Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình thế hết sức căng thẳng.

Phần đông thị vệ bao vây đám người Long Phi Thanh lại, thương trong tay chỉa thẳng vào bọn họ, nhưng sắc mặt bọn họ một chút cũng không đổi, phảng phất như không có gì nguy hiểm.

“Long tiểu tử, ngươi yên tâm đi bọn ta sẽ không nhúng tay vào đâu.” Chu Tước hai tay khoanh trước ngực, lông mày chau lại, cặp môi đỏ mọng nở nụ cười, con ngươi rực lửa khinh thường liếc qua đám thị vệ.

Nếu không phải chủ nhân ra lệnh để một mình Long Phi Thanh tự giải quyết, hắn đã sớm nướng chín hết đám người này rồi.

Dạ Băng Nguyệt và Dạ Phi Linh đều không nói lời nào, chỉ im lặng đến bên cạnh Long Phi Thanh, biểu hiện này có nghĩa bọn hắn cũng sẽ không nhúng tay vào. Đương nhiên cũng không bỏ mặc Long Phi Thanh, nhưng đối với đám phế vật này, căn bản Long Phi Thanh cũng không cần trợ giúp.

Một mình hắn là đủ!

“Thanh nhi…”

“Đại thiếu gia…”

Sắc mặt Long Thần Lạc và lão quản gia vô cùng lo lắng, bất kể Long Phi Thanh có thiên tài như thế nào cũng phải là đối thủ của đám người này, hôm nay dù có ra sao bọn hắn cũng sẽ bảo vệ hắn đến cùng mặc kệ sau này Long gia sẽ ra sao.

Ngẩng đầu, Long Phi Thanh rút bội kiếm bên hông ra, dường như thay đổi thành một người khác, tản mát ra một luồng khí tức mênh mông.

“Gia gia, lão quản gia, các người chờ xem sau ba năm chủ tử đã dạy ta được những gì, Long Phi Thanh ta tuyệt sẽ không làm cho chủ tử thất vọng, ta cũng muốn đám người kia biết rõ tướng mạnh không có binh yếu, thân là thuộc hạ của chủ tử, ta tất nhiên cũng không phải là kẻ yếu.”

Thân hình thẳng tấp trong gió, tóc dài xõa vai, dáng người đầy kiên định, cùng với đôi mắt dã thú màu đen không khỏi làm đám người kia rùng mình một cái.

Trong lúc đó, Thanh Bình công chúa ngẩn ngơ cả người, ả cảm nhận được sau ba năm Long Phi Thanh đã thay đổi rồi, khí thế kia cũng không kém hơn hoàng huynh của ả đâu, nhưng lập nghĩ mình bị tiểu tử thúi kia làm cho chấn động sắc mặt không khỏi biến đổi.

“Các ngươi lên hết cho ta, giết chết tên hỗn đản kia đi!”

Long Thiên Tường cả kinh, mắt thấy thị vệ lao về phía Long Phi Thanh, trên trán toát ra tầng mồ hôi lạnh, vội vàng nói với người bên cạnh: “Công chúa, ngươi đã đáp ứng ta không tổn hại đến tính mạng của hắn!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thanh Bình công chúa hung hăng trừng mắt nhìn Long Thiên Tường, khuôn mặt trang điểm dày cộp kia lộ vẻ dữ tợn vô cùng ghê gớm, ả nắm chặt hai tay, dừng lại một lát rồi nói: “Long Phi Thanh không chết sẽ không giải được mối hận trong lòng ta, cho nên hôm nay hắn phải chết!”

Rất nhanh, rất nhanh thôi, tên tiểu tử thúi này sẽ biến mất khỏi thế gian này… Nghĩ tới điều đó ả không nhịn được cười to, cũng không phát hiện Dạ Băng Nguyệt nhìn ả cười mỉa mai.

Nhìn về phía Long Phi Thanh, sắc mặt Long Thiên Tường biến đổi không ngừng, bi thống, thương tâm, khó lựa chọn cùng nhau hiện rõ. Thời khắc này, hắn lựa chọn bảo vệ tính mạng của nhi tử, cũng bởi ở Long gia, đây chính là nhi tử hắn tự hào nhất.

Trong lúc đánh nhau với đám thị vệ, ánh mắt Long Phi Thanh nhìn về Long Thiên Tường, hắn thật muốn biết giờ đây ông ta sẽ lựa chọn như thế nào.

Nhìn vào đôi mắt như dã thú ấy, Long Thiên Tường sững sờ, lập tức quay đầu đi không nhìn về phía Long Phi Thanh thêm lần nào nữa.

Thời điểm mấu chốt, hắn vẫn có thân phận là gia chủ Long gia, có thể bảo vệ được Long Phi Thanh nhưng Long Phi Thanh không muốn tha thứ cho hắn nhưng ít nhất sẽ không tức giận, thất vọng, đáng tiếc hắn lại bỏ qua cơ hội cuối cùng này, cho nên nửa đời sau chỉ có thể ôm tiếc hận trong lòng.

Thấy biểu hiện của Long Thiên Tường, Long Phi Thanh cũng không ngạc nhiên, bởi hắn biết sâu trong lòng phụ thân hắn địa vị vẫn quan trọng hơn, nếu không thì lúc trước mẹ của hắn cũng sẽ không ôm hận mà chết như vậy.

Bỗng nhớ tới nữ tử ôn nhu đó, trong mắt Long Phi Thanh nhiễm ánh lửa phẫn nộ, hắn cầm kiếm xông vào đám người, nhất thời máu chảy thành sông, máu đỏ nhuộm hồng cả một vùng tuyết trắng, trong không khí lan tỏa mùi màu dày đặc.

Không hề nghĩ tới sự việc sẽ chuyển biến theo hướng này, Thanh Bình công chúa há hốc mồm, vì cái gì mà ba năm không gặp, thực lực tiểu tử thúi này lại tăng nhanh như vậy?

“Hí!” vuốt vuốt chòm râu bị dựng ngược, Long Thần Lạc nuốt một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc: “Võ sư cao cấp. hắn rõ ràng là Võ sư cao cấp, mặc dù Thanh nhi rất thiên tài, nhưng trong vòng ba năm lại đạt đến Võ sư cao cấp, điều này…sao có thể?”

Chẳng lẽ là nàng?

Đúng vậy, nàng ấy là Luyện đan sư, không chỉ có thế nàng ấy rất thần bí, có lẽ vì nguyên nhân này mà Thanh nhi có thể đột phá nhanh như vậy.

“Cái gì? Võ sư cao cấp?” Lão quản gia mở to mắt, không thể tin nhìn vào Long Phi Thanh: “Lão gia chủ, người nói thật sao? Thiếu gia đạt đến Võ sư cao cấp? Võ gia ở Thiên Vũ quốc sợ rằng không có người nào thiên tài siêu việt như thiếu gia đâu.”

“Hắn đúng là Võ sư cao cấp, cảm giác của ta không sai được, ngươi nhìn xem đòn hắn công kích…” Long Thần Lạc nheo nheo con mắt, lo lắng cũng được thu lại: “Lại nói, động tác của võ gia lộn xộn không có thứ tự nên võ giả mới không bằng huyền giả, nhưng mỗi động tác công kích của hắn đều là tự động, cũng không phải liều mạng, cho nên ta mới dám đoán trong tay Thanh nhi có một bộ kiếm pháp.

“Kiếm pháp? Là vật gì?”

“Kiếm pháp, tương đương với tuyệt kĩ của huyền giả, có thể tăng cường lực công kích võ giả, với thực lực Thanh nhi có thể đấu với Thiên Võ sư cao cấp.”

Nghe vậy, lão quản gia không khỏi run lên, vật như vậy nếu truyền ra ngoài, đại lục sẽ nổi sóng lớn đến chừng nào? Vì sao thiếu gia lại có bộ kiếm pháp trân quý ấy? Cái mà cả lục địa xưa nay chưa từng có.

“Đáng chết!” Thanh Bình công chúa chặt chẽ nắm nắm đấm, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, đặc biệt xấu xí: “Vì cái gì? Vì cái gì hắn lại là Võ sư cao cấp? Dựa vào cái gì mà tên tiểu tử thúi này lại ưu tú hơn con trai ta? Không được, hắn tuyệt không thể ưu tú hơn Tuấn nhi được, Tuấn nhi của ta mới là người ưu tú nhất, ông trời thật không công bằng, một người bình thường như hắn phải là phế vật mới đúng.”

Ngày càng nhiều thị vệ ngã xuống, sắc mặt Thanh Bình công chúa lại càng khó coi, trên người sát ý ngày càng đậm.

Mà lúc này Long Phi Thanh giết người cũng đỏ cả mắt, không có dấu hiệu ngừng lại. Một bộ hắn y nhuộm máu tươi, bóng dáng như gió, nơi hắn quét qua liền có người ngã xuống.

Ai cũng không thể ngờ một thiếu niên đơn bạc lại có sức chiến đấu bền bỉ như vậy, nhất là ba năm trước thực lực của hắn chỉ gần kề Võ sĩ đỉnh phong, mà ba năm sau hắn đã thành Võ sư.

Nhìn thấy Long Phi Thanh bộc lộ thực lực, trong mắt Long Thiên Tường xoẹt qua tia hối hận, chỉ là hối hận này lóe lên rồi biến mất rất nhanh, mặc kệ Long Phi Thanh có thực lực mạnh thế nào cũng không thể thắng hoàng gia. Sở dĩ Thiên Vũ quốc mạnh nhất bốn nước cũng là do cao thủ đệ nhất hoàng tộc thực lực đạt tới Thiên Võ sư cao cấp…

Nguyên một đám thị vệ ngã trước mặt, hắn bước qua đám người ấy đi thẳng về phía Thanh Bình công chúa. Thanh âm bước chân trầm ổn, như đánh vào trong lòng Thanh Bình công chúa, ánh mắt nhìn vào thanh trường kiếm còn đang nhỏ máu, ả không khỏi nuốt nước bọt, đến thời khắc này ả mới cảm nhận được sợ hãi là như thế nào.

Nâng kiếm lên, mũi kiếm lạnh như băng chỉ vào khuôn mặt hoảng sợ ấy, Long Phi Thanh cũng không có biểu tình gì, chỉ là cặp mắt màu đen kia lại ánh lên loại khoái cảm được báo thù.

“Thanh nhi, không thể!”

Trong lòng Long Thiên Tường cả kinh, muốn ngăn cản, nhưng dĩ nhiên không kịp, một đạo kiếm xoẹt qua, kiếm trong tay Long Phi Thanh bổ về phía Thanh Bình công chúa.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, đinh tai nhức óc, theo sau đó mà một mũi kiếm màu bạc.

Long Thần Lạc nghe thấy âm thanh kia đã biết người tới là ai, sắc mặt không khỏi đại biến: “Thanh nhi, coi chừng!”

Trong lòng rùng mình, Long Phi Thanh cũng không kịp giết Thanh Bình công chúa, vội vàng lui về phía sau, thời khắc hắn vừa rời đi lại có một nam tử hắc y nhảy vào thế chỗ đứng trước mặt Thanh Bình công chúa.

“Hắc Ảnh, là hoàng huynh phái ngươi đến sao? Ngươi mau giúp ta giết tên tiểu tử thúi này đi!” gặp được cứu binh, tâm Thanh Bình công chúa chậm rãi bình ổn, ánh mắt dữ tợn nhìn Long Phi Thanh, khóe môi nở nụ cười tàn khốc.

Tên tiểu tử thúi này chết chắc rồi!

“Long Phi Thanh, ba năm trước ta rất tán thưởng ngươi, nhưng ba năm sau ngươi lại mạo phạm công chúa như vậy, bệ hạ đã ra lệnh áp giải ngươi vào đại lao.” Con ngươi thâm thúy nhìn thật sâu Long Phi Thanh, Hắc Ảnh cười lạnh lùng: “Tục ngữ nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hôm nay ta đã đột phá được Thiên võ giả đỉnh phong, chỉ còn cách Tinh võ giả một bước thôi cho nên ta khuyên ngươi ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không đừng trách ta vô tình.”

Thiên võ giả đỉnh phong? Hắc Ảnh đã đột phá đến Thiên võ giả đỉnh phong?

Nghe Hắc ảnh nói vậy Thanh Bình công chúa càng yên tâm, sau đó khiêu khích nhìn Long Phi Thanh.

Lúc này trên đỉnh đầu có một âm thanh nhàn nhạt vang lên: “Ngươi muốn Long Phi Thanh giơ tay chịu trói? Ta chưa từng nghe qua câu chuyện cười nào như vậy.”

Hắc Ảnh khẽ nhíu mày, hét lớn: “Người nào?”

Theo âm thanh ấy là một thiếu nữ áo trắng như tuyết phiêu lạc đứng trước mặt hắn.

Dung mạo thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, màu da sáng óng ánh, mắt đẹp làm người ta khó quên, hơn nữa, giữa lông mày lại có chứa cuồng ngạo nhàn nhạt, có khí thế bất phàm bẩm sinh khiến cho Hắc Ảnh ngây người trong chốc lát.

“Ngươi có hoàng tộc là chỗ dựa, thì tính sao?” Dạ Nhược Ly nở nụ cười, khinh thường nhìn Thanh Bình công chúa: “Ngươi có hoàng đế chống lưng, Long Phi Thanh có ta là chỗ dựa, có ta ở đây chỉ bằng đám củi mục các ngươi, có bản lĩnh gì làm hắn tổn thương?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK