“Chờ một chút…”
Lúc hai người quay lưng định đi, Long Phi Thanh mở miệng, gọi hai người dừng lại.
Long Thần Lạc và lão quản gia nghi hoặc quay lại, Long Phi Thanh chậm rãi đến chỗ Dạ Nhược Ly, phủi phủi tay áo sau đó quỳ xuống dưới nền tuyết lạnh: “Chủ tử, ta muốn thỉnh cầu người một việc…”
Chủ tử? hai lão mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Long Phi Thanh nhận thiểu nữ áo trắng kia là chủ tử? Thân phận của nàng rốt cuộc là gì? Sao có thể để hắn cam tâm tình nguyện phục tùng?
“Ngươi không cần phải nói, ta hiểu rõ ý định của ngươi,” Dạ Nhược Ly xoè tay ra, chỉ thấy trong tay nàng có một bình sứ màu trắng, nhẹ nhàng mở nắp đổ ra hai viên thuốc, đưa đến trước mặt Long Phi Thanh: “Cầm lấy đi, cái này là sinh linh đan, có thể kéo dài tuổi thọ.”
Cẩn thận tiếp nhận đan dược, trong thời gian ngắn Long Phi Thanh cũng không biết nên nói thế nào. Chỉ là trong lòng hắn rất cảm kích không thể dùng ngôn từ để diễn tả, hắn chỉ có thể dặn lòng đem cuộc đời hắn cho nàng, không oán không hận.
Đi đến trước hai lão, Long Phi Thanh mở bàn tay ra nói: “Gia gia, lão quản gia, uống viên thuốc này đi.”
“Cái này…Đây là đan dược? Chỉ có Huyền Thiên đại sư của gia tộc Nam Cung mới luyện được đan dược này?” Long Thần Lạc run run đưa tay khô héo ra, nội tâm kích động mãnh liệt hiện ra trên khuôn mặt già nua, dù hắn có là lão gia chủ Long gia cũng không thể tiếp xúc được nhiều loại trân quý như vậy, hơn nữa hỉ mới ngửi qua thôi hắn đã thấy tràn ngập sinh khí trong cơ thể. Đan dược trân quý như thế mà nàng ngay cả chớp mắt cũng không có liền đưa ra, như vậy thiếu nữ này tột cùng là người phương nào?
Đem viên còn lại đưa cho lão quản gia, Long Thần Lạc lập tức đem viên thuốc nuốt xuống còn dư âm một mùi thơm nồng đượm trong miệng.
Một lát sau, hắn rõ ràng cảm nhận được mạch máu trong cơ thể vô cùng thuận lợi, tinh thần sảng khoái, toàn thân tràn ngập năng lượng, phảng phất giống như thời còn trẻ, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều so với trước. Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Long Thần Lạc đặc biệt có tinh thần, lão quản gia cũng vội vàng nuốt theo, ngay lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu, hắn lắc lắc bả vai phát hiện ra gân cốt có dấu hiệu phục hồi như thời trẻ.
“Kỳ tích, đây đúng là kỳ tích,” Long Thần Lạc mở to mắt, tràn đầy thán phục , sau đó cất bước tới chắp vai, cảm kích nói: “Vị cô nương này, nếu không có sự xuất hiện của người, lão hủ cũng không biết có thể sống được mấy năm nữa, là người đã cho lão hủ thêm một mạng, sau này cô nương có yêu cầu gì lão hủ nhất định sẽ trợ giúp cho cô nương.”
“Ngươi không cần cám ơn ta, muốn thì hãy cảm ơn Long Phi Thanh, nếu không có thỉnh cầu của hắn ta sẽ không làm như vậy.” Dạ Nhược Ly khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Long Thần Lạc.
Long Thần Lạc biết rõ Dạ Nhược Ly nói đúng, nàng nhất định sẽ không vì thân thể già nua này mà tặng đan dược cho mình, chỉ là vì mình và Thanh nhi có quan hệ nên mới được như thế, không nghĩ tới lần này Thanh nhi trở về lại lần hắn chấn động như thế.
Nhớ tới quần là áo lượt Long Phi Tuấn lại nhìn Long Phi Thanh, Long Thần Lạc không khỏi cảm thán một tiếng, vì sao đều là con cháu Long gia lại có sự khác biệt lớn như thế? Chẳng lẽ vì không cùng một mẹ sinh ra? Cái này quả là mẹ nào con nấy.
“Cô nương, sắc trời không còn sớm nữa, lão hủ không quấy rầy, lão hủ cáo từ.” Dứt lời theo lão quản gia xoay người đi.
Tóc đỏ tung bay, Chu Tước chống nạnh, khuôn mặt anh tuấn tức giận: “Chủ nhân, người Long gia chẳng người nào ta nhìn vừa mắt, có hay không…”
“Chu Tước,” Dạ Nhược Ly nhướng máy cắt lời Chu Tước, ánh mắt rơi trên người Long Phi Thanh: “Long Phi Thanh, đây là chuyện nhà ngươi, cho nên chúng ta sẽ không nhúng tay vào, xử lý những người kia như thế nào là chuyện của ngươi, đồng thời chúng ta sẽ không giúp ngươi báo thù.”
Thấp con ngươi, Long Phi Thanh ôm nắm đấm, giọng điệu cung kính: “Ta biết cách làm của chủ tử, ta có thể tự mình hoàn thành.”
“Rất tốt.” Dạ Nhược Ly vỗ vai Long Phi Thanh, dung nhan nở nụ cười: “Ba năm trước ta đã nói ta có thể cho các ngươi thực lực để báo thù nhưng sẽ không giúp đỡ các ngươi, những người còn lại cũng thế, tất cả mọi việc đều phải tự mình làm, bất quá…”
Thanh âm dừng lại trong thoáng chốc, Dạ Nhược Ly rũ mắt, trong sâu thẳm hiện tia hàn mang, cười nhạt.
“Chu Tước, Dạ Phi Linh, Nguyệt, các ngươi không thể giúp Long Phi Thanh báo thù nhưng nếu người Long gia dám trêu chọc các ngươi cứ đánh thật mạnh vào cho ta, nếu không các ngươi cũng có thể đi trêu chọc bọn họ, có thể khơi mào thị phi, chỉ là một Long gia nho nhỏ, có gì phải dè chừng?”
Nghe vậy Chu Tước xoa tay, bộ dạng bừng bừng khí thế: “Ha ha, thật tốt quá, không thể giúp Long tiểu tử báo thù, vậy phải có người cho lão tử trút giận chứ.”
Không biết vận khí của Chu Tước quá tốt hay không mà vừa nói xong liền có người tìm tự động tới để hắn xả giận.
“Long Phi Thanh, tên tiểu tử thúi này, không nghĩ tới ngươi đúng là đã trở về!”
Một âm thanh làm người nghe khó chịu truyền vào, mọi người nhìn lại thấy không xa đó có một nam một nữ giẫm tuyết dày đi tới chỗ bọn họ. Trong đó nam tử cẩm y dung mạo anh tuấn, có vài phần giống Long Phi Thanh nhưng sắc mặt tái nhợt, đại khái là do trầm mê quá độ ở tửu lâu mà thành, đứng bên cạnh là một nữ nhân một áo lông chồn, tướng mạo lãnh diễm, dáng vẻ mềm mại thướt tha, cũng có thể nói là mỹ nhân hiếm có.
Vừa mới mở miệng chính là nam nhân cẩm y kia.
“Bọn họ là con của Thanh Bình công chúa, Long Phi Tuấn và Long Vũ Cầm.” Long Phi Thanh nhướng mày nhìn hai người đi tới, trong mắt hiện tia hung tàn.
Ánh mắt Long Phi Tuấn nhìn Long Phi Thanh sau đó chuyển sang Dạ Nhược Ly cũng không chuyển tiếp, nuốt nước miếng, lộ vẻ thèm thuồng: “Vị cô nương này là ai thế? Vì sao lại ở cùng chỗ với tiểu tử thúi Long Phi Thanh? Ta nghĩ nàng nên bỏ hắn đi, đi theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ không bạc đãi nàng đâu.”
Nói xong, hắn vươn tay muốn nắm lấy Dạ Nhược Ly.