ tâm huyền tinh, bởi vì khống chế khá nhiều kiếm nên cần tiêu hao không ít huyền khí, một lát sau, Dạ Nhược Ly đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Bạch Hổ muốn giúp nàng nhưng biết thời khắc này hắn không có chút tác dụng…

Thời gian chậm rãi trôi qua, mà lúc này bên cạnh Dạ Nhược Ly chồng chất vô số huyền tinh thạch, huyền tinh thạch này so với phiến đá lúc nãy còn lớn hơn biết bao nhiêu lần, nếu đem hết chỗ huyền tinh thạch này ra ngoài, không biết sẽ oanh tạc đến mức nào.

Qua một buổi, Dạ Nhược Ly rốt cuộc cũng thu tay, nhìn về phía huyền tinh thạch, thỏa mãn cười: “Có thể rồi, kế tiếp nên hấp thu tâm huyền tinh.”

Bàn tay vung lên đem tất cả huyền tinh thạch cho vào nhẫn Huyền Linh, chợt ánh mắt nàng nhìn về hai khối tâm huyền tinh.

“Bạch Hổ, ngươi hộ pháp cho ta, kế tiếp, ta muốn hấp thụ tâm huyền tinh…”

Tu luyện không để ý thời gian, nửa tháng trôi qua lặng lẽ…

Trong sơn động, nữ tử nhắm mắt khoanh chân, áo trắng tung bay, mà trước mặt nàng là một khối tâm huyền tinh, huyền lực trong tâm huyền tinh trào ra thâm nhập vào cơ thể nữ tử kia.

“Oanh!”

Bỗng nhiên, thân thể nữ tử run lên, khí thế cường đại dâng trào, bao phủ khắp sơn động.

Nàng chậm rãi mở mắt, ngắm nhìn lòng bàn tay mình, khóe môi có chút dương lên: “Huyền tôn trung cấp, cuối cùng cũng đạt được, nếu như hấp thụ khối còn lại chắc hắn sẽ đột phá lên Huyền tôn cao cấp, bất quá không gấp, hiện tại ta có thể luyện Chế tôn linh đan, đồng dạng có thể đột phá Huyền tôn cao cấp.”

Phủi áo trắng, Dạ Nhược Ly đứng dậy, ngắm nhìn sơn động, nói: “Bạch Hổ, chúng ta vào trong xem, không biết bên trong chứa vật gì.”

“Được.” Bạch Hổ nhẹ gật đầu, bên môi nở nụ cười ưu nhã.

Con đường sơn động này thập phần dài đằng đặc, trên đường cũng không hề có nguy hiểm gì, đồng dạng cũng không phát hiện ra vật gì, thế nhưng không hiểu tại sao Dạ Nhược Ly cảm nhận được phía trước nhất định có bảo vật.

Không lâu sau dần hiện lên tia bạch quang, Dạ Nhược Ly vô thức híp mắt, lúc hai người xuyên qua bạch quang thì một Huyền thú khổng lồ đập vào mắt họ.

Thân hình Huyền thú này vô cùng to lớn, bộ dạng hung ác, đang canh giữ một tòa nhà cổ, nhưng nhìn thấy Huyền thú này, sắc mặt Dạ Nhược Ly đại biến, nắm chặt tay, thân thể không khỏi run lên, con mắt màu đen chứa đầy hận thù.

“Thao Thiết (*)! Vì cái gì? Vì cái gì hung thú Thao Thiết lại ở đây?”

(*): bì bõm lần mò cũng đoán được đại khái đây là con ác thú trong thần thoại Tung Của, hay khắc trên đồ trang trí, đại biểu cho sự tham ăn.

“Chủ nhân, người bình tĩnh lại chút!” Bạch Hổ vội vàng đè bả vai Dạ Nhược Ly, ánh mắt lạnh lùng hiện tia đau lòng: “Nó không phải Thao Thiết ngàn năm sau, thực lực Thao Thiết này cũng không mạnh như vậy, hơn nữa dường như nó chưa thức tỉnh…”

Dạ Nhược Ly từ từ thả lỏng bàn tay, thần sắc dần dần khôi phục sự tỉnh táo.

Dựa vào khí tức nàng có thể cảm nhận được đây là đồng loại của kẻ thù nàng, nhưng không phải là nó.

Chỉ là nàng vĩnh viễn không thể quên chuyện của ngàn năm sau.

Thao Thiết thực lực Huyền thánh đỉnh phong tập kích Thiên Tinh đế quốc, tất cả các cường giả Huyền thánh cũng không phải là đối thủ của nó, mắt thấy thiên hạ Thiên Tinh đế quốc sắp bị hủy diệt, cuối cùng Kỳ Lân lựa chọn đồng quy vu tận (*) với Thao Thiết.

(*): cùng chết.

Từ khi xuyên không đến đây, nàng ‘thiếu đi hồi ức của Kỳ Lân nhưng không có nghĩa là nàng quên.

Mà nàng có thực lực cường hãn cùng thuật luyện đan không ai bì kịp lại không bảo hộ tốt hộ vệ của mình, chuyện này đồng thời cũng trở thành nỗi đau của nàng, vĩnh viễn không thể liền sẹo,..

“Bạch Hổ, thừa dịp nó chưa tỉnh, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.” Dạ Nhược Ly ngẩng đầu, trên khuôn mặt đầy vẻ kiên định: “Bởi vì ta không muốn mất đi bất kỳ ai nữa, cũng không muốn bi kịch ngày trước tiếp diễn nữa.”

Thao Thiết sống trên đời này là một hiểm họa, hiện giờ thực lực của nàng chưa đủ nhưng một ngày nào đó nàng nhất định sẽ trở lại, tiêu diệt hiểm họa này.

Hơn nữa nàng đối với đồ vật Thao Thiết bảo hộ có chút hứng thú…

Phong Lâm thành, phố lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền tin tức mới nhất.

“Các ngươi nghe gì chưa? Thiên tài đệ nhất Phong Lâm thành chúng ta, năm nay gần 24 tuổi đã đột phá lên Huyền Hoàng trung cấp – Vu Lạc Kỳ, nửa tháng trước đắc tội với Mặc gia, bị Mặc gia bắt giữ, nghe nói 3 ngày sau đem hắn ra hành quyết.”

“Tin tức nửa tháng trước ta đã biết rồi, ai, thật sự là đáng thương, Vu Lạc Kỳ cũng thật là xui xẻo, đắc tội với ai không đắc tội lại đắc tội với Mặc gia, Mặc gia há có thể để hắn đụng vào sao?”

“Ha ha, ta còn nghe Vu Lạc Kỳ vì một nữ tử mà đắc tội với Mặc đại thiếu gia.”

Lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả không ai để ý đến trên đường phố một nữ tử áo trắng xoẹt qua đám người, nhanh chóng hướng về phía Mặc gia…

Lúc này trong địa lao Mặc gia, hai tay Vu Lạc Kỳ dán vào tường, quần áo tả tơi, làn da trắng nõn lại đầy vết roi đáng sợ đến giật mình, khóe miệng hắn rỉ máu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Mặc Lăng.

“Ngươi có nói hay không, tâm huyền tinh ở đâu?” Mặc Lăng phất phất tay, độc ác hỏi.

Cười lạnh một tiếng, bên môi Vu Lạc Kỳ nở nụ cười trào phúng: “Ta đã nói ta chỉ đạt được huyền tinh thạch không có tâm huyền tinh, tin hay không tùy ngươi, cho dù có giết ta cũng không có tâm huyền tinh.”

“Ha ha, ngươi cho rằng bổn thiếu gia ngốc sao?” Mặc Lăng cười to hai tiếng, ánh mắt âm lãnh quấn lấy Vu Lạc Kỳ: “ Mỏ huyền tinh thạch lớn như vậy nhưng trong tay ngươi chỉ có một chút, những huyền tinh thạch và tâm huyền tinh nhất định là trong tay tiện nhân kia, mà chúng ta đã truyền tin tức ra ngoài, 3 ngày sau sẽ đem ngươi đi xử quyết, chắc hẳn tiện nhân kia rất nhanh sẽ tìm đến cửa, ha ha…”

Sắc mặt Vu Lạc Kỳ đại biến, nắm chặt tay, dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi xiềng xích: “Mặc Lăng, đám người Mặc gia các ngươi nhất định sẽ chết không yên thân!”

“BA~!”

Roi dài hung hăng quất lên khuôn mặt tuấn mỹ của Vu Lạc Kỳ, ngay lập tức vết máu chảy ra đặc biệt kinh người.

“Ngươi dám mắng? Ngươi lại mắng? Bản thiếu gia khó chịu với tên mặt trắng như ngươi từ lâu rồi, hôm nay bản thiếu gia sẽ biến ngươi thành một tên hề, hơn nữa còn phế đi thực lực của ngươi, xem ngươi có gì để kêu gào?”

Dứt lời, roi dài lại quất lên người Vu Lạc Kỳ, trên roi lại có một lớp tiêu nóng, cứ như thế mà quấn lấy người hắn.

Đau đớn kịch liệt lan tỏa toàn thân, nhưng Vu Lạc Kỳ cắn răng chịu đựng, hận ý trong mắt dày đặc, từ đầu đến cuối không hề phát ra tiếng động nào.

“Con mẹ nó, ai cho phép ngươi dùng ánh mắt đó nhìn bản thiếu gia, hiện tại bản thiếu gia sẽ phế ngươi.”

Mặc Lăng rút con dao bên cạnh ra, hung hăng đâm vào cánh tay Vu Lạc Kỳ, nhưng thời khắc mũi dao sắp cắm vào thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

“Oanh!”

Thân thể Mặc Lăng run lên, đao trên tay rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn phía ngoài cửa.

“Cái này…Đây là chuyện gì?”

Nữ tử từ bên ngoài bước thẳng vào đại môn Mặc gia hướng đến sân nhỏ.

Phía sau nàng là đám người Mặc gia đã ngã xuống, những người còn lại hung hăng nuốt nước miếng, lại lui về sau vài bước, không dám ngăn cản người trước mặt.

“Nữ nhân kia là ai? Sao nàng lại đến Mặc gia?”

“Ồ, nàng không phải là nữ tử nửa tháng trước sao? Lúc báo danh ta đứng sau lưng nàng, lúc ấy Mặc đại thiếu gia nhìn trúng nàng, chính Vu Lạc Kỳ đã giải vây giúp nàng, bây giờ nàng tới Mặc gia đại khái là vì Vu Lạc Kỳ?”

“Cái gì? Nữ nhân này cũng quá lớn mật đi, Mặc gia chủ là Huyền tôn đỉnh phong, đại khái dùng một tay cũng để giết nàng rồi, ai, đáng tiếc cho một nữ tử trọng tình nghĩa.”

Trong đám người tiếc hận cũng có, thầm than cũng có, xem kịch vui cũng có, ai cũng nghĩ rằng nữ tử này phải chết là điều không thể nghi ngờ.

“Là ngươi? Hừ, ngươi còn dám tới đây nạp mạng?”

Mặc gia chủ dẫn đầu cao thủ Mặc gia đi ra, nhìn thấy Dạ Nhược Ly, trong mắt xoẹt qua tia âm hiểm, chợt lão nở nụ cười lạnh.

“Nếu như ngươi ngoan ngoãn giao tâm huyền tinh ra đây,nói không chừng bổn gia chủ sẽ cho ngươi chết toàn thây.”

Cho dù nàng có Huyền thú Thú tôn cao cấp thì sao? Huyền thú kia căn bản không phải là đối thủ của lão, mà thời gian trôi qua cũng chỉ có nửa tháng nhất định là nàng chưa kịp hấp thụ tâm huyền tinh, chắc hẳn vẫn còn trên người nàng.

Đáng tiếc, lão quá coi thường Dạ Nhược Ly, có được 5 thần quyết tất nhiên tốc độ hấp thụ của Dạ Nhược Ly đã lên tới siêu việt rồi.

“Vu Lạc Kỳ ở đâu?” Dạ Nhược Ly nhìn Mặc gia chủ, mặt không biểu tình nói: “Thả hắn ra, bằng không thì hôm nay chính là ngày diệt vong của Mặc gia!”

“Ha ha!” Như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, Mặc gia chủ không khỏi cười ha hả, khinh thường nói: “Diệt Mặc gia ta? Chỉ bằng người? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách sao?”

“Có tư cách hay không thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Dạ Nhược Ly vừa dứt lời, trong nhẫn Huyền Linh bỗng nhiên bắn ra vô số đạo quang rơi bên cạnh Dạ Nhược Ly, ngay lập tức chúng thú đều hiện thân trước mặt mọi người.

“Huyền thú?” Sắc mặt Mặc gia chủ hơi đổi, lão đương nhiên cảm nhận được những Huyền thú này có thực lực không hề thấp.

Chợt ánh mắt lão nhìn chiếc nhẫn trên tay Dạ Nhược Ly, trong mắt xoẹt qua một vòng bắt buộc.

“Ha ha, lão tử đã thật lâu rồi chưa ra ngoài, Mặc gia chết tiệt kia ngay cả chủ nhân lão tử cũng dám khi dễ, lão tử nhất định sẽ tiễn các ngươi đi tây thiên.”

Chu Tước liều lĩnh cười ha ha, tóc đỏ nhảy múa trong gió, ánh mắt đỏ rực hừng hực lửa giận.

Hắn đã sớm thắc mắc tại sao chủ nhân không cho hắn xuất chiến, hiện tại đây chính là thời cơ để hắn có thể đánh thống khoái một lần, để cho đám người này đến kiếp sau cũng phải nhớ cho kỹ không nên đối địch với chủ nhân Chu Tước hắn.

“Tên Huyền tôn đỉnh phong này ta muốn đích thân xử trí, những người còn lại tùy ý các ngươi, một tên cũng không để lại!”

Nàng muốn biết nếu sử dụng Vạn Kiếm Quy Tông đối đầu với Huyền tôn đỉnh phong có bao nhiêu chênh lệch…

“Hừ, thật sự buồn cười, chỉ bằng ngươi mà muốn đấu cùng ta?”

Mặc gia chủ kinh thường câu môi, thế nhưng nụ cười của lão chưa giữ được lâu thì đột nhiên cứng đờ, trợn mắt há hốc nhìn nữ tử đang đi về phía lão.

Tay nữ tử cầm trường kiếm, áo trắng tung bay, tóc đen chơi đùa trong gió, quanh thân nàng tản mát ra khí thế cường đại, dung nhan tuyệt sắc ngưng tụ hàn ý.

“Huyền tôn trung cấp?” Sắc mặt hơi đổi ngay lập tức khôi phục lại nguyên trạng, Mặc gia chủ cười lạnh một tiếng: “Ta không thể không thừa nhận ngươi rất thiên tài, ở Phong Huyền đại lục không ai siêu việt bằng ngươi, nhưng ngàn vạn lần ngươi không nên đối địch với Mặc gia, hôm nay chính là ngày cuối cùng của thiên tài nhà ngươi!”

Theo lời nói Mặc gia, tiếng nghị luận lại bắt đầu nổi lên.

“Cái gì? Huyền tôn trung cấp? Nàng mới 20 tuổi a? Là Huyền tôn trung cấp thật sao?”

“Không thể nào? Thiên tài tới mức nào? Lâu gia bảo Lâu Phi Mặc chính là đệ nhất thiên tài Thương Khung giới, hôm nay cũng tròn 20 tuổi vừa vặn đột phá lên Huyền Hoàng đỉnh phong, đã được xem là thiên tài có một không hai rồi, nàng chẳng phải so với Lâu thiếu chủ lại cần thiên tài hơn?”

“Chậc chậc, 20 tuổi Huyền tôn trung cấp, xác thực có thể xưng là đệ nhất thiên tài rồi, nếu như nàng có thể nhẫn nhịn chờ đột phá lên Huyền thánh rồi hãy tìm Mặc gia, lúc đó đương nhiên Mặc gia sẽ không phải là đối thủ của nàng, người trẻ tuổi đúng là dễ xúc động a.”

Mặc dù biết rõ thực lực của Dạ Nhược Ly nhưng không ai nguyện tin tưởng nàng sẽ thắng.

Dù sao đẳng cấp cũng khác biệt, Huyền tôn trung cấp sao có thể thắng Huyền tôn cao cấp? Cái đó và tự tìm đường chết có gì khác nhau? Căn bản không hề có khả năng thắng.

“Ngươi muốn tìm cái chết, bổn gia chủ sẽ thành toàn cho ngươi!”

Thần sắc tối sầm, Mặc gia chủ tung chưởng hướng về phía Dạ Nhược Ly.

Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, theo bọn hắn nghĩ lát nữa chỉ có thể nhìn thấy một cỗ thi thể mà thôi.

Nhưng lại để mọi người thất vọng chính là Dạ Nhược Ly cứ như vậy mà thoát khỏi công kích của Mặc gia chủ.

Cái này…Điều này sao có thể? Mặc gia chủ lại không đánh chết nàng? Trùng hợp, cái này nhất định là trùng hợp, nhưng trùng hợp không có nhiều như vậy, rất nhanh nàng nhất định sẽ bị Mặc gia chủ đánh chết!

Kế tiếp Dạ Nhược Ly cũng không có trốn tránh mà nghênh đón chưởng lực, hai luồng khí tức bộc phát làm bụi bay mờ mịt nhưng Dạ Nhược Ly chỉ vẻn vẹn lùi về sau mấy bước, Mặc gia chủ vẫn không giết được nàng.

Lúc này không chỉ quần chúng vây xem mà ngay cả sắc mặt Mặc gia chủ cũng có chút khó coi.

Thời điểm này mọi người ai cũng nhìn chăm chú hai người giao phong (đánh nhau), tuy Dạ Nhược Ly có chút chật vật nhưng vẫn như cũ không bị tổn thương gì nghiêm trọng.

Thời gian dần trôi qua ánh mắt mọi người dần thay đổi, đầy kinh ngạc nhìn nữ tử áo trắng phiêu nhiên.

“Điều này sao có thể?”

“Huyền tôn trung cấp rõ ràng thua Huyền tôn cao cấp một bậc nhưng lại không làm gì được nàng?”

“Biến thái, thật sự là biến thái đến 10 phần, cái này cũng quá đả kích người rồi, vì cái gì giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn như thế?”

Dạ Nhược Ly lùi về sau hai bước, phủi bụi trên áo trắng, nhìn Mặc gia chủ đang ngày càng ngưng trọng.

Huyền tôn đỉnh phong, quả thật Huyền tôn trung cấp không thể nào sánh bằng, nếu như không phải Huyền tôn đỉnh phong nhất định sẽ không bức nàng chật vật đến mức này, quả nhiên thực lực chênh lệch quá lớn…

“Ngươi thử nếm một chiêu này của ta xem thế nào?”

Vừa dứt lời, hơn trăm thanh kiếm bay lượn trên không trung, thân kiếm tỏa ra hàn khí, làm mọi người không lạnh mà run.

“Đây là chiêu thức gì?”

Mặc gia chủ nao nao rất nhanh phục hồi lại tâm trạng, thời khắc này lão không được phân tâm.

Lúc này hơn trăm thanh kiếm rất nhanh xoẹt qua trời cao như mũi tên rời cung phóng tới chỗ Mặc gia chủ, tốc độ nhanh đến mức làm người ta phải khiếp sợ.

“Không tốt!”

Mặc gia chủ đương nhiên cảm nhận được nguy hiểm.

Lão vội vàng rút đại đao ngăn chặn trường kiếm, không lâu sau cũng chút lực bất tòng tâm, lúc này không cẩn thận bị thanh kiếm đâm trúng.

Dạ Nhược Ly cười lạnh, chợt ánh mắt nhìn Bạch Hổ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, một cỗ ăn ý từ tâm mà sinh.

“Đáng chết! Vì sao lại có nhiều kiếm như vậy?”

Mặc gia chủ đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, coi như lão vung đao ngăn chặn phía trước thì phía sau lại có khí thế cường đại đánh úp tới, cảm nhận được hô hấp phía sau tâm Mặc gia chủ cả kinh, vội vàng quay người giơ đao bổ về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ âm hiểm cười, rất nhanh thu hồi công kích, ưu nhã lách mình tránh khỏi đại đao của Mặc gia chủ.

Chỉ trong chớp mắt trường kiếm sau lưng đâm mạnh vào lưng lão, thân thể Mặc gia chủ run lên, chậm rãi quay người, hai mắt gắt gao nhìn Dạ Nhược Ly cùng Bạch Hổ: “Các ngươi hèn hạ!”

Những lời này dường như dùng tất cả khí lực cuối cùng để nói ra, sau đó thân thể đổ xuống mặt đất, cho đến chết hai mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, rõ ràng là chết không nhắm mắt.

“Mặc gia chủ chết rồi?”

“Cái này…Sao có thể? Mặc gia chủ là Huyền tôn đỉnh phong a.”

“Tuy hai người liên thủ hơn nữa đánh lén thành công nhưng kiếm của nàng lại xuyên thủng người Mặc gia chủ đã chứng minh thực lực của nàng, thiếu nữ này thật sự là biến thái mà.”

Mặc gia chủ chết khiến đám người Mặc gia cũng không có tinh thần chiến đấu, lúc này đều quay đầu bỏ chạy, thế nhưng Chu Tước sao có thể bỏ qua cho bọn hắn? Lập tức phun hỏa, đốt cháy tất cả.

“Nói, Vu Lạc Kỳ ở đâu?” Dạ Nhược Ly tiện tay ngăn hộ vệ Mặc gia, lạnh giọng hỏi.

“Trong…Trong địa lao…”

Hộ vệ hung hăng nuốt nước miếng, run rẩy vươn tay, chỉ về một hướng.

Nói xong lời này, vạt áo của gã được buông lỏng, bị ném xuống đất, sau đó bóng dáng áo trắng biến mất, hướng về phía kia chạy đến…

Trong địa lao âm u hiển nhiên cũng biết bên ngoài có chuyện nhưng lại không cho là đúng, trong mắt gã không ai có thể làm tổn thương đến phụ thân gã.

“Hừ, ngươi nhất định đang chờ nữ nhân kia tới cứu ngươi, ha ha, quả nhiên là buồn cười, nàng mặc dù có Huyền thú Thú tôn cao cấp nhưng cũng không phải là đối thủ của cha ta, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi đâu, ha ha ha.”

“Ầm ầm!”

Nhưng mà Mặc Lăng vừa nói xong, đại môn địa lao đã bị đá văng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK