"Không biết là ai muốn tìm ta?"
Một giọng nói già nua nhưng hùng hậu vang lên giữa không trung, chợt một lão giả chậm rãi xuất hiện, giữa lông mày không còn vẻ suy yếu mấy ngày trước nữa, cả người tỏa ra hơi thở cường đại uy nghiêm.
Đây mới là người thống lĩnh Bắc Ảnh thế gia, cường giả Thần Tôn đỉnh phong cao cao tại thượng.
Bị nội thương đày đọa bao nhiêu năm vẫn không làm ông nhụt chí, ngược lại còn đầy khí tức mê hoặc người hơn trước kia nữa.
"Là lão tổ tông, thật sự là lão tổ tông..."
"Lão tổ tông thật sự xuất hiện rồi, hình như đã mười năm rồi ông ấy chưa từng hiện thân trước mặt người khác."
"Bên ngoài còn đồn lão tổ tông bị thương, bây giờ không phải là rất tốt sao?"
Lúc này mọi người chung quanh đều tụ tập lại, sau khi thấy lão giả hiện thân thì đều tỏ vẻ thích thú, lại càng có lòng tin với cuộc tỷ thí.
"Lão tổ tông." Bắc Ảnh Phàm nhìn thấy người đi tới thì mắt sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười chế giễu: "Lão tổ tông, người phải phân xử công bằng cho ta, không biết Bắc Ảnh Thần mang đứa con hoang này từ đâu về, hơn nữa nàng ta vô pháp vô thiên, không để Bắc Ảnh thế gia vào trong mắt, lại còn ra tay đả thương Cúc Hoa, Cúc Hoa là hi vọng của Bắc Ảnh thế gia chúng ta, thiên phú thuộc bậc kỳ tài kiệt xuất, bây giờ lại khó bảo toàn tánh mạng, sao có thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được?"
Bắc Ảnh Phàm nắm chặt tay, nhìn thấy Bắc Ảnh Cúc Hoa đau khổ thì trong mắt lại đầy sát ý.
Nếu như không phải Bắc Ảnh Thần bảo vệ nữ nhân đáng chết này ở sau lưng thì nàng ta đã sớm biến thành một cái xác rồi!
"Sao?" Lão giả nhíu mày, liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly rồi sau đó lại nhìn Bắc Ảnh Cúc Hoa thân thượng: " Hi vọng của Bắc Ảnh thế gia sao? Thiên phú của Bắc Ảnh Cúc Hoa quả thật không tệ, nhưng sao lão phu lại không biết nàng trở thành hi vọng của Bắc Ảnh thế gia từ khi nào vậy, chẳng lẽ Bắc Ảnh thế gia ta đã sa sút đến mức này rồi sao?"
Bắc Ảnh Phàm sửng sốt, vì sao hôm nay lão tổ tông lại không giống bình thường?
Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra ở Bắc Minh môn, trong lòng hắn lại có chút bất an.
Những người còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, không phải là bọn họ không cảm nhận được lão tổ tông đang thiên vị, vốn dĩ bọn họ chỉ nghĩ nàng ta có chút quan hệ với gia chủ thôi, ai ngờ lão tổ tông cũng bảo vệ nàng ta như vậy.
"Lão tổ tông, chuyện này..."
"Đủ rồi." Lão tổ tông không nhẫn nạn phất tay rồi nhẹ nhàng nhíu mày: "Nhược Ly nha đầu là người của Bắc Ảnh thế gia ta, lại được ta nhìn trúng thiên phú tu luyện, cũng chỉ là giết người thôi, có gì mà không được ?"
Lão gia hỏa cũng là người bao che khuyết điểm, Dạ Nhược Ly chính là ân nhân cứu mạng ông ta, hơn nữa còn là nữ nhi của tiểu tử Bắc Ảnh Thần, về tình về lý thì ông ta vẫn nên giúp nàng.
Huống chi mọi chuyện là do Bắc Ảnh Cúc Hoa tự làm tự chịu, không trách được ai!
Mọi người cũng sửng sốt, không ngờ lão tổ tông lại thiên vị rõ ràng như vậy, thậm chí còn không chịu tìm một cái cớ cho thuyết phục nữa.
"A!"
Ngay cả Bắc Ảnh Cúc Hoa đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất vẫn nghe rõ từng lời lão tổ tông nói.
Nàng vốn tưởng rằng dựa vào thân phận con cháu của mình ở Bắc Ảnh thế gia cũng có thể đè ép nàng ta, ai ngờ nữ nhân bị nàng coi khinh lại xoay người trở thành nữ nhi của Bắc Ảnh Thần trong chớp mắt, có thân phận ngang hàng với nàng.
Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, nhưng ngay cả người nắm quyền tối cao nhất của Bắc Ảnh thế gia cũng đều đứng về phía nàng...
Người luôn cao ngạo như Bắc Ảnh Cúc Hoa sao có thể chịu nổi?
Nghĩ đến nỗi sỉ nhục và lời lão tộc trưởng nói, Bắc Ảnh Cúc Hoa bất giác phì cười rồi phun một ngụm máu ra, dienxdafnleequysdoon tay chậm rãi rũ xuống mặt đất, mà hơi thở mỏng manh ở mũi cũng dần dần biến mất...
"Cúc Hoa!" Bắc Ảnh Phàm ngửa đầu hét lớn một tiếng, đôi mắt đen nhánh dần dần đỏ ửng như máu, tức giận gào lên: "Tiện nhân đáng chết, ngươi dám giết cháu gái ta, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu"
Lúc này hắn không cần biết Bắc Ảnh Thần hay lão tổ tông gì cả, hắn chỉ muốn giết nữ nhân đáng chết này!
"Tiểu Ly nhi, cẩn thận!"
Bắc Ảnh Thần biến sắc, kích động bảo vệ Dạ Nhược Ly ở sau người, lúc hắn định ra tay thì trước ngực Dạ Nhược Ly chợt có một luồng sáng vàng xuất hiện, trong phút chốc Thập Khôi Lỗi uy phong lẫm lượt vây xung quanh Bắc Ảnh Phàm.
Mọi người kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, với thực lực của bọn họ thì tất nhiên cũng nhận ra Thập Khôi Lỗi này có cấp bậc Thần Hoàng.
Đại trưởng lão chính là cường giả Thần Tôn trung cấp, chẳng lẽ nàng cho rằng chỉ dựa vào đám Khôi Lỗi Thần Hoàng này là có thể đánh bại hắn sao?
Đúng là quá tức cười, cường giả Thần Tôn không phải củ cải trắng.
Nhưng Dạ Nhược Ly cũng nhanh chóng cho bọn họ thấy mình đã sai...
Ngay khi Bắc Ảnh Phàm khinh thường đánh về phía Khôi Lỗi thì phía trước đám Khôi Lỗi đều đồng loạt xuất hiện mười thanh kiếm, hắn cũng cảm nhận được nếu tất cả đồng loạt tấn công mình thì dù không chết cũng sẽ bị thương.
Nhưng mà hiểu là một chuyện, khi đối mặt với đòn tấn công thình lình này hắn vốn không thể né tránh, chỉ có thể nghênh đón lưỡi kiếm đang lao tới.
"Ầm ầm!"
Thập Khôi Lỗi cùng tấn công khiến thân thể Bắc Ảnh Phàm không chịu nổi lui về phía sau, khóe miệng chảy máu.
"Thần khí sao?"
Bắc Ảnh Phàm nhướng mày, mắt liếc nhìn vũ khí trong tay Khôi Lỗi.
"Thập vị thần khí, không ngờ ngươi lại có được thập vị thần khí, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, nhưng mà đừng cho rằng chỉ có ngươi mới có được thần khí, lần này ta sẽ cho ngươi biết kết cục của việc đắc tội ta."
Nói xong Bắc Ảnh Phàm quyết định lấy thần khí của mình ra, nhưng mà Dạ Nhược Ly không muốn để lộ Siêu Thần Khí nên sao có thể cho hắn cơ hội? Lúc này nàng ra lệnh Thập Khôi Lỗi đồng loạt đánh úp về phía Bắc Ảnh Phàm.
Trong lúc khẩn cấp Bắc Ảnh Phàm chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn vội vàng nâng kiếm lên nghênh chiến, nhưng ứng phó được phía trước thì lại không phòng thủ được phía sau, trong lúc nhất thời tay chân trở nên luống cuống, trên thân thể cũng đã có nhiều vết thương.
Trái lại Thập Khôi Lỗi chỉ xuất hiện vài vết rách nhỏ nhặt.
Kết quả này khiến mọi người kinh sợ mở to mắt, đây là Thập Khôi Lỗi cấp bậc Thần Hoàng sao? Không phải quá mạnh rồi ư?
Không phải Bắc Ảnh Phàm không thi triển Lĩnh Vực Cảnh, đáng tiếc Lĩnh Vực đó không có tác dụng với Khôi Lỗi vô nhân tính.
"Đáng chết! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp, ta nhất định phải giết nữ nhân kia để báo thù cho Cúc Hoa!" Bắc Ảnh Phàm cắn chặt môi, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, đột nhiên hắn cười như điên: "Ha ha, dù sao hôm nay ta cũng không muống sống cho nên các ngươi hãy chết cùng ta đi! Ha ha ha!"
Dứt lời, thân thể Bắc Ảnh Phàm căng lên giống như quả bóng hơi vậy.
"Không tốt! Đại trưởng lão muốn tự bạo!"
"Chạy mau, lão già đáng chết này mất trí rồi!"
Đám đệ tử vây quanh thấy vậy thì liền biến sắc, bọn họ làm cái gì không làm, trời xui đất khiến lại đến đây xem kịch, lần này thì tiêu rồi, bọn họ không thể ngăn cản được cường giả Thần Tôn tự bạo.
Hơn nữa một khi tự bạo thì dù giết hắn cũng không thể ngăn cản được, bởi vì thi thể cũng sẽ nổ mạnh.
Vì vậy người trầm ổn như lão tổ tông cũng bất giác biến sắc, dù hắn tự bạo không làm ông bị thương được thì vô số đám đệ tử tinh anh cũng sẽ bị thương.
đó đô là Bắc Ảnh thế gia hi vọng.
Vì sao vừa rồi lại đứng xem kịch vui chứ? Nếu như sớm biết kết quả như vậy thì ông sẽ không cho hắn cơ hội, vì ông ta muốn xem thử đám Thập Khôi Lỗi này có thực lực cỡ nào nên mới bỏ qua thời cơ tốt.
Lúc mọi người đang gấp gáp, tuyệt vọng thì nữ tử mặc bạch y lại vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ.
Đột nhiên một luồng sáng xanh xẹt qua đường chân trời, trực tiếp bắn vào trong thân thể Bắc Ảnh Phàm, trong phút chốc thân thể Bắc Ảnh Phàm liền xẹp xuống như kỳ tích...
Gió nhẹ lướt qua, lá xanh rơi xuống.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Bắc Ảnh Phàm, không hiể đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi... Rốt cục ngươi đã làm cái gì?" Bắc Ảnh Phàm run rẩy kịch liệt, trong giọng nói có chút kinh sợ.
Rõ ràng vừa rồi hắn thấy nàng ta nhẹ giơ tay lên, sau đó lực lượng tự bạo của hắn bị áp chế rồi biến mất không còn chút nào...
Cái gì? Là nàng khiến thân thể Bắc Ảnh Phàm khôi phục lại như cũ sao?
Nếu quả đúng như vậy thì nữ tử này biến thái cỡ nào.
Rốt cuộc bây giờ bọn họ cũng hiểu vì sao lão tổ tông lại nhìn trúng nữ tử này rồi, nàng quả thật có được thực lực này, mà lão tổ tông cũng đã sớm biết được năng lực thần kỳ của nàng rồi.
Lão tổ tông nhìn ánh mắt mọi người rồi nhếch khóe miệng lên.
Thật ra ông cũng không biết, nói là nhìn trúng thiên phú tu luyện của Dạ Nhược Ly cũng chỉ vì muốn giấu diếm trình độ luyện đan của nàng, dù sao ông ta cũng không muốn để Thần Đan phái biết luyện đan thuật của nàng rất cao.
Ai ngờ nữ tử này... lại khiến hắn kinh sợ như vậy.
"Khụ khụ." Lão tổ tông ho khan hai tiếng nhìn Bắc Ảnh Phàm tê liệt ngã xuống đất rồi híp mắt lại, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Bắc Ảnh Phàm, ngươi muốn tổn thương nhiều đệ tử như vậy, tội của ngươi đáng chết, nhưng ta chỉ huỷ bỏ thực lực của ngươi, kế tiếp sẽ giao cho đám đệ tử xử lý, có thể thoát hân hay không thì phải trông chờ vào may mắn của ngươi, không biết ngươi có ý kiến gì không?"
Thân thể Bắc Ảnh Phàm khẽ run lên, hắn cúi đầu che kín ánh mắt tuyệt vọng rồi nói: "Ta không có ý kiến gì."
Hắn biết rơi vào tay những kẻ đó thì sẽ sống không bằng chết. Dù sao thiếu chút nữa hắn đã giết bọn chúng, diẽn~daffn*llequysdoon tuy hắn không sợ chết nhưng lại tiếc nuối vì trước khi chết không giết được nữ nhân này.
Có thể nhận thấy lúc này Bắc Ảnh Phàm vẫn không biết mình sai ở đâu, ngược lại vẫn còn muốn xử ký Dạ Nhược Ly...
Giải quyết xong chuyện của Bắc Ảnh Phàm, lão tổ tông gọi Dạ Nhược Ly tới đại sảnh, rồi trịnh trọng nói: "Nhược Ly nha đầu, không biết ngươi có hứng thú với Tế hội Thần Chi lần này không?"
" Tế hội Thần Chi?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra rồi lắc đầu, "Nếu ngươi muốn ta thay Bắc Ảnh thế gia dự thi thì thôi đi, bởi vì ta đã đồng ý với một người sẽ thay bọn họ tham dự Tế hội lần này, mà ta đến Thần Môn thành cũng vì điều này."
Nàng tới đại lục Thần Chi là vì muốn tìm người thân, nhưng nàng đến Thần Môn thành trước cũng là vì Tế hội Thần Chi này.
"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, cái này không thành vấn đề." Lão tổ tông vuốt râu trắng, ôn hòa cười một tiếng: "Ngươi có biết hạng mục tỷ thí lần này của Tế hội Thần Chi là gì không?"
Dạ Nhược Ly không nói chuyện mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm lão tổ tông.
" Tế hội Thần Chi được tổ chức là vì mộ Thần Tôn, mà muốn vào mộ Thần Tôn thì nhất định phải có lệnh bài, một cái lệnh bài chỉ có thể dùng cho một người, cho nên ba vị đại nhân mời các đại thế lực đến Tế hội Thần Chi đã đặt giấy thông hành ở Cửu U Linh Cốc."
Cửu U Linh Cốc? Dạ Nhược Ly đột nhiên động lòng, không biết Cửu U Linh Cốc có liên quan gì đến Cửu U giới không?
"Cuộc tỷ thí này dựa vào thực lực, cũng như vận may, ngay cả cướp đoạt cũng được cho phép, lấy được một cái lệnh bài thì cũng đồng nghĩa sẽ có được một thứ bậc, ngươi có thể tặng lệnh bài cho người khác, cũng có thể rao bán với giá cao, ha ha, sau khi cuộc tranh đoạt kết thúc thì mới là lúc các thế lực cử một người đại diện ra thi đấu tranh giành cấp bậc, điều này không quan trọng, hoàn toàn có thể bỏ qua, mà cái ta cần cũng chỉ là lệnh bài."
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì mắt lóe sáng: "Được, nhưng mà người đại diện cho Bắc Ảnh thế gia tiến vào mộ Thần Tôn sẽ là ta."
"Chuyện này không thành vấn đề." Lão tổ tông nhẹ mỉm cười, chỉ cần người của Bắc Ảnh thế gia có thể tiến vào đó thì ông ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Dạ Nhược Ly tạm biệt lão tổ tông xong thì liền trở về phòng, lấy nhẫn Huyền Linh lần trước lấy được từ phòng đấu giá ra, nàng hơi híp mắt thở dài một tiếng: "Không biết nhẫn Huyền Linh này có gì khác biệt cái mà mình đang sở hữu không."
Quan sát thật lâu vẫn không tìm được điều gì khác thường.
Lúc nàng sắp cất nó đi thì ánh sáng xanh tỏa ra bốn phía, ngập đầy cả căn phòng...
Xuyên qua những tia sáng đó, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một loại thấu hiểu âm thầm tỏa ra khiến cả người nàng biến đổi rất lớn.
"Ầm!"
"Ầm ầm ầm "
Đột nhiên trời đất tối đen lại, Phong Bạo cường đại bắt đầu nổi lên khắp trên không trung, người của Bắc Ảnh thế gia lập tức bị kinh động nên đều đồng loạt chạy ra, sững sờ nhìn về hướng phòng của Dạ Nhược Ly...
"Thần Tôn sao? Có người đột phá Thần Tôn?"
"Nhìn hướng đó có lẽ là sân nhà của ngũ trưởng lão, nhưng ngũ trưởng lão đã là Thần Tôn rồi, ngũ trưởng lão phu nhân lại là Võ giả, Nhược Khê tiểu thư còn nhỏ tuổi nên càng không thể, vậy người đột phá là ai chứ?"
"Chẳng lẽ là..."